Nhảy đến nội dung

Việc cả thể - Ra khỏi hôn mê

VIỆC CẢ THỂ

“Ngài không làm nhiều phép lạ ở đó, vì họ chẳng có lòng tin!”.

Trong “Miracle on the River Kwai”, “Phép Mầu Trên Sông Kwai”, Gordon viết về các tù binh bị buộc phải xây một con đường sắt trong rừng; họ đã trở nên man rợ. Cho đến ngày kia, một cái xẻng bị mất! Không ai nhận tội, viên sĩ quan Nhật rút súng bắn vào những người tù. Bỗng một người bước lên, anh bị đánh chết; dẫu sau đó, chiếc xẻng được tìm thấy. Từ đó, các tù binh yêu thương nhau như gia đình, hết vô nhân tính. Người chết, một Kitô hữu, đã làm một việc cả thể là cứu sống nhân phẩm và mạng sống của những bạn tù còn lại.

Kính thưa Anh Chị em,

Chúa Giêsu, một người đã làm những ‘việc cả thể’ ở các thành, Tin Mừng hôm nay cho biết, Ngài về quê, nhưng “Ngài không làm nhiều phép lạ ở đó, vì họ chẳng có lòng tin!”.

Thật thú vị! Đang khi bản Việt ngữ, bản BJ và TOB tiếng Pháp gọi đây là những “phép lạ” thì bản NAB của HĐGM Hoa Kỳ chỉ đơn giản gọi đây là những “việc cả thể”, “mighty deeds!”. Vậy mà theo một số nhà chú giải, cách gọi này, xem ra gần gũi và dễ ao ước hơn! 

Với các nhà chú giải này, ‘việc cả thể’ là công việc biến đổi những linh hồn! Bởi lẽ, linh hồn được hoán cải mang một ý nghĩa ‘lâu dài nhất’, ‘thiên đàng nhất’, ‘vĩnh cửu nhất’, cũng là điều Chúa Giêsu tìm kiếm và chờ đợi nhất. Buồn thay! Sau những phép lạ vật lý, việc biến đổi các linh hồn đã không xảy ra. Tin Mừng cho biết, “Vì họ chẳng có lòng tin!”. Rõ ràng, những người đồng hương của Chúa Giêsu vì quá cố chấp, họ đã không cởi mở để tin nhận sự hiện diện của Ngài; Lời Ngài không thấu qua tai, thấm qua tim họ.

Tuy nhiên, việc “Ngài không làm nhiều phép lạ ở đó” còn có nghĩa là Ngài ‘có’ làm, ít nữa một phép lạ! Chi tiết này hé lộ, chí ít, đã có một linh hồn được biến đổi. Dù chỉ một linh hồn được biến đổi, cả triều thần trên trời cũng mừng vui, Chúa Giêsu mừng vui; bởi lẽ, đó là ‘việc cả thể’ vĩ đại nhất. Khi linh hồn bạn và tôi được biến đổi, chúng ta sẽ nhạy bén trong việc nhận ra những ‘dấu vết thánh’ của Chúa trong cuộc sống; sự ‘hiện diện thánh’ của Ngài trong tha nhân và ‘hoạt động thánh’ của Ngài trong các công việc thường ngày!

Anh Chị em,

“Ngài không làm nhiều phép lạ ở đó”. “Không làm nhiều”, vì lẽ, Chúa Giêsu quá quen đối với họ; nói rõ ra, họ không chấp nhận việc “Nhập Thể”, một Thiên Chúa trong một con người! Với họ, một vị thần trừu tượng, xa cách… sẽ thoải mái hơn; một vị thần chấp nhận một đức tin xa rời cuộc sống, khỏi các vấn đề… sẽ dễ chịu hơn. Cũng thế, với bạn và tôi, chúng ta muốn một vị thần ‘hiệu ứng đặc biệt’, làm những điều đặc biệt và luôn khơi dậy những cảm xúc mạnh mẽ. Vậy mà, thay vào đó, Thiên Chúa đã nhập thể! Một Thiên Chúa khiêm nhường, dịu dàng, ẩn mình; Ngài đến gần chúng ta, sống cuộc sống bình thường của chúng ta. Và rồi, liệu điều tương tự cũng xảy ra với bạn và tôi như đã xảy ra với những người cùng quê của Chúa Giêsu? Chúng ta liều lĩnh đánh mất cơ hội, để Ngài đi ngang qua và không nhận ra Ngài? Và như thế, Ngài không làm được một ‘việc cả thể’ nào!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con chạy theo những gì ồn ào to tát bên ngoài; cho con chỉ yêu thích điều ‘lặng lẽ nhưng mạnh mẽ’ bên trong, linh hồn được ân sủng Chúa biến đổi!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

****

RA KHỎI HÔN MÊ

“Ngài không được phép lấy bà ấy!”.

Một thành viên của hội “Những Người Nghiện Rượu Vô Danh” từng gửi cho chuyên mục Ann Landers những lời này: “Chúng tôi uống vì hạnh phúc và trở nên bất hạnh; chúng tôi uống để cảm nhận thiên đường và cảm thấy như địa ngục; chúng tôi uống vì tự do và trở thành nô lệ; chúng tôi uống để xoá bỏ các vấn đề và thấy chúng nhân lên; chúng tôi uống để ra khỏi hôn mê và thấy mình chết thật!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay nói đến một Hêrôđê ‘hôn mê’ khi ông cưới lấy vợ anh mình. Lời Gioan đánh thức ông là một hành động xót thương của Thiên Chúa; qua đó, Ngài cho ông một cơ hội để ‘ra khỏi hôn mê’ và nhận ra rằng, linh hồn bất tử của mình sắp chết!

Tiếng Chúa qua lương tâm có thể gây khó chịu; tuy nhiên, hãy cảm ơn Ngài mỗi khi bạn được nhắc nhở. Sẽ không có gì sai phạm khi bạn ăn mừng những kỷ niệm, những ngày nghỉ; vậy mà như Hêrôđê, chúng ta có nguy cơ tìm kiếm một thú vui nào đó vốn chỉ thao túng đạo đức, mài mòn tính người. “Đừng quên, trong các cuộc vui, Satan luôn đứng đàng sau những bức màn!”. Vì thế, hãy cho phép mình tìm kiếm những gì lành mạnh mà bạn có thể chia sẻ niềm vui trong chừng mực với người thân. ‘Chừng mực’, một điều thật đáng kể! Vì người ta sẽ không biết từ chối những điều cấm nếu đã không học biết chối từ những điều được phép! Và không phải điều tôi dâng Chúa mới đáng giá, nhưng sẽ đáng giá hơn, điều tôi từ chối vì Ngài!

Khi Hêrôđê nghe nói về Chúa Giêsu, lương tâm ông cắn rứt. Ông biết mình đã giết người. Sự hiện diện của Chúa Giêsu là một ân sủng bổ sung để ông ‘ra khỏi hôn mê’. Đáng tiếc, đó là một ân sủng mà ông đã không tận dụng như ông đã không tận dụng sự hiện diện của Gioan. Trong cuộc đời chúng ta, đã bao lần tiếng Chúa nhắc nhở bạn và tôi về ơn gọi nên thánh; bao lần Ngài tỏ cho bạn và tôi lòng xót thương. Vậy mà chúng ta để nó qua đi! Hãy tìm kiếm sự hoán cải trong tâm hồn, trong lĩnh vực mà tôi biết mình còn xa lánh Thiên Chúa; hoặc ít nữa biết rằng, mình chưa ‘ra khỏi hôn mê!’.

Anh Chị em,

“Ngài không được phép lấy bà ấy!”. Trước lời nhắc nhở của Gioan, Hêrôđê lờ đi. Tại sao? Bởi lẽ, Satan đứng đằng sau tất cả những thái độ này. Nó gieo rắc thù hận nơi người phụ nữ, sự phù phiếm nơi cô gái trẻ và sự thối nát nơi vị vua. Và trong bối cảnh này, Gioan đã chết một mình trong nhà giam vì tính khí thất thường của một vũ nữ phù phiếm, lòng căm thù của một người đàn bà ác độc và sự thối nát của một vị vua thiếu quyết đoán. Gioan, “người đàn ông vĩ đại nhất được sinh ra bởi một phụ nữ” đã tự cho phép mình nhỏ lại để nhường chỗ cho Đấng Mêsia. Cuộc sống chỉ có giá trị khi chúng ta ‘ra khỏi hôn mê’ để biết cho đi trong tình yêu, trong sự thật; khi chúng ta trao nó cho người khác trong cuộc sống hàng ngày. Ai giữ sự sống cho mình, bảo vệ nó như ông vua tham tàn hay người đàn bà lòng đầy thù hận, hay người con gái hời hợt, hơi giống trẻ vị thành niên, thì vô tình, sự sống chết héo, trở nên vô dụng!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con tỉnh hay mê? Đừng để sự sống trong con chết héo! Để được vậy, giúp con can đảm nghe được tiếng Chúa hầu ‘ra khỏi hôn mê!’, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: