Nhảy đến nội dung

Nhốn nháo - Vĩ đại hơn bất cứ điều gì

NHỐN NHÁO

“Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Ngài ở đâu, thì bắt đầu cán bệnh nhân tới đó”.

Eric Hoffer nói, “Cảm giác vội vã thường không phải là kết quả của việc ‘sống một cuộc sống đầy đủ’ và ‘không có thời gian’; ngược lại, nó sinh ra từ một nỗi sợ hãi mơ hồ rằng, chúng ta đang lãng phí cuộc đời mình. Khi không làm một việc mà chúng ta phải làm, chúng ta không còn thời gian cho việc gì khác, chúng ta là những người ‘nhốn nháo’ nhất trên thế giới!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Phải chăng, “Chúng ta là những người ‘nhốn nháo’ nhất trên thế giới” như Eric Hoffer nói? Thật thú vị, cả hai bài đọc Lời Chúa hôm nay nói đến sự‘nhốn nháo’ của dân Chúa thời Cựu Ước và ‘nhốn nháo’ của dân thành Gênêsaret thời Tân Ước, khi họ ngược xuôi tìm kiếm Chúa Giêsu. Marcô mô tả, “Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Ngài ở đâu, thì bắt đầu cán bệnh nhân tới đó”.

Bài đọc Cựu Ước diễn tả nỗi hân hoan của toàn dân Israel khi họ vây quanh Salômon; và cùng nhau, vua tôi nô nức hình thành một đoàn kiệu khổng lồ trong ngày rước hòm bia Thiên Chúa. Các tư tế chạy tới, chạy lui ‘nhốn nháo’, tất bật giữa tiếng trống chiêng,não bạt và kèn đồng…; cùng nhau, họ hát ca khúc, “Lạy Chúa, xin đứng dậy, ngự về chốn nghỉ ngơi!” như Thánh Vịnh đáp ca diễn tả. Nào ai có thể tưởng tượng cảnh quancủa ngày đại lễ khi sách Các Vua mô tả, “Trước hòm bia, họ tế lễ vô số chiên bò không kể xiết”. Ấy thế, qua miệng ngôn sứ Isaia, chính Thiên Chúa mà họ tán dương đó, rồi đây, sẽ nói, “Dân này kính Ta ngoài môi miệng, nhưng lòng chúng thì lại xa Ta”; chỗ khác, “Lễ toàn thiêu chiên cừu, mỡ bê mập, Ta đã ngấy.Những đại lễ của các ngươi.Những thứ đó đã trở thành gánh nặng cho Ta,Ta không chịu nổi nữa”.

Tương tự như thế, dân thành Gênêsaret trong Tin Mừng hôm nay cũng bát nháo xuôi ngược tìm Chúa Giêsu, “Họ rảo khắp vùng ấy và nghe tin Ngài ở đâu, thì bắt đầu cán bệnh nhân tới đó”.Thật đáng tiếc, họ vội vàng, vâng, nhưng sự vội vàng của họ chỉ để mang đến những người bệnh để được Chúa Giêsu chữa lành phần xác; đang khi quan trọng hơn, là để được Ngài chữa trị phần hồn. Dường như không ai đến với Ngài, hoặc được đưa đến với Ngài để cầu xin sự tha thứ và sự chữa lành tâm linh.Trái tim con người thường mù quáng; họ thường sợ hãi bệnh tật thể xác hơn những thương tật linh hồn! Vậy mà, những gánh nặng, nặng nề nhất mà ai trong chúng ta cũng trải nghiệm luôn luôn là những gánh nặng của tội lỗi vốn đến từ bên trong, “Vì tự lòng người, phát xuất những ý định gian tà, những tội giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm cắp, làm chứng gian và vu khống. Đó mới là những cái làm cho con người ra ô uế”.

Khác với chúng ta, thánh Ambrôsiô thật khôn ngoan, ngài thường cầu nguyện trước khi cử hành thánh lễ thế này, “Lạy Chúa, trái tim contổn thương bởi nhiều tội lỗi; trí tâm, miệng lưỡi con không được bảo vệ cẩn thận. Trong sự yếu hèn của con, con hướng về Chúa, suối nguồn thương xót; con nao nức chạy đến với Chúa để được chữa lành; con không xấu hổ chỉ cho Chúa những vết thương của con. Chỉ có Chúa mới biết tội lỗi con ngần nào và nghiêm trọng đến mức nào; và dẫu chúng có thể khiến con lo sợ cho phần rỗi, con vẫn đặt hy vọng vào lòng nhân từ của Chúa. Vậy, xin nhìn đến, xin nghe con và tha thứ mọi tội lỗi, yếu đuối của con!”.

Anh Chị em,

Những ngày xôn xao của Năm Mới đã khép lại, những ngày mà chúng ta có thời giờ nhiều hơn để nghỉ ngơi, để yêu thương; và lẽ ra, đó là một cơ hội tốt để lòng mỗi người có thể lắng xuống hầu sống với Chúa, với tha nhân nhiều hơn. Thế nhưng, nhìn lại, xem ra vẫn có một điều gì đó đáng tiếc! Có lẽ chúng ta đã ‘nhốn nháo’ nhất thế giới, hay khá hơn, như những người Gênêsaret thời Chúa Giêsu, chúng ta chạy tìm Ngài chỉ để thoả mãn với những gì hời hợt bên ngoài. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta bắt đầu tìm kiếm Ngài lại trong đời thường, tìm kiếm mỗi ngày, mỗi giây phút, để được tắm gội trong ân sủng và được chữa lành bên trong. Chúa Giêsu đang chờ đợi để có thể chạm đến chúng ta, chạm đến một điều gì đó hoàn toàn nội tâm hầu có thể tạo nên nơi chúng ta một sự khác biệt. Phải, một sự khác biệt cho một Năm Mới!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin đừng để những ngày sống của con trong Năm Mới này trở nên ‘nhốn nháo’ động đạc với những gì nông cạn bên ngoài. Xin dạy con ham thích những gì bên dưới bề mặt tâm hồn, cũng là những gì Chúa đang chờ mong!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

********

VĨ ĐẠI HƠN BẤT CỨ ĐIỀU GÌ

“Lạy Chúa là Thiên Chúa Israel! Trời cao thăm thẳm còn không chứa nổi Ngài!”.

Trong tác phẩm của mình, “Surprised by the Power of the Spirit”, “Ngạc Nhiên Trước Sức Mạnh của Thần Khí”, Jack Deere viết, “Tất cả chúng ta đều là những người thụ hưởng các truyền thống tốt đẹp, khôn ngoan, và đúng đắn; tuy nhiên, chúng ta cũng là nạn nhân của những truyền thống kém cỏi, thiếu khôn ngoan và thiếu vững chắc!”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Chúng ta là nạn nhân của những truyền thống kém cỏi, thiếu khôn ngoan và thiếu vững chắc”. Thật chí lý câu nói của Jack Deere!Thật trùng hợp, phụng vụ Lời Chúa hôm nay cũng nói đến truyền thống, nói đến những diễn giải của con người; qua đó, một sự thật được tiết lộ, Thiên Chúa luôn ‘vĩ đại hơn bất cứ điều gì’ mà con người có thể tạo ra, cho dù, đó là một truyền thống tôn giáo lâu đời!

Bài đọc Cựu Ước cho biết, Salômon đã khởi xướng xây cất một đền thờ đồ sộ, nguy nga cho Thiên Chúa; Thánh Vịnh đáp ca bộc lộ tâm tình hân hoan của vua,“Lạy Chúa tể càn khôn, cung điện Ngài xiết bao khả ái”. Thế nhưng, trước một Thiên Chúa, Đấng ‘vĩ đại hơn bất cứ điều gì’, Salômon,người được Ngài ban cho khôn ngoan và giàu có nhất trần gian đó vẫn cảm thấy nhỏ bé và yếu hèn,“Lạy Chúa là Thiên Chúa Israel! Trời cao thăm thẳm còn không chứa nổi Ngài, phương chi ngôi nhà con xây cất đây!”. Ý thức mình mỏng giòn, tội lỗi, Salômon thân thưa, “Từ thiên cung, nơi Chúa ngự, xin lắng nghe, lắng nghe và tha thứ!”.

Trong Tin Mừng hôm nay, các biệt phái và luật sĩ lên án các môn đệ Chúa Giêsu “không theo đúng truyền thống của tiền nhân”, vì họ không rửa tay trước khi ăn. Dẫu không chống lại việc rửa tay, Chúa Giêsu vẫn lên tiếng bảo vệ các môn đồ của Ngài. Điều Ngài chống lại giới biệt phái kinh sư là chủ nghĩa pháp lý; theo họ, chỉ cần tuân thủ một số hành động bên ngoài, con người sẽ được gọilà công chính!Ngài tuyên bố,“Các người đã khéo bỏ giới răn Thiên Chúa, để nắm giữ truyền thống của các người!”.Giới răncủa Thiên Chúa,là Lời của Thiên Chúa,vốn quan trọng hơn truyền thống.Ngài muốn nói, Thiên Chúa, Đấng ‘vĩ đại hơn bất cứ điều gì’, không thể bị trói buộc trong bất kỳ truyền thống nào, dù truyền thống đó được tôn kính đến đâu. Truyền thống có ra là để giúp con người thể hiện tốt hơn mối tương giao của nó với Thiên Chúa, sống giới răn yêu thương Ngài dạy. Thế nên, một khi truyền thống trở nên “kém cỏi, thiếu khôn ngoan và thiếu vững chắc”, khiến“con người trở thành nạn nhân”,cản trở nó kính mến Chúa và yêu thương người, thì truyền thống đó cần được cải cách hoặc đổi mới.

Anh Chị em,

Với Chúa Giêsu, không phải mọi truyền thống đều đáng để giữ lấy. Tất cả truyền thống phải được đo lường bằng chính Lời Chúa; chúng ta phải xét xem truyền thống này, tập tục kia, có thực sự phù hợp với ý muốn của Thiên Chúa vốn được tiết lộ trong Thánh Kinh hay không. Đó là lý do tại sao việc tiếp tục lắng nghe Lời Chúa là một điều không thể thiếu trong đời sống Kitô hữu. Đây cũng là điều mà Đức Thánh Cha Phanxicô rất mực quan tâm; ngài đặc biệt nhắc nhở chúng ta phải đọc và học biết lắng nghe Lời Chúa qua các Phúc Âm một cách thường xuyên.Là Kitô hữu, chúng ta tin rằng,Thiên Chúa, Đấng‘vĩ đại hơn bất cứ điều gì’, đã bày tỏ khuôn mặt đích thực của Ngài một cách độc đáo và trọn vẹn nơi Chúa Giêsu. Chúa Giêsu là hiện thân của Chúa Cha mà chúng ta đang tìm kiếm, đã tìm kiếm và phải tìm kiếm mỗi ngày.Hãy quay về với Chúa Giêsu, lấy Ngài làm chuẩn mực cho mọi đối chiếu; hãy để Lời ngài soi sáng tâm trí, bổ sức linh hồn; và như thế,chúng ta sẽ được bổ trợ để thấy rõ hơn điều gì là của Thiên Chúa và điều gì không thuộc về Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cho con ngày càng yêu mến việc đọc Lời Chúa và đào sâu Lời Chúa bằng việc cầu nguyện và chiêm ngắm; nhờ đó, Lời Chúa sẽ không trở nên vô hiệu nơi con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: