Nhảy đến nội dung

Không thể hạ thấp hơn - Trở lại lối sống cũ

KHÔNG THỂ HẠ THẤP HƠN

“Ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống; ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên!”.

Benjamin Franklin, ông tổ lập quốc Hoa Kỳ, khi còn trẻ đến thăm một bậc vị vọng. Lúc ấy, Franklin tràn đầy nhiệt huyết, chân sải bước rộng tiến về phía trước. Vào nhà vị tiền bối, đầu ông vấp phải một khung cửa khá thấp, đau điếng. Chủ nhà đón khách, thấy bộ dạng nhăn nhó của người bạn trẻ, liền xuýt xoa, “Đau lắm hả!Tuy nhiên, đây là thu hoạch lớn nhất của cậu khi đến thăm tôi hôm nay! Một người muốn bình an trong cuộc sống, phải luôn ghi nhớ một điều, “Hạ mình xuống!””.

Kính thưa Anh Chị em,

Muốn bình an, hãy hạ mình xuống! Lời Chúa hôm nay cũng nói đến việc hạ mình, nhưng không chỉ để được bình an, nhưng còn để được cứu độ.Và sẽ bất ngờ đến kinh ngạc khi chúng ta khám phá ra rằng, Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa lại là con cháu của một goá phụ trẻ ‘mót lúa’ ngoài đồng. Ngài là Thiên Chúa đã hạ mình đến mức ‘không thể hạ thấp hơn’; cũng là Đấng đã nói trong Tin Mừng hôm nay, “Ai nhắc mình lên, sẽ phải hạ xuống; ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên!”.

Thánh Bernard Clairvaux đã so sánh người khiêm hạ với lũng sâu bên dưới, kẻ kiêu hãnh với đỉnh núi phủ tuyết bên trên. Xuân về, tuyết tan, ví tựa ân sủng của Thiên Chúa, không thể chảy ngược lên cho người kiêu ngạo. Qua thái độ này, hạng kiêu căng đặt mình vào vị thế không có khả năng nhận được ân sủng của Thiên Chúa; đang khi, người khiêm hạ, vì ở dưới chân núi, ‘không thể hạ thấp hơn’, hoàn toàn nhận được dòng nước ân sủng của Ngài; người ấy có thể sinh hoa kết trái bốn mùa. Chỉ người khiêm hạ mới có thể thực sự tiếp xúc với Thiên Chúa, trầm mình trong Thiên Chúa và để cho ân sủng của Thiên Chúa làm nên những điều kỳ diệu trong cuộc sống mình.

Bài đọc thứ nhất hôm nay cống hiến cho chúng ta một chi tiết thú vị, khi nói về gốc gác khiêm hạ có dây mơ rễ má đến ‘Bà Tổ’ của Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ Thế Giới. Đó là một nàng dâu ngoại giáo hiếu thảo, một goá phụ trẻ xinh đẹp, có tên là ‘Cô Ruth’. Nàng dâu ấy được Thánh Kinh đánh giá “đáng quý hơn bảy người con trai”; nàng đã không bỏ quê chồng mà về nhà ngoại theo ý quảng đại của mẹ chồng, “Xin mẹ đừng bắt con bỏ mẹ, mẹ đi đâu, con cũng đi theo đó; dân tộc của mẹ là dân tộc của con; Thiên Chúa của mẹ là Thiên Chúa của con!”.Ngày kia, ‘Cô Ruth’ được phép mẹ chồng cho đi mót lúa, cô ‘mót luôn’ cả trái tim ông Bôát, để về sau làm bạn với ông, sinh “Obed, vốn sẽ là thân phụ của Giessê,là ông nội của Đavít”, tổ tiên của Giuse, cha nuôi Chúa Giêsu. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay đã công bố, “Đó chính là phúc lộc Chúa dành cho kẻ kính sợ Ngài!”.

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu nói đến các luật sĩ và biệt phái, những người đứng trên toà mà giảng dạy, “Những gì họ dạy, các con hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm!”. Ngài biết, thật dễ để dạy bảo người khác thực hiện điều này, điều kia; nhưng khó hơn nhiều,khi người nói phải tự chứng tỏ là chứng nhân của điều mình nói. Một cái là nội dung, cái kia là gương sáng!Ở đây, Ngài dạy chúng ta khiêm hạ. Khi ai đó chỉ cho chúng ta một sự thật, chúng ta nên đón nhận, cả khi người ấy không sống sự thậthọ rao giảng. Việc đi theo sự thật không phụ thuộc vào việc người khác có sống nó hay không, nhưng phụ thuộc vào việc sự thậtgiúp chúng ta nên thánh hơn đến mức nào! Ngược lại, nếu ở vị thế mà trách nhiệm là phải dạy dỗ người khác, chúng ta cần chân thành sống điều chúng ta giảng dạy;vì lẽ, các giáo huấn không phải của chúng ta, mà là của Thiên Chúa. Chúng ta cần tránh những hành vi khiến người khác thất vọng khi điều chúng ta dạy không đi đôi với lời chúng ta nói. Để thực sự là môn đệ Chúa Giêsu, chúng ta cần suy nghĩ, ước muốn và yêu thương trong khiêm hạ như Ngài.

Anh Chị em,

Chúa Giêsu,“Phận là phận của một vị Thiên Chúa, nhưng đã không dành cho được ngang hàng với Thiên Chúa mà hoá mình ra không”. Là Con Đấng Tối Cao, nhưng khi vào trần gian, Ngài nhập đoàn con cháu của một “Bà Tổ” goá bụa ngoại giáo; tiếp đó, Ngài chấp nhận hết khinh khi này đến khinh dễ nọ cũng chỉ vì gia tộc không chút tiếng tăm của mình. Cuối cùng, Ngài hạ mình đến nỗi ‘không thể hạ thấp hơn’ khi chết trên thập giá để trở nên căn nguyên cứu rỗi đời đời cho nhân loại. Ngài mời gọi chúng ta sống khiêm hạ để được Thiên Chúa nâng lên một phẩm trật vô cùng cao quý, nên con Thiên Chúa.Rõ ràng, “Khiêm hạ của Ngài là quyến rũ lớn nhất của mọi quyền năng!”. 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, như trũng sâu ‘không thể hạ thấp hơn’ luôn hứng được ân sủng bốn mùa của Chúa, xin giúp con biết cười vào những huênh hoang của mình; và biết tạ ơn vềnhững cảm thức được trở nên bé mọn mà Chúa ban cho lúc này lúc khác!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**********

TRỞ LẠI LỐI SỐNG CŨ

“Cả các con, các con có muốn bỏ đi không?”; Phêrô thưa, “Lạy Thầy, chúng con sẽ đi theo ai?”.

Nói đến việc chọn lựa, H. Fosdick nhận định, “Người chọn nơi bắt đầu của một con đường, sẽ chọn nơi nó dẫn đến. Nó là phương tiện quyết định điểm kết thúc!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay nói đến việc chọn đi theo Chúa hay rời bỏ Chúa. Sau giáo huấn về Máu Thịt Ngài, về Bí tích Thánh Thể của Chúa Giêsu, “Nhiều môn đệ rút lui”; nhưng bên cạnh đó, Tin Mừng còn cho thấy đức tin tuyệt vời của các tông đồ, đặc biệt là Phêrô. Khi nghe hỏi, “Cả các con, các con có muốn bỏ đi không?”; Phêrô đáp lại, “Lạy Thầy, chúng con sẽ đi theo ai?”.

Với người Do Thái, đụng đến máu là đụng đến cái gì đó nhơ uế. Thế mà Chúa Giêsu lại nói, “Ai ăn Thịt và uống Máu Tôi, thì có sự sống đời đời!”. Đây là điều không thể chấp nhận; vì thế, một số dân chúng và cả môn đệ rút lui. Nhận định “Nhiều môn đệ rút lui” của Gioan được bản NAB của Hội Đồng Giám Mục Hoa Kỳ dịch rất thâm thuý, “Nhiều môn đệ đã trở lại lối sống cũ”. Ai từ chối Bí tích Thánh Thể, người ấy sẽ ‘trở lại lối sống cũ!’. Họ ‘trở lại lối sống cũ’, vì suy nghĩ của họ thuận theo thói đời, đức tin của họ quá non yếu, những gì Chúa Giêsu nói vượt quá khả năng nắm bắt của họ; vì thế, họlìa bỏ Ngài. Vậy mà với bất cứ giá nào, Chúa Giêsu vẫn không lùi bước trước những mặc khải quan trọng về Bí tích Tình Yêu này. Những gì Ngài đã nói, Ngài vẫn kiên định; chẳng hạn, “Thịt Tôi thật là của ăn, Máu Tôi thật là của uống!”. Vì vậy, khi hỏi, “Cả các con, các con có muốn bỏ đi không?”, Chúa Giêsu cho các môn đệ tự do chấp nhận hoặc từ chối Ngài. Ngài cho họ tự do, vốn là điều thiết yếu để họ đi sâu vào một đức tin sâu thẳm đích thực.

Trước câu hỏi “Các con có muốn bỏ đi không?”, Phêrô đã trả lời bằng một câu hỏi, “Chúng con sẽ đi theo ai?”. Câu hỏi của Phêrô là một khẳng định; đúng hơn, một lời tuyên xưng đức tin ‘khéo giả trang’. Qua đó, vị Giáo Hoàng mai ngày tuyên tín Chúa Giêsu là Thiên Chúa, Đấng Messia, Đấng Cứu Độ, Đấng ban Lời Hằng Sống; Ngài là ‘phương án’ tốt nhất của mọi lựa chọn. Những gì Phêrô nói là chứng từ của một chứng nhân đã tin rằng, chỉ có một lựa chọn tốt cho cuộc sống, và duy chỉ một; đó là chọn theo Chúa Giêsu bất cứ giá nào. Không có gì trong cuộc sống đáng để lựa chọn hơn Ngài, dù lựa chọn đó có phổ biến hay không; được ưa chuộng hay không, và không thành vấn đề khi người khác có chọn lựa như thế hay không. Trôi theo dòng chảy dẫn chúng ta xuống nhầm dòng sông, một đầm lầy chết người, vì chúng ta sẽ ‘trở lại lối sống cũ’; chọn Giêsu, một chọn lựa đúng đắn, giúp chúng ta có được dòng sông ân sủng, dẫn ra một đại dương xót thương!

Dân Chúa thời Cựu Ước cũng phải chọn lựa. Qua bài đọc thứ nhất, Giosuê nói, “Hôm nay, anh em cứ tuỳ ý chọn thần mà thờ, các thần bên kia sông Cả hay các thần của người Êmôri; phần tôi và gia đình tôi, chúng tôi sẽ thờ Chúa!”. Cũng thế, bài đọc Tân Ước, thư Êphêsô cho biết, vì tình yêu, Đức Kitô đã chọn Hội Thánh như phu quân chọn lấy hiền thê để chăm sóc, yêu thương. Ai chưa một lần chọn Giêsu, hãy thử chọn Ngài! Ngài là thiên đàng, là hạnh phúc; là ngọt ngào trần gian; không chi sánh bằng, không ai sánh ví. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay là một mời gọi không thể trìu mến hơn, “Các bạn hãy nếm thử và hãy nhìn coi, cho biết Chúa thiện hảo nhường bao!”.

Anh Chị em,

Trong những ngày qua, ngoại trừ các vùng dịch bùng phát, như Sài Gòn, phải cách ly nghiêm nhặt, thì các nơi khác, tại sao chúng ta lại tự sớm cách ly với nhà thờ đang khi các sinh hoạt khác vẫn gần như bình thường? Sợ hãi và lười biếng đang giết chết đức tin chúng ta trước khi Corona giết chết thân xác! Nhà thờ không sạch hơn các chợ hay các quán xá, các tiệm cà phê sao? Tại sao chúng ta đi làm răng, làm tóc, làm móng tay, đi chợ cá, đi ăn giỗ, thậm chí đi đám cưới hoặc đi lao động thường ngày… mà nhà thờ lại không đến? Nhà thờ phải là ‘nơi không đến’ cuối cùng trong ‘danh sách không đến!’. Ai cấm chúng ta dự lễ từ xa ngoài sân, ai cấm chúng ta đeo khẩu trang và ngồi cách xa người khác hai mét? Phải chăng chúng ta “đục nước béo cò”, “giả mù sa mưa” hay “duồng gió bẻ măng” để bỏ nhà thờ, bỏ lễ Chúa Nhật? Thật vô lý! Ma quỷ đứng cười, nó đang vỗ tay khi chúng ta rời xa Thánh Lễ, nơi chúng ta lẽ ra phải đến trước nhất để xin Chúa bổ sức và xua tan dịch bệnh. Ai xa lìa Thánh Thể, sẽ ‘trở lại lối sống cũ’, một lối sống ngoại giáo!Chọn lấy Giêsu là không ngừng chọn bỏ mình, khỏi sự thờ ơ, lười biếng để khát khao Ngài, mến yêu Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin tha thứ, cho con siêng năng tìm đến với Thánh Thể, hầu con đủ sức mà chọn Chúa, chọn thay đổi chính mình,để không ‘trở lại lối sống cũ’ nhất là trong những ngày hôm nay”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: