Nhảy đến nội dung

Trường khổ đau - Cứ ở trong thuyền

TRƯỜNG KHỔ ĐAU

“Nếu tôi không thọc bàn tay vào cạnh sườn Người thì tôi không tin!”.

Trong “Homemade”, tạm dịch, “Tự Tay Tôi”, Muggeridge thú nhận, “Tôi có thể nói cách trung thực rằng, tất cả những gì tôi học được trong 75 năm qua, những gì đã thực sự nâng cao và soi sáng tôi… tất cả đều trải qua ‘trường khổ đau’ chứ không phải ‘trường hạnh phúc!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

Như trải nghiệm của Muggeridge, Lời Chúa kính thánh Tôma tông đồ cũng nói đến ‘trường khổ đau’ mà tất cả môn đệ Giêsu mọi thời đều phải trải qua đang khi thi hành sứ mệnh Ngài truyền như lời điệp ca của Thánh Vịnh, “Hãy đi rao giảng Tin Mừng khắp thế gian!”.

Qua bài đọc thứ nhất, Phaolô xác nhận nền tảng đức tin của chúng ta là các tông đồ, “Anh em đã được xây dựng trên nền tảng các tông đồ”. Oái ăm thay! Để có thể là nền tảng, hầu hết các tông đồ đều phải trải qua những thời khắc của ‘trường khổ đau’. Một số trong những trụ cột then chốt của Hội Thánh sơ khai đã khởi đầu với không ít trải nghiệm khắc nghiệt như thế về niềm tin của mình. Phêrô, một người công khai chối Thầy, ê chề vì một tớ gái, trước khi nhận lấy chìa khoá Nước Trời; Phaolô, một người bắt bớ Hội Thánh, ngã lăn lóc trên đường trước khi trở thành Tông Đồ Dân Ngoại; cũng như Tôma, một người khởi đi từ những khủng hoảng ngờ vực, “Nếu tôi không thọc bàn tay vào cạnh sườn Người thì tôi không tin!” trước khi có thể là người duy nhất tuyên xưng đức tin trực tiếp trước Chúa Phục Sinh, “Lạy Chúa con, lạy Thiên Chúa của con!”.

Cho đến hôm nay, Tôma vẫn là biểu tượng của sự nghi ngờ hơn là biểu tượng của niềm tin. Thế giới nhớ đến Tôma ở chỗ bắt đầu, ‘nghi ngờ’; hơn là ở chỗ kết thúc, ‘tuyên tín’. Qua đó, chúng ta thấy, hành trình đức tin của mỗi người luôn có những khoảnh khắc khác nhau, và không phải lúc nào cũng an tĩnh; trái lại, ít nhiều trải nghiệm bão tố là điều không thể tránh khỏi. Trải nghiệm của Tôma giúp chúng ta ý thức rằng, mỗi người có thể vượt qua nghi ngờ để đến với một đức tin sâu sắc hơn. Tôma không thể tuyên xưng một cách tuyệt vời như thế trừ khi lần đầu, vượt qua thập giá của ‘trường khổ đau!’.

Anh Chị em,

“Thì tôi không tin!”. Tôma bắt đầu từ đó, nhưng không kết thúc ở đó! Tôma nhắc nhở chúng ta rằng, hành trình đức tin của bạn và tôi có thể có những thời điểm khác nhau; và rằng, hành trình từ niềm tin đến nghi ngờ và trở lại niềm tin một lần nữa là điều có thể được! Như vậy, bạn và tôi có thể vượt qua nghi ngờ để tiến tới một đức tin sâu sắc hơn. Đừng quên, Chúa Phục Sinh vẫn trung thành với chúng ta. Ngài không đợi Tôma thoát khỏi sự nghi ngờ từ ‘trường khổ đau’, Ngài đến với Tôma giữa bão tố, trả lời mọi vấn nạn. Cũng thế, với chúng ta, Chúa Giêsu sẽ đến với chúng ta ngay giữa những khủng hoảng của mỗi người; Ngài mời gọi chúng ta “Chớ cứng lòng, nhưng hãy tin!”. Bấy giờ, bạn và tôi có thể nghiệm ra rằng, “Nghi ngờ là chiếc cày mở ra những đường rãnh để hạt giống đức tin có thể rơi xuống và nảy mầm!”.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Đấng có thể gây nghi ngờ, nhưng cũng là Đấng có cách để xua tan nó. Cho con xác tín rằng, con chỉ được nâng cao và soi sáng qua ‘trường khổ đau’ chứ không phải ‘trường hạnh phúc!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

************

CỨ Ở TRONG THUYỀN!

“Lạy Thầy, xin cứu lấy chúng con kẻo chết mất!”.

Trong cuốn “In The Eye of the Storm”, “Giữa Mắt Bão”, Max Lucado viết, “Hãy cầu nguyện gấp hai lần khi bạn sợ hãi! Hãy lắng nghe gấp hai lần khi bạn khẩn xin!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Như vậy, giữa cơn bão, bạn và tôi đừng tìm trú ẩn nơi đâu khác, ‘cứ ở trong thuyền!’; “Đừng nhìn vào những con sóng; hãy nhìn vào Chúa, ‘Cảng Bình An’ đã có ở đó! Thật thú vị, câu chuyện Tin Mừng hôm nay diễn dịch những lời khuyên của Max Lucado. Các môn đệ gặp bão tố giữa biển khơi. Con thuyền là hình ảnh của Giáo Hội; trong đó, có chúng ta. Và trước bất cứ nghịch cảnh nào, để tồn tại, chúng ta ‘cứ ở trong thuyền!’.

Mỗi người trong thuyền đại diện cho tất cả chúng ta, các Kitô hữu. Cơn bão dữ dội là hình ảnh những cuộc đấu tranh cá nhân mà mỗi người phải trải qua trong cuộc sống, cũng như những cuộc bách hại mà Giáo Hội phải chịu đựng và sẽ tiếp tục chịu đựng cho đến tận thế. Nhìn vào lịch sử nhân loại, đặc biệt, lịch sử Giáo Hội, không ít lần, chúng ta cảm thấy Thiên Chúa dường như vắng mặt hoặc “ngủ quên” đang khi bao hỗn loạn xảy ra. Nhiều người, nếu không nói là tất cả, đã từng có những trải nghiệm tương tự lúc này lúc khác trong đời.

Trải qua cơn bão, các môn đệ dạy chúng ta bài học đầu tiên là ‘cứ ở trong thuyền’; vì lẽ, Chúa Giêsu đang ở đó, dù Ngài ngủ! Bài học thứ hai, thiết thực hơn, họ tìm đến Ngài, van xin “Lạy Thầy, xin cứu lấy chúng con kẻo chết mất!”. Đây là khởi đầu của đức tin! Chúng ta nhận ra rằng, một mình tôi không thể vượt qua; rằng, tôi cần Chúa như những thuỷ thủ cần ngọn hải đăng hoặc những ngôi sao dẫn đường. Đức tin bắt đầu từ việc tin rằng, tôi không đủ cho chính mình, tôi cần Chúa. Khi vượt qua cám dỗ khép mình lại, hoặc khi chiến thắng cám dỗ bỏ thuyền mà chạy; hay khi vượt qua lòng mộ đạo sai lầm không muốn làm phiền Thiên Chúa, để bắt đầu kêu cầu Ngài, thì Ngài có thể làm những điều kỳ diệu.

Trong bài đọc Sáng Thế hôm nay, Lót và gia đình gặp một ‘cơn bão’ tương tự, Chúa sắp huỷ diệt Sôđôma. Thiên thần Chúa giục Lót, “Ngươi muốn sống thì hãy chạy đi, đừng nhìn lại phía sau; cũng đừng dừng lại nơi nào cả!”. Điều mà Lót, các môn đệ và cả chúng ta là hãy chạy về phía trước, về phía Chúa, nơi an toàn nhất. Thánh Vịnh đáp ca thật ý nghĩa, “Lạy Chúa, con nhìn xem tình thương Ngài trước mắt!”.    

Anh Chị em,

“Lạy Thầy, xin cứu lấy chúng con kẻo chết mất!”. Bạn và tôi có thể tự hỏi! Ngọn gió nào đang ‘thổi thốc’ cuộc đời tôi? Đâu là những con sóng cản trở định hướng của tôi khiến tôi hoảng loạn? Hãy giải bày tất cả với Chúa Giêsu; hãy để linh hồn nói với Ngài mọi thứ! Chúa Giêsu muốn điều này. Ngài muốn bạn và tôi ‘cứ ở trong thuyền’, chọn Ngài làm nơi trú ẩn trước sóng gió; Ngài muốn chúng ta tập trung vào Ngài, nhìn vào Ngài! Đừng tập trung vào những con sóng, đừng nhìn chúng! Bởi lẽ, chúng ta thường cứ mải mê giải quyết các vấn đề hơn là đến với Chúa để trao gửi những lắng lo cho Ngài. Như các môn đệ, chúng ta kêu cầu Chúa, và Ngài sẽ “chỗi dậy, truyền lệnh cho gió và biển. Và biển yên lặng như tờ!”. Đó là sức mạnh nhẹ nhàng và phi thường của lời cầu nguyện, nó làm nên những điều kỳ vĩ!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, mỗi khi ‘gặp bão’, con những muốn bỏ thuyền mà chạy. Dạy con khôn ngoan ‘cứ ở trong thuyền’; cầu xin với Đấng đang ở giữa lòng thuyền; không quan trọng, Đấng ấy thức hay ngủ!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: