Bốn mùa thánh thiện - Làm hoan lạc tâm can
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Minh Anh
BỐN MÙA THÁNH THIỆN
“Khi vào đền thờ, Chúa Giêsu liền đuổi những người mua bán ở đó”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Chúa yêu thương dân Ngài”, Thánh Vịnh đáp ca hôm nay xác nhận một chân lý ngàn đời! Thế nhưng, dân Ngài không luôn luôn tôn kính Chúa, không ‘bốn mùa thánh thiện’ phụng thờ Ngài. Phụng vụ Lời Chúa hôm nay cho thấy hai thái độ đáp trả tình yêu trái ngược nhau của dân. Họ là những người lành thánh, được sách Huấn Ca khen ngợi; bên cạnh đó, họ còn là “những người qua đi như không bao giờ có họ”. Đó cũng có thể là ‘những người mượn danh Thiên Chúa’ để trục lợi như những người Chúa Giêsu xua đuổi khỏi đền thờ trong Tin Mừng hôm nay.
Sách Huấn Ca nói đến hai hạng người. Hạng “được ca tụng qua các thời đại”, “Họ là những người nhân hậu mà việc thiện của họ không bao giờ bị lãng quên”;“Miêu duệ họ trung thành với giao ước và con cái họ, nhờ họ, cũng được trung thành; vinh quang của họ không bao giờ bị lu mờ”, họ được coi như “các vĩ nhân, các tổ phụ” ‘bốn mùa thánh thiện’. Huấn Ca còn nói đến một hạng người khác, “Có những người không ai nhớ đến nữa; họ qua đi như không bao giờ có họ, họ sinh ra như thể không có họ sinh ra!”.
Thật thú vị! ‘Hạng thứ hai’ này được Tin Mừng hôm nay ví von như cây vả héo khô bị Chúa Giêsu chúc dữ. Khi Chúa Giêsu và các môn đệ vào thành, tình cờ, Ngài tìm quả ở một cây vả nhưng không thấy; Ngài quở nó, và hôm sau, nó héo khô, mặc dầu chưa đến mùa vả. Cây vả, ở đây, tượng trưng cho Giêrusalem, nơi Chúa Giêsu mong đợi sẽ thấy những con người “ra công làm việc của Chúa Cha”; vậy mà thay vào đó, tại đền thánh linh thiêng này, Ngài chỉ thấy những con người‘ra công’ vì những việc thế tục, và thường là những hành vi gian lận và bất công;Ngài lên tiếng, “Nào chẳng có lời chép rằng,‘Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện của mọi dân tộc sao? Thế mà các ngươi đã biến thành hang trộm cướp!’”.
Với hình ảnh cây vả hôm nay, thánh giáo phụ Bêđa khả kính cho rằng, hành động của Chúa Giêsu mang tính ngụ ngôn. Cây vả tượng trưng cho nhiều người mà Ngài đã gặp và tiếp tục gặp, những người không sinh trái tốt trong đời họ. Họ là những người Pharisêu và những người khác, vốn chỉ thực hành đức tin theo những cách thức bên ngoài; thánh giáo phụ cho rằng, những chiếc lá biểu tượng cho ngoại cảnh của đức tin, và việc không sinh trái là biểu tượng cho hoa trái bên trong của sự thánh thiện và các việc lành vốn bị thiếu.
Bài học này cho chúng ta biết, Chúa Giêsu rất khắt khe. Ngài quyết tâm tìm bằng được trái tốt ‘ngay cả khi trái mùa’ trong cuộc sống của mỗi người; Ngài muốn chúng ta ‘bốn mùa thánh thiện’ thực sự, không phải theo mùa! Và khi Ngài chỉ tìm thấy những gì bên ngoài, Ngài sẽ quở trách chúng ta trong yêu thương, ngay cả những điều dù bên ngoài có tốt đẹp đến đâu, ‘đạo đức’ đến mấy, cũng bỏ đi.Ngài kêu gọi tất cả những người theo Ngài đến với một sự thánh khiết ‘được sống’, ‘được biến đổi’, ‘được biểu lộ’ và đem lại kết quả cụ thể cho Vương Quốc Ngài. Ngài muốn chúng ta, trong mọi đấng bậc,trở thành ‘một Kitô hữu’, ‘một môn đệ’, ‘một tông đồ’, không chỉ trên danh nghĩa nhưng‘trong hành động’, ‘trong cách sống’ vốn phát xuất từ ‘trong máu’ là chính sự sống thần linh của Ngài. Cuộc đời mỗi người chúng ta phải thực sự sinh hoa trái tốt lành của sự thánh thiện; và hoa trái‘bốn mùa thánh thiện’ này sẽ là lương thực Ngài dùng để nuôi sống sự đói khát thiêng liêng của các linh hồn.
Anh Chị em,
Như Thánh Vịnh 65 nói, “Bốn mùa Chúa đổ hồng ân, Ngài gieo màu mỡ ngập tràn lối đi”; nhờ việc lắng nghe Lời Chúa và Thánh Thể Ngài nuôi dưỡng mỗi ngày, chớ gì ‘cây vả linh hồn’chúng ta luôn tươi tốt, bốn mùa sinh quả. Và chúng ta đừng bao giờ quên, Chúa Giêsu luôn đói khát linh hồn chúng ta; Ngài sẽ đến ‘tìm trái’ bất cứ lúc nào. Liệu Ngài có tìm thấy ở đó điều Ngài kỳ vọng, là những hoa thơm trái tốt ‘bốn mùa thánh thiện’ của các việc lành phúc đức, hay Ngài chỉ thấy ở đó không gì khác ngoài lá và lá, điều mà thánh Bêđa gọi là ‘ngoại cảnh của đức tin’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, khi con nằm xuống, có lẽ không cần phải có ai nhớ đến như sách Huấn Ca nói; nhưng ngay hôm nay, xin cho con được sai trái cả ‘bốn mùa thánh thiện’; vì cả bốn mùa, con được ân sủng Chúa tưới đẫm và sưởi ấm”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
*************
LÀM HOAN LẠC TÂM CAN
“Giới răn Chúa chính trực, làm hoan lạc tâm can”.
Ngày kia, một chàng trai kiêu hãnh tìm đến Socrates; anh thưa, “Hỡi Socrates vĩ đại, tôi đến với ngài để học sự khôn ngoan!”.Socrates dẫn anh ra tắm ở một dòng sông; bất ngờ, nhà triết học cơ bắp dìm đầu anh xuống nước một hồi lâu; kéo anh lên,ông hỏi, “Anh muốn gì?”; chàng trai thưa, “Khôn ngoan”. Socrates lại dìm anh lần thứ hai, lâu hơn; kéo lên,ông hỏi, “Anh muốn gì?”, “Khôn ngoan”. Lần thứ ba, dìm anh rất lâu;ông lại kéo lên, “Anh muốn gì?”;người ấy ngắc ngoải thưa, “Không khí”.Socrates nói, “Khi nào anh cần khôn ngoan như cần không khí, anh sẽ khôn ngoan!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Chàng trai trẻ kiêu hãnh tìm kiếm Socrates để học sự khôn ngoan; chúng ta tìm kiếm chính Đấng Khôn Ngoan, Thiên Chúa,để yêu mến Ngài, nên giống Ngài.Thánh Vịnh đáp ca hôm nay tuyên tín,“Giới răn Chúa chính trực, ‘làm hoan lạc tâm can’”; như vậy, ai tìm kiếm Thiên Chúa, bước theo Ngài,sẽ là người khôn ngoan,học lấy sự chính trực của Ngài và nhất định,tâm can người ấy sẽ hoan lạc!
Bài đọc Huấn Ca hôm nay là một áng văn tuyệt vời ca ngợi sự khôn ngoan. Tác giả coi mình như một người đi tìm sự khôn ngoan, “Tôi đã công khai tìm kiếm sự khôn ngoan trong khi cầu nguyện; trước đền thờ, tôi đã xin sự khôn ngoan, và tôi sẽ còn tìm nó cho đến ngày cuối đời”.Vậy sự khôn ngoan tác giả tha thiết tìm kiếm là gì? Rõ ràng,đó chính là Thiên Chúa, Đấng Khôn Ngoan; và đó còn là nhận biết ý muốn của Ngài để sống sao cho phù hợp, “Tôi sẽ tôn vinh Đấng ban cho tôi sự khôn ngoan”.Tác giả chân nhận Thiên Chúa, Đấng ban khôn ngoan,chính trực; Đấng ‘làm hoan lạc tâm can’ cho ai kiếm tìm Ngài,“Tâm hồn tôi vui sướng, chân tôi bước đi trên đường ngay nẻo chính”.
Một trùng hợp thú vị khi Tin Mừng hôm nay cũng nói đến sự khôn ngoan và chính trực. Sự việc xảy ra vìbối cảnh ngày hôm trước;Chúa Giêsu vào đền thờ, thấy người ta xúc phạm nhà Thiên Chúa; Ngài đã lấy roi xua đuổi, xô đổ bàn ghế của những người buôn bán, đổi tiền. Điều này đã khiến các thượng tế, luật sĩ và kỳ lão phẫn nộ, đến nỗi, họ bàn tính với nhau để tìm cách giếtNgài.Hôm nay, họ kéo đến hỏi Ngài, “Ông lấy quyền nào mà làm sự đó? Và ai đã ban quyền ấy cho ông?”. Chúa Giêsu trả lời họ bằng một câu hỏi cũng là điều kiện để Ngài nói cho họ biết, quyền đâu Ngài làm những việc đó. Ngài hỏi họ, “Phép rửa của Gioan bởi trời hay bởi người ta?”.Thật khôn ngoan!
Câu hỏi Chúa Giêsu đặt cho họ thực ralà một hành động rất thương xót; ở đây,Ngài cho họ một cơ hội để ăn năn. Chỉ cần họ trả lời Ngài với lòng chính trực, họ có thể cứu được linh hồn mình. Hãy tưởng tượng, nếu câu trả lời của họ đúngđắn, ‘Phép lạ của Gioan là bởi trời’,thì họ đã tin nhận Gioan đến từ Thiên Chúa; từ đó, họ đón nhận Ngài,và như vậy, đời sống đức tin chân chính của họ có thể đã bắt đầu. Sau đó, nhờ sự dạy dỗ của Ngài, họ tin Ngài và được Ngài ban ơn cứu độ; bấy giờ, hẳn Ngài cũng sẽ ‘làm hoan lạc tâm can’ của họ. Thế nhưng, chỉvì thiếu chính trực, thiếu lòng thành và thiếu khôn ngoan… các nhà lãnh đạo tôn giáo ấy đã không vượt qua được. Họ cố chấp, vì họ không thừa nhận họ đã sai; họ đã khoá chặt trái tim trước Chúa Giêsu như đã đóng kín nó trước Gioan.Vì thế, sau khisuy tính, họ đưa ra một câu trả lời rất ‘chính trị’, “Chúng tôi không biết”; dĩ nhiên, Chúa Giêsu đã không trả lời cho họ, và chắc chắn, tâm can Ngài chẳng có chút hoan lạc nào.
Anh Chị em,
Không phải lúc nào chúng ta cũng khôn ngoan. Chớ gì, như tác giả sách Huấn Ca, chúng ta nhận thức sự thiếu hiểu biết của mình;để từ đó, đêm ngày cầu xin và tìm kiếm sự khôn ngoan. Sự khôn ngoan ở đây là chính Chúa Thánh Thần, Ngài phải là điểm khởi đầu của chúng ta. Chúng ta khiêm tốn thừa nhận, chúng ta chưa có đủ sự khôn ngoan của Thánh Thần để biết ý muốn của Thiên Chúa,và từ đó, sống sao cho phù hợp với thánh ý Ngài. Từ nhận thức ấy, lời cầu nguyện tha thiết sẽ mở ra nơi chúng ta một tâm hồn sẵn sàng đón nhận sự khôn ngoan Thiên Chúa muốn ban. Với sự khôn ngoan này, chúng ta sẽ nhận ra tình yêu thương của Ngài trong cuộc sống, trong các bí tích, trong Lời Chúa, trong tha nhân và nhất là biết Ngài muốn chúng ta làm gì. Từ đó, trong mọi đấng bậc, chúng ta sống ơn gọi của mìnhmột cách khôn ngoan,trung tín và tin yêu; bấy giờ, đời sống Kitô hữu, đời sống người môn đệ của chúng ta sẽ ngập tràn hạnh phúc, vì Chúa đã ‘làm hoan lạc tâm can’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin dạy con biết sống ngay lành và liêm chính. Xin ban cho con sự khôn ngoan của Thánh Thần Chúa mỗi ngày, hầu con chu toàn ý muốn của Chúa đã dành cho con,“Vì chính Chúa là tuổi xuân xanh con”, cũng là Đấng ‘làm hoan lạc tâm can’ của con”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)