Nhảy đến nội dung

Khôn ngoan hay khôn lỏi?

KHÔN NGOAN HAY KHÔN LỎI !

1.

- Alo… mày còn nhớ Bác già TM, trên Đà Lạt không?

- Nhớ chứ. Bác Cả đáng kính của lớp mình mà.

(‘Lớp mình’ cùng khóa học Đại học, ‘Bác Cả’- cao tuổi nhất).

- Bác Cả mới bị tai nạn giao thông, nghe nói gẫy tay phải bó bột. Sếp gọi điện cho tôi bảo rủ thêm ‘thằng nhà thơ’ (là tôi) cùng lên thăm Bác Cả, kể như ‘chốn đi’ nghỉ mát trên Đà lạt một hai hôm.

- Tốt quá… Nhưng…

Anh Bạn hiểu ý tôi, bảo: Mày yên tâm đi, để tao chạy xe ra đón mày. Sếp nói ghé mày ăn sáng luôn…

- Chuyện nhỏ…

- Mà này, không có mang vợ con gì hết nhé. Sếp bảo đi thuần chủng mày râu cho thoải mái.

- Chuyện nhỏ… Nhưng mua quà gì biếu Bác cả chưa?

- Cái đó sếp lo. Sếp chủ động chương trình, tao mày sếp rủ đi ké cho có hội đông vui khi ‘cục ly’… Không thấy sếp nói. Chắc sếp lo hết rồi.

Nhân vật gọi ‘sếp’ do anh làm lớp trưởng đại học, mấy năm liền.

Tôi đã rất nể ‘sếp’ về sự khôn ngoan ứng trí, nhất là có biệt tài lợi khẩu- ăn nói biến hóa khôn lường, không chê vào đâu được.

Tôi cứ mơ, giá mà đất nước mình chọn quan chức đừng ‘phong kiến’ (Hồng hơn chuyên, cùng hệ ‘đồng chí’; cài cắm con ông cháu cha (cocc)…) dễ loại bỏ nhân tài đích thực thì ‘sếp’ sẽ là Bộ trưởng Ngoại giao đại tài, bọn ‘Bạn vàng’ cứng lưỡi, uy tín Việt tăng cao…

Đấy là thời quá khứ…

Thời hiện tại, tôi còn nể sếp về làm kinh tế, có thể nói ‘thành công’ nhất trong lớp, ít nhất các Bạn chung tỉnh cùng lớp. Sếp đang là chủ doanh nghiệp ăn nên làm gia…

Nghe nói thế và hy vọng thật thế… (Tôi có cái tệ, nghe anh em ‘đại gia’ tôi lại không mấy quan tâm, càng ít liên hệ nếu không cần thiết).

2.

Bọn tôi đi bốn người, trên hai chiếc xe con. Sếp và lính sếp lạ hoắc một chiếc; Tôi đi ké xe anh Bạn…

Oai thật !

Xe chạy 1/3 hay ¼ hành trình đến Bác Cả, sếp gọi điện tôi bảo ghé thăm cha Đaminh Hương Quất (Tôi biết ngài qua bài viết. Có thể nói ‘chuyên gia’…vụn vặt suy tư, kể ra ngài viết cũng dí rỏm, xem được…).

Đến lúc chia tay…

Bất ngờ sếp nói:

- Cha cho con gởi đây một chiếc xe. Chúng con đi một chiếc đủ rồi.

- Sao không đi hai chiếc luôn cho oách, nếu có chở đồ cũng thoải mái. Tôi bất ngờ vô duyên bộc ý.

- Mình phải nghiêm túc thực thi chính sách tiết kiệm của nhà nước chứ. Quan trọng hơn, đi chung cho có tính hiệp thông. Phải không cha?

- Nhà xứ không có gara, anh để tạm ngoài sân có bóng cây rợp, phía sau đài Thánh Giuse ấy… Mai, kia tôi cũng về về Tòa Giám mục Thường huấn, nhưng không sao. Tôi sẽ báo Ban hành giáo lưu ý trông xe.

(Sao sếp ‘khôn’ thế, sao không đi xe sếp, rộng hơn để cất xe Bạn…?!’ Tôi thấy có cái gì ‘lợn cợn’ với sếp)

2. Gặp chúng tôi, Bác Cả vui ra mặt, tiếp đón niềm nở.

Phòng ốc, ăn uống… đã chuẩn bị đâu ra đấy.

Sếp có vẻ hơi ‘đòi hỏi’- dù khoác áo ngôn mỹ đùa vui, gợi ý ăn món này, thích món nọ (một phần qua trò chuyện điện thoại trước…)

Sếp cũng không ngại ‘đề nghị’ Bác cả tặng quà này qua kia cầm về- vẫn mỹ ngôn ngoại giao…

Bác cả vui vẻ… ‘ô kê…ô kê…’

Tôi hay tham gia câu chuyện kiểu hưởng ứng… ‘vuốt đuôi’: Chuyện nhỏ… chuyện nhỏ mà… (đối với Bác cả). (Kể ra tôi cũng …tệ quá!)

Vợ sếp cũng tuyệt, tiếp đón chỉnh chu không chê vào đâu được. Tặng nhiều quà mang về Café, thêm những trái Trái Thơm hảo hạng, cả khay Cà chua cao cấp… (đáp ứng theo…ngợi ý đùa vui Bạn khách)…

Quà Bác Cả cho nhiều đến độ ‘sếp’ không dám nhận nữa, do xe hết chỗ để

(Tôi cũng định mua ít đặc sản Đà Lạt làm quà, nhưng gác lại… Giá mà đi hai chiếc thì… ngon quá!)

Điều đáng nói, sếp không có quà gì để biếu tặng Bác Cả và Gia đình.

Tôi còn nghe nói, hình như người nhà Bác Cả khó chịu: - Đi thăm người ta không mang quà gì lại còn đòi hỏi này nọ.

(Có lẽ ‘sếp’ nghĩ hiện diện là món quà lớn nhất, không cần bày vẽ quà cáp).

Nhận quà Bác Cả nhiều quá, trong khi ‘phái đoàn’ đi thăm chẳng thấy biếu quà nào…

Tự dưng tôi ngại quá! Xấu hổ quá!…

(Có lẽ ‘cái sĩ… rỏm’ của thằng ‘nhà thơ con cóc’ trong tôi nổi lên).

Ngay sau ngay về nhà, tớ alo cho anh Bạn cho đi xe ké…

Anh Bạn đồng tâm trạng, nhưng biết ‘cắn răng’ (chịu đựng) giỏi hơn tôi), nên tỏ ra bình thường, vẫn vô tư…

- Bữa nào phiền chở lên thăm Bác cả lại, như cách…đền tội nhé.

Anh Bạn giơ hai tay hai chân đồng ý.

Tôi đặt vấn đề: Sếp có tài ‘khôn ngoan’ hay ‘khôn lỏi’!

Sếp, bắt đầu trong tôi…giảm ngưỡng mộ một tý.

Và nghi ngờ, cả chút lo lắng về sự 'thành' công của sếp !

3.

Khi biết câu chuyện đầy tâm sự và ‘mang tiếng’ trên,

Tớ chợt nhớ đến Baby ‘vụn vặt…’:

‘Khôn Lỏi làm Toi Nhân Cách. Đâu Phải chuyên đùa!”[1]

(Nếu được mơi Bạn xem lại nhé)

Lm. Đaminh Hương Quất.

[1]x.http://conggiao.info/khon-loi-lam-toi-nhan-cach-dau-phai-chuyen-dua-d-4…

Tác giả: