Không quá khóa dưới mọi hình thức - Liên lỉ mà không nhiều lời
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Nguyễn Văn Nghĩa
LIÊN LỈ MÀ KHÔNG NHIỀU LỜI
(Thứ Bảy sau Chúa Nhật XXXII TN – Lc 18,1-8)
Cầu nguyện là một trong những chủ đề Chúa Giêsu thường đề cập khi giảng dạy. Người giảng dạy bằng lời và nhất là bằng gương sáng của Người. Tin Mừng tường thuật rằng hằng ngày Người thường lánh riêng, tìm nơi vắng vẻ để cầu nguyện khi trời chưa sáng hoặc khi màn đêm đã buông. Kitô hữu hiểu rằng cầu nguyện chính là hơi thở, là nguồn năng lượng của đời sống đức tin. Tuy nhiên cầu nguyện thế nào cho đúng và đẹp ý Chúa mới là vấn đề. Chúa Giêsu dạy các môn đệ rằng cầu nguyện phải trên cơ sở lòng tin. Cầu nguyện là nâng tâm hồn lên để gặp gỡ, kết hiệp với Đấng mà chúng ta tin là Cha toàn năng chí ái.
Xác tín Đấng chúng ta gặp gỡ, kết hiệp, trò chuyện…khi cầu nguyện là Đấng Toàn Năng thì phải tin rằng Người thấu suốt mọi bí ẩn nên không cần thiết phải lệ thuộc điều kiện bên ngoài mà ngay cả “vào phòng, đóng kín cửa” vẫn cầu nguyện hữu hiệu (x.Mt 6,5-6). Xác tín rằng Đấng chúng ta kết hiệp, gặp gỡ khi cầu nguyện là Cha chí ái thì chúng ta không cần nhiều lời như anh em lương dân hay bà con khác đạo vì tin rằng Cha trên trời biết rõ nhu cầu của chúng ta trước khi chúng ta khẩn xin (x.Mt 6,8).
Tuy nhiên Chúa Giêsu qua câu chuyện dụ ngôn “vị quan tòa bất chính và bà góa quấy rầy” lại dạy chúng ta phải bền bỉ, chuyên chăm cầu nguyện luôn (Lc 18,1-8). Vì sao phải bền bỉ cầu nguyện? Cầu nguyện không chỉ là dâng lời khẩn xin cho các nhu cầu, dâng lời cảm tạ, lời sám hối ăn năn mà còn đặc biệt là kết hiệp với Thiên Chúa trong tình yêu mến để nhận biết thánh ý Người hầu thực thi trong đời sống. Thánh ý Thiên Chúa thì nhiệm mầu không thể qua một vài lần chúng ta có thể hiểu thấu. Chính vì thế cần phải liên lĩ cầu nguyện.
Phải liên lỉ cầu nguyện dâng lời sám hối ăn năn vì lỗi lầm của chúng ta thì khó đếm xuể và rất nhiều lần tái đi phạm lại. Phải bền bỉ cầu nguyện dâng lời tạ ơn vì ơn lành chúng ta lãnh nhận từng ngày, từng ngày đủ đầy các mặt. Còn việc dâng lời khẩn xin thì sao đây? Thiên Chúa vốn biết rõ các nhu cầu của chúng ta thì tại sao phải cứ mãi cầu xin? Cũng như nhiều thánh giáo phụ, thánh Âugustinô giải thích rằng dù Thiên Chúa đã biết rõ mọi nhu cầu của chúng ta và Người không chỉ sẵn sàng mà còn đã đoái ban tất cả cho chúng ta nhưng phần chúng ta phải cầu nguyện liên lỉ vì những lý do sau đây:
Chúng ta phải cầu nguyện, khẩn xin liên lỉ để giúp chúng ta không chỉ thêm xác tín điều mình xin là thật cần thiết không những cho hạnh phúc đời này mà nhất là cho hạnh phúc vĩnh tồn. Cầu nguyện liên lỉ là cách thế tỏ bày sư khao khát ơn lành từ Thiên Chúa và qua đó nói lên rằng hạnh phúc của chúng ta là do bởi Thiên Chúa tặng ban. Xin mạo muội thêm môt ý đó là Thiên Chúa đã đoái thương ban tặng phúc lành cho chúng ta, nhưng chúng ta phải liên lỉ cầu nguyện để biết cách thế đón nhận và nhất là biết cách thế sử dụng ân ban cho hữu ích và hữu hiệu.
“Xin cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày”. Lời khẩn xin này được cất lên để chúng ta hiểu rằng Thiên Chúa đã đoái thương ban lương thực cho chúng ta qua các điều kiện tự nhiên, qua sức khỏe và các khả năng của chúng ta. Phải khẩn cầu liên lỉ để chúng ta biết kết hợp hài hòa các yếu tố ấy hầu có được lương thực đủ đầy không những cho bản thân và gia đình mà còn biết sống liên đới chia sẻ cho những anh chị em kém phận, thiếu may mắn hơn chúng ta.
Một động thái cầu nguyện liên lỉ mà không nhiều lời tất yếu phải khởi đi từ lòng tin. Kết thúc câu chuyện dụ ngôn, Chúa Giêsu đã thốt lên: “Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” (Lc 18,8). Lạy Chúa, chúng con tin, nhưng xin củng cố đức tin còn non yếu của chúng con. Mong sao trong mọi hoàn cảnh, nhất là trong những hoàn cảnh bi thương, chúng ta giữ được niềm tin, xác tín rằng Đấng dựng nên chúng ta, cho chúng ta từ hư vô hiện hữu trên cõi trần này chính là Cha Toàn Năng Chí Ái.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Ban Mê Thuột
KHÔNG QUÁ KHÓA DƯỚI MỌI HÌNH THỨC
( Lễ các Thánh Tử đạo Việt Nam )
Nói đến các thánh tử đạo, người ta thường nhấn mạnh đến tính anh hùng, chí bất khuất của các vị chứng nhân đức tin. Khi chấp nhận hy sinh cả mạng sống vì một lý tưởng nào đó thì quả rất xứng là anh hùng và đáng ca tụng. Các thánh tử đạo còn xứng được ngợi ca vì cách thế hy sinh của các ngài. Các vị anh hùng dân tộc, vì nước quên thân thật đáng khâm phục. Thế nhưng khi tuẫn tiết hay khi bị quân thù sát hại thì lòng các vị ấy ít nhiều có sự căm phẫn hay hận thù. Trái lại các thánh tử đạo khi ra pháp trường hay chết trong ngục tù, lòng vẫn thư thái, an bình, thậm chí còn hân hoan, chúc lành và cầu nguyện cho kẻ làm hại mình. Nhờ đâu, bởi đâu mà các ngài có được thái độ cao thượng có thể nói là phi thường như thế? Kitô hữu chúng ta tin nhận trên hết và trước hết là nhờ ân sủng Chúa ban. Tuy nhiên chúng ta cũng cần nhìn đến các nguyên nhân từ phía các vị thánh tử đạo, khi các ngài đón nhận hồng ân của Chúa. Qua cuộc đời các thánh tử đạo, cách riêng các thánh tử đạo Việt Nam, chúng ta có thể thấy một trong những nguyên nhân ấy đó là khi đã cảm nhận được tình yêu thì thà chết chứ không chấp nhận xúc phạm đến tình yêu, xúc phạm đến Đấng đã yêu mình.
Hẳn chúng ta đã từng biết ít nhiều các chuyện kể về các thánh tử Đạo Việt Nam. Một trong những sự kiện xảy ra với các ngài đó là các quan thời bấy giờ thường đòi buộc hay dụ dỗ các ngài “quá khóa” tức là bước qua thập giá để được tha, thậm chí còn được ban bỗng lộc. Các tiền nhân anh dũng của chúng ta đã dứt khoát không quá khóa dưới mọi hình thức. Khi được quan dụ dỗ rằng: anh còn trẻ, hãy nghĩ lại và khôn hơn một chút, ta chỉ yêu cầu anh bước qua một khúc gỗ mà có gì đâu. Thầy giảng Đaminh Bùi Văn Úy đã trả lời: Đúng là khúc gỗ, thưa quan, nhưng khúc gỗ hình thánh giá ấy lại tượng trưng cho Chúa tôi thờ. Quan nghĩ sao nếu tôi đạp hay bước qua di ảnh cha mẹ tôi? Thưa quan, quan có dám bước qua mặt đức vua không? Nhưng dù quan có bước qua mặt đức vua thì tôi cũng không bao giờ bước qua mặt Chúa tôi thờ.
Thánh giá là dấu chỉ tình yêu mà Chúa Kitô trao ban cho nhân loại chúng ta. Kính thờ thánh giá không phải là kính thờ khúc gỗ hình chữ thập mà là kính thờ Đấng đã yêu thương chúng ta đến cùng, với trái tim chịu đâm thâu và chịu vắt kiệt đến giọt máu, giọt nước cuối cùng và đã chết đau thương trên cây gỗ chữ thập.
Không chấp nhận quá khóa, xét về mặt tiêu cực là cương quyết không báng bổ hay xem thường tình yêu, không bao giờ xúc phạm Đấng yêu thương mình. Dù không quá khóa cách hữu hình nhưng vẫn có đó nhiều người vô tình hay hữu ý, báng bổ tình hiếu đạo khi coi thường các đấng sinh thành. Thánh giá thực sự bị xúc phạm khi nhiều người báng bổ tình yêu hôn nhân bằng sự thiếu vuông tròn trong nghĩa phu thê. Thánh giá bị chà đạp bởi không ít người xúc phạm đến tình dân tộc khi họ đặt lợi ích cá nhân hay tập thể của mình trên cả vận mệnh quê hương. Cũng có thể có người đang xúc phạm đến tình yêu của đoàn tín hữu dành cho hàng linh mục, dành cho các đấng bậc chủ chăn, khi xem đàn chiên là thành phần phải cúi đầu (tuân lệnh) ngồi nghe (nghe giảng dạy), và rút ví ra (đóng góp, dâng cúng).
Không chấp nhận quá khóa, xét về mặt tích cực là không chỉ trân trọng tình yêu, kính thờ Đấng yêu mình mà còn tin tưởng vào sức mạnh của tình yêu, cậy trông vào quyền năng của Đấng yêu mình. Tình yêu thật diệu kỳ, mạnh hơn cả sự chết (x.Dc 8,6). Sống có tình, có nghĩa mới thực sự là người (nhân), đúng như thánh ý của Đấng Tạo thành. Cương quyết không quá khóa dù phải hy sinh cả mạng sống đời này, các tiền nhân tử đạo của chúng ta muốn cùng với thánh Phaolô tông đồ khẳng định rằng: Không có gì tách chúng ta ra khỏi tình yêu của Thiên Chúa, trong Đức Kitô” (x.Rm 8,35). Với tình yêu của Đấng đã chết cho chúng ta ngay khi chúng ta còn là tội nhân, còn là kẻ phản nghịch, các anh hùng tử đạo đã sống yêu thương vượt trên lẽ thường của kiếp phàm hèn (x.Rm 5,1-21). Chúng ta nhận ra điều này nơi bước chân khoan thai của các ngài khi bước ra pháp trường, nơi tấm lòng bao dung của các vị trước những người đang hành khổ và sắp hành hình mình. Thánh Hoàng Lương Cảnh trong gông cùm, tù ngục đã chuyên tâm cầu nguyện: “Xin Chúa cho các quan trị nước cho yên”. Thánh Emmanuel Lê Văn Phụng tại pháp trường đã nhắn nhủ con trai mình: “Con ơi, hãy tha thứ, đừng báo thù những kẻ tố giác ba”. Ngài còn dặn bè bạn: “Hãy tha thứ vì tôi đã thứ tha”. Linh mục Khoan cùng hai thầy Thành và Hiếu trước lúc bị xử chém đã lớn tiếng cầu nguyện: “Vinh danh chúc tụng ngợi khen Thiên Chúa, Chúa trời đất, chúng con hiến dâng mạng sống cho Ngài. Xin Chúa chúc phúc cho nhà vua cai trị lâu dài trong an bình. Xin biến đổi trái tim vua để vua tin theo đạo thật, đạo duy nhất đem lại cho con người hạnh phúc đích thật”.
Nói đến Kitô giáo, người ta không thể không nói đến thập giá. Và ở đâu có bóng dáng thập giá là người ta nghĩ ngay đến các Kitô hữu. Các Thánh Tử đạo, cách riêng các Thánh Tử đạo Việt Nam đã anh dũng chấp nhận hy sinh mạng sống, không bước qua thập giá (quá khóa) để minh chứng lòng trung trinh của các Ngài với Đấng là Tình Yêu (1Ga 4,16). Sự kính nhớ, tôn vinh của đoàn cháu con dành cho các Ngài đẹp lòng các Ngài nhất, thiết tưởng không gì hơn là nỗ lực làm rạng rỡ gia phong bằng chính cuộc sống của mình, một cuộc sống nỡ đầy hoa thập giá. Cha ông chúng ta không bước qua thập giá là muốn cháu con giương cao thập giá bằng sự trân trọng tình yêu và làm cho tình yêu đơm hoa kết trái.
Mang thánh giá trên người: tốt lắm. Thường xuyên hôn kính thánh giá: đạo đức lắm. Biến cuộc đời, con người của mình thành một cây thánh giá sống động giữa đời: sự thánh thiện đích thực, xứng đáng là cháu con các tiền nhân anh hùng tử đạo. Xin đừng quên Chúa Giêsu đã từng khẳng định rằng ai không can đảm vác thập giá mà đi theo Người thì không xứng đáng làm môn đệ của Người (x.Lc 14,27)
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa - Ban Mê Thuột