Nhảy đến nội dung

Sống Ơn Gọi Làm Con Chúa

Thứ bảy 6.1

Mc 1, 7-11

SỐNG ƠN GỌI LÀM CON CHÚA

Trang Tin mừng hôm nay trình bày hai lời chứng sống động và đầy thế giá về Chúa Giêsu Kitô và phép rửa liên quan đến Người. Một là lời chứng của Gioan Tẩy Giả và một của chính Chúa Cha qua tiếng từ trời tuyên phán. Trước hết, đó là lời chứng của Gioan về một Đấng quyền thế hơn ông: “Đấng sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần”. Hẳn là Gioan, dù trong tương quan anh em bà con với Chúa, cũng không thể hiểu một lần cho tất cả về những gì ông đang loan báo, nhất là sự cao trọng của phép rửa trong Thánh Thần từ Chúa Giêsu là như thế nào.

Chúng ta thấy bằng chứng là khi bị bắt ngồi tù, do ông can đảm tố cáo sự sai trái của vua Hêrôđê vốn đã lấy vợ của anh vua, thì ông đã sai môn đệ đến hỏi Chúa Giêsu về tư cách và sứ mệnh đích thực của Người, khi nghe thấy những gì Chúa đã làm: “Thầy có phải là Đấng phải đến hay chúng tôi còn phải chờ một ai khác?” (Mt 11,3).

Như vậy, làm sao Gioan đã loan báo và dám trả giá bằng chính cả mạng sống cho một lời chứng cao quý về Đấng quyền thế hơn ông, Đấng mà ông “không đáng cúi xuống để cởi quai dép cho Người”? Phải chăng đã có một nền tảng căn bản hơn nơi lời chứng thứ hai, khi ông được lắng nghe và đã giúp ông củng cố niềm tin của mình. Đó là lời chứng của chính Chúa Cha về Chúa Giêsu, một tương quan Cha-Con thân thiết: “Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”.

Quả thật, chính Đấng ấy đã luôn luôn “làm đẹp lòng Cha”.

Chúa Giêsukết thúc thời gian ba mươi năm dài sống bình thường như mọi người chúng ta, thời gian mà chúng ta gọi là đời sống ẩn dật của Chúa Giêsu, để bắt đầu giai đoạn mới, giai đoạn hoạt động công khai. Chúng ta hãy nhìn ngắm Chúa Giêsu rời bỏ làng quê, gia đình, những người thân yêu để lên đường đến sông Gio-đan. Từ một nơi êm ấm, Ngài đến một dòng sông. Dòng sông gợi lên trong chúng ta điều gì? Không an toàn, bỏ ngỏ, nhiều người xa lạ, không ổn định… Đó là một cuộc ra đi sau ba mươi năm sống ẩn dật. Chúng hãy cảm nhận hết sức nặng của ba mươi năm dài này: nặng tình nặng nghĩa, nặng kỉ niệm, nặng kinh nghiệm sống, nặng dấu ấn của các lứa tuổi, tuổi thơ, tuổi thiếu niên… 

Đây là một khởi đầu: không chỉ cho một giai đoạn mới trong cuộc đời của Ngài, nhưng còn là một khởi đầu mới trong hành trình Nhập Thể, trong tiến trình Thiên Chúa mặc khải chính mình cho con người nơi Chúa Giêsu, trong sứ vụ loan báo Nước Trời và ơn cứu độ của Thiên Chúa, và qua sứ vụ này, Chúa Giêsumặc khải căn tính thần linh của Ngài, là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa. Vì thế, khởi đầu này đã loan báo mầu nhiệm Vượt Qua của Chúa Giêsu rồi, giống như mầu nhiệm Giáng Sinh.

Vì thế, đây là một khúc quanh trong cuộc đời của Đức Giê-su, một khúc quanh có tính quyết định. Chúng ta hãy dừng lại để khám phá ra tất cả ý nghĩa của tính quyết định liên quan đến biến cố này của cuộc đời Chúa Giêsu.

Trong cuộc đời của chúng ta cũng có nhiều khúc quanh; chúng ta có thể nhớ lại. Trong những khúc quanh đó, đã có khúc quanh nào mang tính quyết định chưa? Nếu chưa, bây giờ là lúc, Chúa mời gọi chúng ta, cùng với Chúa, tạo ra một khúc quanh quyết định, nhất là qua kinh nghiệm thiêng liêng “lựa chọn” ơn gọi, hay làm mới lại cho suốt đời.

Dừng lại một chút, chúng ta hãy hình dung khung cảnh Chúa Giêsu hòa nhập vào với dòng người nhận mình là tội nhân, đến với Gioan để xin chịu phép rửa (đọc Pl 2, 5-11). Đây là một khởi đầu mới của mầu nhiệm Nhập Thể lớn lao, nhưng Người lại thực hiện ngang qua lựa chọn rất nhỏ bé và khiêm tốn, đó là đến với ông Gioan để được chịu phép rửa. Tương tự như khi đến với loài người chúng ta trong mầu nhiệm Giáng Sinh, Chúa đã sinh ra như một em bé, và hơn nữa, trong một hoàn cảnh thật đơn sơ và khó nghèo. Trong khi đó, Người chính là Đấng mà ông Gioan được mời gọi tôn vinh: “Tôi đây không phải là Đấng Ki-tô, mà là kẻ được sai đi trước mặt Người… Người phải nổi bật lên, còn thầy phải lu mờ đi”. Theo lời kể của Thánh Mát-thêu (x. Mt 3, 13-17), ông Gioan một mực can ngăn và nói rằng, chính loài người tội lỗi chúng ta mới cần được Ngài làm phép rửa.

Và như vậy, chúng ta thấy Chúa Giêsu muốn đồng hóa mình với các tội nhân là chính chúng ta, như Ngài sẽ làm trong giai đoạn rao giảng Tin Mừng và một cách tận căn trên Thập Giá. Bởi lẽ, Đức Giê-su muốn sống và bày tỏ cho chúng ta một đức công chính khác với sự công chính theo luật mà loài người thường hiểu và sống; đó là đức công chính của chính Thiên Chúa, như ngôn sứ Isaia loan báo:

Người sẽ làm sáng tỏ công lý trước muôn dân.
Người sẽ không kêu to, không nói lớn,
không để ai nghe tiếng giữa phố phường.
Cây lau bị giập, Người không đành bẻ gẫy,
tim đèn leo lét, cũng chẳng nỡ tắt đi. (Is 42, 1-3)

Chúng ta được mời gọi nhìn ngắm Ba Ngôi để nhận ra đó là “Ba Ngôi Mới”: Chính khi Ngài hạ mình, trong mầu nhiệm phép rửa, và sau này trong mầu nhiệm Thập Giá, lại là lúc Ngài được tôn vinh.

Thậy vậy, chính khi Ngài hòa nhập với các tội nhân, để xin chịu phép rửa, như sau này, Ngài sẽ bị bắt, bị lên án và bị đóng đinh như là tội nhân và ở giữa các tội nhân, và chính khi Ngài để mình bị dìm mình xuống dòng nước, như sau này, Ngài không xuống khỏi Thập Giá, nhưng để cho Tội của loài người chúng ta “dìm” đến cùng, vùi dập đến cùng, là giết chết Ngài trên Thập Giá, thì chính lúc đó, khi Ngài lên khỏi nước, và cũng như sau nay, khi Ngài bước ra khỏi cõi chết, Ngài được Chúa Cha và Chúa Thánh Thần nhìn nhận, tôn vinh và mặc khải căn tính đích thật của Ngài:

Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con.

Chúng ta hãy nhìn ngắm một lần nữa quang cảnh thật lớn lao, loan báo mầu nhiệm Vượt Qua, nghĩa là sự chết và phục sinh của Đức Ki-tô. Mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Ki-tô và cũng là hành trình của từng người chúng ta:

– Đức Giê-su ở dưới nước lên.


– Các tầng trời mở ra.


– Thần Khí Thiên Chúa như chim bồ câu ngự xuống trên Người; và có tiếng từ trời cao: “Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”.

Hình ảnh “từ dưới nước lên” diễn tả Đức Ki-tô bước ra khỏi sự chết; các tầng trời mở ra diễn tả sáng tạo mới; và trong sáng tạo mới có sự hiệp thông trọn vẹn của Ba Ngôi Thiên Chúa, nhưng là một “Ba Ngôi Thiên Chúa mới”, bởi vì Ngôi Lời Nhập Thể mang trong mình và mang theo mình một “đàn em đông đúc”, là loài người và từng người chúng ta.

Lời của Chúa Cha: “Con là Con yêu dấu của Cha, Cha hài lòng về Con”, là lời nhìn nhận và tuyển chọn của Trời Cao đối với Chúa Giêsu. Truyền thống của Giáo Hội hiểu lời này của Chúa Cha về Chúa Giêsu như là một “biến cố sinh ra”. Và điều này rất phù hợp với kinh nghiệm sống của chúng ta. Vì khi bố mẹ sinh ra thân thể chúng ta thì vẫn chưa đủ để chúng ta là con của bố mẹ, sau này chúng ta còn cần được bố mẹ nói với chúng ta trước mặt mọi người là: “Đây là con của chúng tôi” và còn phải làm giấy chứng nhận nữa, đó là “giấy khai sinh”. Không có giấy khai sinh, trước mặt mọi người và trên bình diện xã hội, chúng ta không là con của ai hết! Giấy khai sinh, chính là Lời nhìn nhận và tuyển chọn vượt lên trên tương quan máu mủ. Để sống có ý nghĩa ở trên đời, ai trong chúng ta cũng cần được nghe đi nghe lại một lời như thế cách minh nhiên hoặc mặc nhiên từ bố mẹ hay những người thân yêu của chúng ta.

Hôm nay, dung mạo hay sứ mệnh cao cả của Chúa Giêsu qua phép rửa tại sông Giođan cũng đã được trao gửi cho mỗi Kitô hữu, qua bí tích Rửa tội, nơi tư cách làm con và được diễm phúc tham dự vào các chức năng ngôn sứ, tư tế và vương đế của Chúa. Chiêm ngắm và cử hành sống động mầu nhiệm Giáng sinh, ngay cả khi kết thúc Mùa Giáng Sinh, phải là lời mời gọi các Kitô hữu không ngừng tái khám phá và sống xứng đáng với địa vị cao cả của mình, như lời thánh Lêô Cả giáo hoàng: “Người Kitô hữu, hãy ý thức phẩm giá của mình… Hãy nhớ lại anh em thuộc về vị thủ lãnh nào, và anh em là chi thể của thân mình nào”.

Xin Chúa thêm ơn cho mỗi chúng ta để chúng ta sống trọn vẹn sứ vụ làm con Chúa với Bí Tích Rửa Tội mà chúng ta đã lãnh nhận.

Tác giả: