Lời Cải
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Trầm Thiên Thu
LỜI CẢI
[Niệm ý Mc 4:26-34 ≈ Mt 13:31-32, 34-35; Lc 13:18-19]
Hạt nhỏ bé được gieo vào lòng đất
Người ta chẳng biết gì dẫu ngày đêm
Hạt giống vẫn nẩy mầm và mọc lên
Bằng cách nào thì người ta không biết
Đất tự động sinh hoa màu, dưỡng chất
Lúa mọc lên, rồi lúa trổ đòng đòng
Sau cùng thành bông lúa trĩu hạt căng
Lúa vừa chín, người ta lấy liềm gặt
Hạt cải nhỏ lúc được gieo xuống đất
Chẳng là gì so với những hạt kia
Bởi hạt cải là hạt nhỏ nhất mà
Nhưng mọc lên nó lại lớn kỳ lạ
Nó đâm chồi và xum xuê cành lá
Đến nỗi chim làm tổ dưới bóng cây
Dụ ngôn về Nước Trời thật là hay
Hạt cải nhỏ mà thành cây đặc biệt
Truyện dụ ngôn là loại Chúa ưa thích
Giáo huấn gì Ngài cũng dùng dụ ngôn
Ai nghe hiểu thì sẽ càng biết hơn
Đừng cố chấp như kinh sư, Biệt Phái!
TRẦM THIÊN THU
HẠT HỒNG ÂN
[Niệm ý Mc 4:26-34 ≈ Mt 13:31-32, 34-35; Lc 13:18-19]
Nước Trời như hạt nhỏ nhoi
Âm thầm phát triển dần rồi thành cây
Người ta chẳng biết, chẳng hay
Bất ngờ thấy trái trên cây trĩu cành
Nước Trời như hạt mong manh
Dần dần cây lớn mướt xanh bốn mùa
Khắp nơi ai cũng ước mơ
Thao thức tìm về nấp bóng từ nhân
Nước Trời là hạt hồng ân
Ai tin thì được lãnh phần phúc riêng
TRẦM THIÊN THU
DỤ NGÔN ĐỜI NGƯỜI
[Diễn ý Rm 7:19]
Sự thiện tôi vẫn khát khao
Thế nhưng tôi chỉ chiêm bao, không làm
Sự ác tôi chẳng hề thèm
Thế mà tôi lại thường xuyên làm hoài
Thật là khốn nạn thân tôi
Chỉ ưa chỉ thích những lời nói suông
Dụ ngôn nghe mãi hóa thường
Đó là chuyện chỉ ở trong nhà thờ
Ngoài đời bao việc bộn bề
Trở trăn bao nỗi, lắng lo bao điều
Kiếp người gian khổ trăm chiều
Tháng ngày lầm lũi dãi dầu nắng mưa
Nhưng tôi biện hộ sớm khuya
Chỉ vì ngại nhớ những gì dụ ngôn
Lời Ngài tôi chẳng thuộc lòng
Cho rằng mình vẫn là “ngon” nhất đời
Thế nên tôi hóa ngậm ngùi
Dụ ngôn thực tế kiếp người trần gian
Ngước nhìn lên Chúa từ nhân
Xin thương tha thứ, vạn lần ăn năn
Giáo huấn xã hội, phân vân…
Giằng co hai nửa xác – hồn, Chúa ơi!
Ước mong sao gặp được Người
Khi sống giữa đời gặp gỡ tha nhân
TRẦM THIÊN THU