Nhảy đến nội dung

Trở về - Khiêm tốn thật thì mới được tha thứ

8.3Thứ Sáu trong tuần thứ Ba Mùa Chay

Hs 14:2-10; Tv 81:6-8,8-9,10-11,14,17; Mc 12:28-34

“TRỞ VỀ”

Tin Mừng hôm nay trình thuật câu chuyện đối thoại giữa Đức Giêsu và một Kinh Sư. Khởi đi bằng một câu hỏi của ông này về việc: điều nào là quan trọng trong toàn bộ luật. Thấy vậy, Đức Giêsu đã tóm cho ông toàn bộ nội dung và mục đích của luật trong câu: “Hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng hết sức hết trí khôn”; và: “Phải yêu người thân cận như chính mình”.

Yêu mến Thiên Chúa hết lòng là làm sao? Thưa! Là thờ lạy, quy phục, là giữ và thực thi Lời Chúa, sẵn sàng từ bỏ mọi sự để tin và theo Chúa, dù có phải khổ đau, hoạn nạn, thử thách và cuối cùng sẵn sàng chết cho Thiên Chúa là Đấng chúng ta tôn thờ, yêu mến.

Còn yêu người như chính mình thì như thế nào? Thưa! Là yêu hết mọi người, không phân biệt bạn hay thù, thánh thiện hay tội lỗi, giàu hay nghèo, quý tộc hay thường dân, người già hay trẻ nhỏ, phụ nữ hay đàn ông, màu da hay chủng tộc…

Yêu như thế là chúng ta đi vào tình yêu của chính Thiên Chúa, bởi vì bản chất của Thiên Chúa là tình yêu mà tình yêu của Ngài là hướng tha, là thực tế, không trừu tượng.

Muốn yêu được như thế, chúng ta phải chấp nhận cho đi, thiệt thòi, chịu liên lụy và đôi khi đành mất chính mình.

Chúa không bao giờ chấp nhận chúng ta cho đi theo kiểu: “Hòn đất ném đi, hòn trì ném lại”; hay “bỏ con tép, bắt con tôm”; hoặc “ông bỏ nắm xôi, bà thò nậm rượu…”.

Hãy trở về với Đức Chúa (Hs 14,2-3). Đây là lời mời gọi tha thiết dành cho nhà Is-ra-el. Is-ra-el được mời gọi “trở về”. Vậy, “trở về” nghĩa là gì?

“Trở về” ở đây không dừng lại ở ý nghĩa thể lý, nghĩa là một ai đó đi xa nhà và nay người ấy trở về; một ai đó đi lạc đường và nay trở về. “Trở về” còn mang một ý nghĩa thiêng liêng sâu sắc. Đó là sự trở về của nội tâm, của trái tim. Dưới lăng kính của ngôn sứ Hô-sê, “trở về” là dứt bỏ tội lỗi và đặc biệt là dứt bỏ việc sùng bái ngẫu tượng. “Trờ về” nghĩa là tìm sự lành chứ không phải sự dữ, phải chê ghét sự dữ và yêu mến sự lành. Nói cách khác, “trở về” là chỉnh đốn hạnh kiểm và thực thi nghiêm chỉnh sự công chính. Đối với Hô-sê, những việc hoán cải giả tạo bên ngoài không thể mang lại kết quả nào. Thế nên, “trở về” đích thực là “trở về” của con tim được cảm hứng bởi tình yêu và sự nhận biết Thiên Chúa. Chỉ có sự “trở về” như thế mới có thể được Thiên Chúa dủ lòng thương xót. Có như thế, Thiên Chúa mới ban lại ân huệ của Ngài và sẽ nguôi giận.

Hôm nay, lời mời gọi “trở về” lại vang lên nơi tâm hồn chúng ta. Đây là lời mời gọi khẩn thiết dành cho chúng ta, đặc biệt trong mùa Chay này. Tại sao chúng ta cần “trở về”? Chúng ta trở về vì chúng ta sống xa Chúa; chúng ta đã nhiều lần bước vào con đường tội lỗi và nay chúng ta từ bỏ con đường ấy để trở về. Và trên hết, Chúng ta trở về vì Thiên Chúa là tình yêu. Chính nơi Người, chúng ta tìm được lòng thương cảm.

Trở về với Chúa là trở về với gia đình Giáo hội. Nơi đây chúng ta luôn tìm thấy con đường sự sống theo ơn gọi của Thiên Chúa. Sự sống triển nở trong tình yêu. Bởi lẽ, Đạo của chúng ta là đạo yêu thương: “mến Chúa trên hết mọi sự và yêu người thân cận như chính mình” (x. Mc 30-31). Giáo hội là ngôi nhà yêu thương. Do vậy, “trở về” không phải là trở về một không gian khép kín với bốn bức tường. Đúng hơn, hành trình “trở về” là hành trình tái khám phá tình yêu thương và cũng là hành trình loan báo tình Chúa yêu ta. “Trở về” là loan báo tin vui, Tin mừng yêu thương. Ước gì nhờ cuộc “trở về” tận căn của chúng ta, Tin mừng yêu thương có thể chạm đến những trái tim trai đá nguội lạnh. “Hãy trở về với Đức Chúa, mang theo lời cầu nguyện. Hãy thưa với Người: ‘Xin thư tha mọi gian ác, xin vui nhận lời ngợi khen chúng con dâng lên Ngài làm lễ vật thay thế bò tơ’” (Hs 14,3).

Mến một chúa duy nhất, có nghĩa là không được tôn thờ và gắn bó với bất cứ thụ tạo nào ngoài Thiên Chúa, vì chỉ có mình Thiên Chúa là đáng tôn thờ mà thôi. Vậy những ai tôn thờ và gắn bó với một thụ tạo nào khác, kể cả bản thân mình ngoài Thiên Chúa, thì đó là con đường sai lầm, không dẫn vào Nước Trời.

Con đường của tình yêu theo Tin Mừng không phải là con đường tam giác, nhưng là con đường hiệp nhất.Nó đem tha nhân và chính mình vào trong một mối tình duy nhất, bất diệt, vô biện và phổ quát của Thiên Chúa.

Hãy yêu thương tha nhân: Tha nhân theo giáo huấn hôm nay, không chỉ là người láng giềng hay người bạn thân, không chỉ là công dân cùng một tổ quốc, người đồng chí cùng một đoàn thể  hay một con người dễ mến. Nhưng chính là tất cả mọi người.

Qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu vạch ra cho ta con đường vào Nước Trời: đó là mến Chúa và yêu người. Và đó cũng là điều gồm tóm Mười điều răn của Chúa.

*************

9.3Thứ Bảy trong tuần thứ Ba Mùa Chay

Hs 6:1-6; Tv 51:3-4,18-19,20-21; Lc 18:9-14

KHIÊM TỐN THẬT THÌ MỚI ĐƯỢC THA THỨ

Tin Mừng hôm nay, thánh sử Luca tường thuật lại cho chúng ta Dụ ngôn về một người Pha-ri-sêu và một người thu thuế, cả hai cùng lên Đền Thờ cầu nguyện, nhưng một người thì được trở nên công chính, người còn lại thì không.

Nếu ta đặt ra câu hỏi tại sao cả hai cùng lên Đền Thờ cầu nguyện, nhưng một người được Thiên Chúa nhận lời và ban cho nhiều ơn lành hồn xác còn người Pha-ri-sêu không được gì cả, trái lại còn bị lên án nữa, mặc dù xem ra ông này sống rất đàng hoàng, tử tế, không trộm cướp, không ngoại tình, bất chính.

Mấu chốt của vấn đề nằm ở tấm lòng, ở thái độ. Người thu thuế biết ăn năn sám hối, biết thân, biết phận mình là kẻ tội lỗi nên với lòng khiêm tốn đó, ông chỉ trông cậy vào lòng Thiên Chúa xót thương, xin Thiên Chúa thứ tha mọi tội lỗi cho mình mà thôi. Ngược lại, người Pha-ri-sêu thì tự coi mình có nhiều công trạng, tự cao tự đại cậy mình là người tốt lành, không những thế ông ta còn tỏ thái độ coi thường và phán xét người khác: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: trộm cướp, bất chính, ngoại tình hoặc như tên thu thuế kia” (Lc 18, 11).

Trước Thánh Nhan Chúa chúng ta chỉ là một tạo vật yếu đuối, tội lỗi thấp hèn, rất cần đến lòng thương xót, bao dung của Thiên Chúa, chúng ta có cái gì mà dám tự phụ khoe khoang công trạng của mình? Nếu chúng ta có làm được gì thì cũng chỉ là do Thiên Chúa trợ lực ban ơn mà thôi. Lại nữa, khi chúng ta có được may mắn, có cuộc sống tốt đẹp, tử tế, không sa ngã vào những tệ nạn này kia thì chúng ta phải biết yêu thương, tôn trọng và nâng đỡ những người anh em khác không được may mắn như chúng ta, chứ đừng bao giờ vướng thói xấu xa; đó là nói xấu người khác để làm cho mình được tôn lên.

Những ai sống hiền hậu và khiêm nhường thì chắc hẳn sẽ làm đẹp lòng Thiên Chúa, bởi vì khi xưa khi đi rao giảng Tin Mừng Đức Giê-su đã từng làm gương và kêu gọi những ai muốn bước đi theo Ngài thì : “Hãy học cùng tôi vì tôi có lòng hiền hậu và khiêm nhường” (Mt 11, 29). Thánh Gia-cô-bê đã khẳng định trong thư gửi cho mười hai chi tộc Do Thái rằng: “ Thiên Chúa chống lại kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường”. (Gc 4, 6)

Khi sống hiền hậu và khiên nhương chúng ta không những được Thiên Chúa yêu thương, ban ơn mà ngay cả khi ở đời này còn được những người sống chung quanh yêu thương, kính trọng nữa.

Ngẫm lại trong cuộc đờim nhiều lần nhiều úc tôi cũng đầy tâm thức giống y như người pha-ri-sêu: Tôi tự phụ, tôi sống ảo tưởng mình được phước hơn những Ki-tô hữu khác vì mình được tháp nhập vào Dòng, được học hỏi, được cơ hội hiểu biết hơn những người chỉ là “giáo dân”, còn tôi được diễm phúc là “giáo dân Đa Minh”. Thật khốn nạn cho tôi !

Mùa Chay là mùa thuận tiện để tôi canh tân đời sống. Có thể nói được rằng: điều kiện cần để canh tân đời sống chính là cầu nguyện.

Mùa Chay còn là mùa cầu nguyện. Cầu nguyện để thanh luyện thái độ tôi mỗi ngày, lời cầu nguyện đích thực đẹp lòng Chúa chính là thật lòng ăn năn, sám hối, khóc tội của mình. Cầu nguyện để tôi thêm lòng trông cậy, tín thác vào tình yêu tha thứ của Thiên Chúa. Lòng tín thác ấy sẽ xoá tan mọi mặc cảm tội lỗi và mang lại cho tôi tự do đích thực của con cái Chúa. Cầu nguyện giúp tâm trí tôi nhận ra Thiên Chúa là Tình Yêu. Cầu nguyện để giúp tôi vững lòng trông cậy vào lòng thương xót Chúa. Cầu nguyện là phương thế chay tịnh hãm dẹp những dục vọng thân xác để nuôi dưỡng tâm hồn.

Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta: đừng bao giờ coi khinh người khác khi cầu nguyện. Không được phán xét anh chị em của ta, trong khi mình cũng là kẻ có tội. Cầu nguyện là hướng tâm hồn lên với Chúa chứ không phải quy về mình.

Hãy khiêm tốn thật lòng như người thu thuế, Chúa cần những tâm hồn trung thực và thật tâm như vậy, bởi vì tình thương của Thiên Chúa lớn lao hơn tội lỗi của con người, chỉ cần con người thống hối ăn năn thì dù tội có đỏ như son thì Chúa cũng làm cho trắng như tuyết, có thẫm tựa vải điều, Chúa cũng làm cho trắng như bông.

Tác giả: