Rọi chiếu và mời gọi - Được nhận biết
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Minh Anh
RỌI CHIẾU VÀ MỜI GỌI
“Chúng tôi đã nhận thấy ngôi sao của Người”.
Anh Chị em thân mến,
Ơn cứu độ của Thiên Chúa không dành riêng cho một ai, ánh sáng yêu thương của Người luôn ‘rọi chiếu và mời gọi’ mọi người; với ba nhà đạo sĩ, ánh sáng đó là ngôi sao xuất hiện bên trời Đông, cũng là ánh sao đã ‘rọi chiếu và mời gọi’ họ đến Bêlem thờ lạy Chúa Giêsu Hài Đồng.
Ơn cứu độ phổ quát của Thiên Chúa đã được Isaia tuyên sấm trên Giêrusalem, “Hỡi Giêrusalem! Sự sáng của ngươi đã tới, vinh quang Chúa đã bừng dậy trên mình ngươi”; bởi đó, sẽ không ngạc nhiên khi Thánh Vịnh đáp ca tuyên xưng, “Lạy Chúa, mọi dân tộc trên địa cầu sẽ thờ lạy Chúa” và Thánh Phaolô trong bài đọc thứ hai cũng nói, “Các dân ngoại được nên đồng thừa tự”. Bằng chứng rõ nhất là sự kiện ba nhà đạo sĩ ngoại giáo được ‘rọi chiếu và mời gọi’ đến với Chúa.
Rất có thể, các đạo sĩ đến từ Ba Tư, Iran ngày nay; họ là những người thường xuyên nghiên cứu các vì sao. Tuy không phải là người Do Thái nhưng rất có thể, họ nhận thức một niềm tin phổ biến nơi người Do Thái rằng, một vị vua sẽ ra đời, cứu họ; và Thiên Chúa đã kêu gọi các đạo sĩ đến chiêm bái Đấng Cứu Độ muôn dân. Điều thú vị là Người đã sử dụng một thứ rất quen thuộc với họ như một công cụ, đó là các vì sao. Họ tin rằng, khi một yếu nhân ra đời, một ngôi sao mới xuất hiện. Vì vậy, khi nhìn thấy ngôi sao rực rỡ, lạ lẫm này, lòng họ ngập tràn niềm vui, hy vọng và không ít hiếu kỳ. Một trong những khía cạnh quan trọng nhất của câu chuyện là họ đã đáp lại. Phải, họ đã bắt đầu một hành trình dài, gian khổ và gặp được Con Chúa Trời. Thiên Chúa sử dụng những gì quen thuộc nhất, Người dùng một phần cuộc sống hàng ngày của họ để mời họ; và những tấm lòng thành tâm, trong sáng này đã cho phép Người nói nhiều điều ngay trong thế giới của mình, từ chiêm tinh học đến Hêrôđê, từ ngôi sao lạ đến đứa trẻ trong máng lừa.
Ngôi sao cũng rọi cho Hêrôđê, cho thế gian, nhưng ông và thế gian của ông không thấy; với họ, chỉ có bóng tối. Kẻ không thành tâm có thể lý thú với ý tưởng về Thiên Chúa, thậm chí tò mò về Người, nhưng họ coi thường lời mời; hiếm khi họ rời hoàng cung, hy sinh thời giờ, hoặc ước muốn phục vụ Người. Có chăng, những người kiêu hãnh rời cung điện mình và sau đó, kỳ lạ tuyên bố, không có Chúa; bởi lẽ, họ sợ đánh mất một thế giới thoải mái tiện nghi. Còn các đạo sĩ, gặp Hài Nhi, họ mở kho báu, dâng Ngài vàng, nhũ hương và một dược; đúng hơn, họ cho đi tình yêu vì đang được tác động bởi tình yêu; đúng hơn nữa, tình yêu đã ‘rọi chiếu và mời gọi’ họ.
Chuyện kể về vua Louis XI nước Pháp, một người rất tin chiêm tinh học. Ngày kia, vua bị ám ảnh khi một nhà chiêm tinh báo trước rằng, một phu nhân triều đình sẽ chết sau tám ngày. Vua triệu tập nhà chiêm tinh, sau đó ra lệnh ném vị khách ra khỏi cửa sổ. Vua nói, “Ngươi tuyên bố mình biết số phận người khác, vậy hãy nói cho ta, số phận của ngươi sẽ ra sao và ngươi còn sống được bao lâu?”; nhà chiêm tinh trả lời, “Tôi sẽ chết trước bệ hạ chỉ ba ngày”. Nghe thế, vua Louis kinh hãi, huỷ bỏ kế hoạch giết người ấy; và điều đáng nói, là sau đó, vua đã thay đổi cách sống!
Anh Chị em,
Thiên Chúa dùng một nhà chiêm tinh làm ngôi sao ‘rọi chiếu và mời gọi’ vua Louis. Cũng thế, Người vẫn thường sử dụng một số phần bình thường nhất trong cuộc sống chúng ta để gửi đến lời kêu gọi của Người. Người gọi chúng ta, qua một ngôi sao theo một cách thức nào đó trong mỗi đấng bậc; vậy mà nhiều khi chúng ta bỏ qua lời mời của Người. Thật lạ lùng, sao sáng rực, lạ lẫm chiếu soi trên trời, nhưng chỉ ba nhà đạo sĩ thấy, đi theo; chứ không phải mọi người. Bởi lẽ, họ biết nhìn lên cao; tâm hồn họ khát khao một Đấng từ trời cao; trái tim họ thanh thoát với đất thấp; họ không bằng lòng với sự tầm thường của cõi trần. Như Carlo Acutis nói, “Hoán cải không gì khác hơn là hướng nhìn lên cao, một chuyển động của mắt là đủ”. Thiên Chúa đang ‘rọi chiếu và mời gọi’ mỗi người chúng ta không ngừng ngước lên cao, nghĩa là không ngừng ra khỏi tư duy, ước mong hẹp hòi, ra khỏi vùng an toàn của bản thân, ra khỏi ‘cung điện tôi’ của mình; ngõ hầu, mỗi ngày tìm kiếm Chúa, phụng thờ Chúa và nói về Chúa. Mỗi ngày, một hiển linh cần thiết đang chờ đợi tôi, nó sẽ cho phép tôi mở kho bạc lòng mình, mang cho Thiên Chúa những quà tặng của bản thân, tốt nhất và thú vị thay, cả xấu nhất. Không trải qua tình yêu này, cuộc sống của chúng ta vẫn khép kín, không có nội lực để trao toàn thân cho Ngài cách trọn vẹn.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con mau mắn nhận ra ngôi sao dẫn lối của Ngài trong cuộc đời con qua vô số cách thức mà Chúa ‘rọi chiếu và mời gọi’ con mỗi ngày. Để từ đó, con mau mắn đáp lại tiếng Chúa, không chỉ một lần, nhưng mọi lần, bằng cả trái tim; phải, bằng cả trái tim”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
*************
ĐƯỢC NHẬN BIẾT
“Giữa các ông, có Đấng mà các ông không biết”.
Kính thưa Anh Chị em,
Tuần bát nhật Giáng Sinh kết thúc, Tin Mừng hôm nay và những ngày tới hướng đến sứ vụ mai ngày của Chúa Giêsu qua việc tỏ mình vinh hiển của Ngài cho thế giới với lễ Hiển Linh và lễ Chúa Giêsu Chịu Phép Rửa. Cả hai sự kiện này có chung một mục đích kép, đó là, nhận biết Chúa Giêsu và làm cho Ngài ‘được nhận biết’. Vậy câu hỏi đặt ra cho chúng ta hôm nay là, tôi đã làm gì để Thiên Chúa ‘được nhận biết’?.
Để Thiên Chúa ‘được nhận biết’, Tin Mừng hôm nay tiết lộ cho chúng ta thái độ nền tảng của Gioan Tẩy Giả, đó là sự khiêm nhường. Gioan có thừa cơ hội khi mọi người coi Gioan là Messia Thiên Sai, Đấng Kitô của Chúa; một danh hiệu vô cùng cao trọng với người Do Thái, đó là người được Thiên Chúa sai đến, Đấng muôn dân trông đợi. Và với uy tín của mình, trong một khoảng thời gian nào đó, Gioan có thể chiêu hiền đãi sĩ để thiết lập một Israel theo ý mình. Thế nhưng, Gioan đã không hành động như thế, Gioan biết đó là dối trá, nên nhất mực từ chối huyễn danh.
Ngày nay, không ít người bị cám dỗ thoả hiệp với thế gian để có được vinh quang và hư danh; chí ít, trong một ngày, hay ít nữa, một vài giây trên truyền hình mà với không ít người khác, họ sẽ xấu hổ khi nhìn vào. Kết quả của những gì vay mượn, tranh thủ… thông thường là bi kịch hay ít nữa, tự cảm thấy hợm hĩnh. Gioan biết rằng, cách duy nhất để có thể phụng sự Thiên Chúa và hoàn thành sứ mệnh đời mình là hướng mọi vinh quang về Người, không phải về mình; Gioan không bao giờ tự cho mình là một ai đó hơn chính bản thân. Cũng thế, là một Kitô hữu chân chính, chúng ta chỉ có thể làm cho Thiên Chúa ‘được nhận biết’ và tỏ cho người khác thấy Người đang hiện diện với họ, chỉ khi nào chúng ta biết gạt bỏ mọi kiêu hãnh và phù phiếm riêng mình.
Thứ đến, điều đã thực sự làm cho sứ điệp của Gioan trở nên hiệu quả là Gioan không chỉ rao giảng một sứ điệp, nhưng Gioan còn là sứ điệp cho chính mình. Rao giảng ăn năn, Gioan đã sống sám hối trong hoang địa; rửa những người khác, Gioan đã dìm mình trước trong nước; rao giảng Đấng sẽ đến, Gioan đã nhận biết Ngài. Cũng thế, nếu muốn Thiên Chúa ‘được nhận biết’, chúng ta phải biết chính Người; không thể rao giảng Tin Mừng, nếu chúng ta không sống Tin Mừng. Với sự trợ giúp của ân sủng và lửa mến của Thánh Thần, chúng ta đem yêu thương vào hành động, bấy giờ, lời nói sẽ không còn cần thiết; và chỉ những gương lành, đã đủ để chúng ta thay đổi người khác. Đó là cách dễ nhất để Chúa ‘được nhận biết’ rộng rãi như Thánh Vịnh đáp ca hôm nay tung hô, “Khắp nơi bờ cõi địa cầu đã nhìn thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta”.
Con người thời nay chạy theo ‘hội chứng vĩ đại’, nhưng với Gioan, “Cần Chúa lớn lên, còn tôi nhỏ lại”. Suy tư về chủ đề này, nhà thơ Horatius Bonar nhận ra rằng, những điều nhỏ nhặt có thể tạo nên hoặc phá hỏng đời sống Kitô hữu. Ông viết, “Một cuộc sống thánh thiện được tạo nên từ vô số điều nhỏ nhặt; chính những điều nhỏ nhặt, chứ không phải những điều lớn lao của thời đại mới lấp đầy người môn đệ Chúa Giêsu; chính một vài lời ít ỏi, chứ không phải những bài giảng hùng hồn; chính những việc làm nhỏ bé, chứ không phải là phép lạ hay một nỗ lực anh hùng tạo nên một đời sống môn đệ đích thực. Đó là những tia nắng nhỏ liên lỉ, chứ không phải tia chớp; đó là những dòng nước mềm mại đi trong sứ mệnh giải khát nhẹ nhàng, chứ không phải nước của những con thác lớn ầm ầm đổ xuống dòng chảy… Đó là những biểu tượng thực sự của một cuộc sống thánh thiện mà qua đó, Thiên Chúa ‘được nhận biết’”.
Anh Chị em,
Việc dâng lên Thiên Chúa mọi vinh quang có ‘tác động kép’ lên đời sống Kitô hữu. Trước hết, nó cho phép chúng ta sống phù hợp với chân lý của cuộc sống; chân lý đó là, chỉ một mình Thiên Chúa mới xứng với mọi lời ngợi khen và vinh quang; mọi điều tốt đẹp đến từ Chúa và chỉ một mình Người. Thứ hai, dâng cho Chúa mọi vinh quang biểu hiện một sự thật rằng, chúng ta không xứng đáng với Người. Cả hai điều này làm cho Thiên Chúa ‘được nhận biết’ và chúng lại có tác dụng hỗ tương khi chính Thiên Chúa sẽ cúi xuống và nâng chúng ta lên để chia sẻ sự sống và vinh hiển của Người.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, không có Chúa, con không là gì cả. Xin giúp con biết luôn hạ mình trước mặt Chúa; và trọn đời con, con muốn làm tất cả những gì có thể chỉ để Chúa ‘được nhận biết’ và như thế, con có thể thông phần vinh quang và sự vĩ đại của đời sống ân sủng nơi Chúa”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)