Chúa Tiên Báo Cuộc Thương Khó - Thấy Chúa Nơi Những Người Bé Mọn
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Huệ Minh
Thứ Bảy, Tuần 25 Thường Niên - Năm B
Tin Mừng: Luca 9, 43b-45
CHÚA TIÊN BÁO CUỘC THƯƠNG KHÓ
Khi mọi người còn đang thán phục tất cả những việc Chúa Giêsu làm, Người nói với các môn đệ: “Phần các con, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời này: Con Người sắp bị nộp vào tay người đời.” Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì lời đó còn bị che khuất đối với các ông, khiến các ông không thể hiểu, và các ông sợ không dám hỏi lại Người về lời ấy.
Trong đoạn Tin Mừng hôm nay, chúng ta thấy Chúa Giêsu tiên báo về cuộc thương khó của Ngài. Trong lúc mọi người xung quanh đang thán phục những phép lạ và quyền năng của Ngài, Chúa Giêsu lại nói về sự đau khổ và cái chết mà Ngài sẽ phải chịu. Ngài cảnh báo các môn đệ rằng Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời. Tuy nhiên, các môn đệ vẫn không hiểu và thậm chí sợ hãi không dám hỏi lại Ngài.
Thập giá, trong mắt con người, là biểu tượng của sự thất bại và nhục nhã. Chết trên thập giá là hình thức hành hình tàn nhẫn và đáng xấu hổ nhất thời bấy giờ. Tuy nhiên, trong mầu nhiệm của Thiên Chúa, thập giá lại trở thành dấu chỉ của tình yêu lớn lao. Chúa Giêsu đã chấp nhận đau khổ và cái chết để cứu độ nhân loại. Vinh quang của Ngài không đến từ sự ngưỡng mộ của thế gian, mà từ tình yêu hy sinh hoàn toàn vì tha nhân. Đối với Chúa, vinh quang thật sự là khi Ngài hoàn thành sứ mệnh cứu độ qua thập giá.
Chúa Giêsu đã nhiều lần nói với các môn đệ về con đường thập giá mà Ngài phải đi qua. Ngài cũng mời gọi mỗi người chúng ta "vác thập giá" mình mỗi ngày để theo Ngài (Mt 16, 24). Điều này cho thấy, vinh quang mà Chúa hứa ban không đến từ con đường dễ dàng, thoải mái, mà từ việc chấp nhận thập giá trong cuộc đời mình. Vinh quang thật sự không nằm ở những thành công tạm thời, mà ở việc dám hy sinh, dám yêu thương và phục vụ người khác, dù phải đối mặt với đau khổ và thử thách.
Trong cuộc đời của Chúa Giêsu, chúng ta thấy một sự mâu thuẫn rõ ràng giữa vinh quang và thập giá. Theo quan điểm của thế gian, vinh quang thường được hiểu là sự thành công, quyền lực, và địa vị. Con người khao khát được thăng tiến, được ngưỡng mộ, và tôn vinh. Tuy nhiên, Chúa Giêsu, mặc dù có quyền năng làm phép lạ và thu hút được sự ngưỡng mộ của đám đông, lại không tìm kiếm vinh quang thế gian. Ngài chọn con đường khiêm nhường, hy sinh, và cuối cùng chịu chết trên thập giá.
Chúa Giêsu nói về cuộc khổ nạn ngay khi Ngài đang được ngưỡng mộ vì những phép lạ vĩ đại. Điều này cho thấy một sự mâu thuẫn rõ ràng giữa vinh quang và thập giá. Trong khi con người thường tìm kiếm sự vinh quang, danh vọng, và thành công theo tiêu chuẩn trần gian, Chúa Giêsu lại chỉ cho chúng ta con đường khiêm nhường và hy sinh. Vinh quang thật sự không nằm ở quyền lực hay những thành tựu bên ngoài, mà ở sự chấp nhận thập giá và sống trong tinh thần yêu thương, hy sinh vì tha nhân.
Các môn đệ không hiểu được lời Chúa Giêsu. Điều này phản ánh thực tế rằng, đối với con người, việc hiểu mầu nhiệm Thập giá không dễ dàng. Chúng ta thường bị giới hạn bởi những suy nghĩ và mong muốn của bản thân, và chính điều này khiến chúng ta khó chấp nhận sự hy sinh, đau khổ. Tuy nhiên, chính trong đau khổ và hy sinh, chúng ta mới tìm thấy tình yêu và ơn cứu độ mà Chúa Giêsu ban tặng.
Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ và chúng ta “lắng tai nghe cho kỹ” lời Ngài. Đây là lời mời gọi chúng ta chú ý, suy ngẫm và đón nhận thập giá với niềm tin. Trong cuộc sống, mỗi người chúng ta cũng sẽ phải đối diện với những đau khổ, thử thách. Tuy nhiên, nếu chúng ta biết lắng nghe và tin tưởng vào lời Chúa, chúng ta sẽ nhận ra rằng thập giá không phải là dấu chấm hết, mà là con đường dẫn đến sự sống đời đời.
Trong đời sống Kitô hữu, chúng ta cũng đối diện với mâu thuẫn này. Chúng ta có thể bị cám dỗ tìm kiếm vinh quang thế gian qua sự công nhận, địa vị, hoặc thành công cá nhân. Tuy nhiên, Tin Mừng nhắc nhở chúng ta rằng, để đạt được vinh quang đích thực, chúng ta phải biết từ bỏ mình, hy sinh, và đón nhận thập giá của cuộc sống. Thập giá có thể là những khó khăn, thử thách, sự hiểu lầm, hoặc những hy sinh cá nhân để yêu thương và phục vụ người khác. Nhưng chính nhờ đó, chúng ta mới thực sự đi theo con đường của Chúa Giêsu và tìm thấy niềm vui trong sự sống đời đời.
Mâu thuẫn giữa vinh quang và thập giá chỉ có thể được hiểu đầy đủ qua biến cố Phục sinh. Sau thập giá, Chúa Giêsu đã sống lại, mở ra con đường sự sống mới cho tất cả nhân loại. Thập giá không phải là kết thúc, mà là cánh cửa dẫn đến sự sống vĩnh cửu. Vinh quang thật sự không phải là sự tôn vinh trần thế, mà là niềm vui của sự sống đời đời với Thiên Chúa.
Sự mâu thuẫn giữa vinh quang và thập giá là một thách thức lớn trong đời sống Kitô hữu. Chúng ta được mời gọi từ bỏ vinh quang giả tạm của thế gian để tìm kiếm vinh quang đích thực qua con đường thập giá, con đường của tình yêu hy sinh và phục vụ. Chỉ khi chấp nhận thập giá, chúng ta mới có thể thực sự sống trong ánh sáng của sự Phục sinh và đạt được vinh quang vĩnh cửu trong Nước Thiên Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con cảm tạ Chúa vì đã chấp nhận thập giá vì tình yêu dành cho nhân loại. Xin dạy chúng con biết lắng nghe lời Chúa với trái tim rộng mở, và đón nhận những thử thách trong cuộc sống với niềm tin tưởng vào sự quan phòng của Chúa. Xin giúp chúng con luôn bước đi theo Chúa trên con đường thập giá, để chúng con cũng được chia sẻ niềm vui phục sinh với Ngài.
THỨ BẢY TUẦN XXV TN
Niềm Vui và Thách Thức Trong Hành Trình Đức Tin Khi Đón Nhận Khổ Đau
Hành trình đức tin của mỗi người luôn đan xen giữa niềm vui và thử thách, đặc biệt khi ta đối diện với khổ đau. Khổ đau có thể đến dưới nhiều hình thức: đau khổ về thể xác, tâm hồn, hay những mất mát, thất bại trong cuộc sống. Tuy nhiên, đón nhận khổ đau với lòng tin vào Thiên Chúa lại mở ra một con đường mới, mang lại niềm vui và sự bình an sâu thẳm.
Đám đông kinh ngạc trước các phép lạ và giáo huấn của Chúa Giêsu, nhưng Ngài lại chuyển trọng tâm sang một thực tại buồn hơn - sự phản bội sắp tới của Ngài. Sự đối lập này nhắc nhở chúng ta rằng, dù ta có những khoảnh khắc kỳ diệu và niềm vui trong hành trình đức tin, ta cũng phải chuẩn bị đối diện với thử thách và khó khăn.
Các môn đệ gặp khó khăn trong việc hiểu lời tiên tri về sự phản bội của Chúa Giêsu. Sự thiếu hiểu biết này phản ánh chính chúng ta khi phải đối diện với những tình huống khó khăn hoặc khó hiểu. Hãy suy ngẫm về những lúc bạn đã cố gắng hiểu kế hoạch của Thiên Chúa nhưng cảm thấy bối rối.
Niềm vui lớn nhất khi đối diện với khổ đau trong đức tin là sự gần gũi với Chúa Kitô. Chúa Giêsu đã trải qua những khổ đau tột cùng trong cuộc Khổ Nạn, và chính trong đau khổ Ngài đã hoàn thành sứ mệnh cứu độ nhân loại. Khi ta đón nhận những khổ đau trong cuộc sống với lòng tin tưởng, ta được mời gọi kết hợp với sự đau khổ của Chúa Giêsu, và nhờ đó, khổ đau của ta trở thành phương tiện để ta trưởng thành trong đức tin và tình yêu thương.
Niềm vui không nằm ở việc tránh né khổ đau, mà ở việc ta tìm thấy ý nghĩa thiêng liêng trong nó. Khổ đau, khi được dâng lên Chúa, trở thành cơ hội để ta thanh luyện bản thân, từ bỏ cái tôi, và trở nên giống Chúa Giêsu hơn. Sự hiện diện của Chúa trong khổ đau mang lại cho ta niềm hy vọng, vì ta biết rằng qua đau khổ sẽ đến vinh quang.
Các môn đệ sợ hãi khi hỏi Chúa Giêsu về lời tiên tri của Ngài. Nỗi sợ này cũng tồn tại trong đời sống chúng ta khi ta ngần ngại tìm kiếm sự rõ ràng hoặc sự hướng dẫn từ Thiên Chúa.
Lời tiên tri về sự phản bội của Chúa Giêsu nhấn mạnh thực tại về sự yếu đuối và tội lỗi của con người. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, ngay cả trong những mối quan hệ thân cận nhất, chúng ta cũng có thể đối diện với sự phản bội và thất vọng. Hãy suy ngẫm về cách bạn đối phó với sự phản bội trong cuộc sống của mình.
Dẫu vậy, đón nhận khổ đau trong đức tin không hề dễ dàng. Một trong những thách thức lớn nhất là ta thường bị cám dỗ đặt câu hỏi về sự hiện diện của Thiên Chúa: "Tại sao Chúa để con chịu khổ?" hoặc "Chúa có thật sự yêu thương con không?" Những câu hỏi này làm lung lay lòng tin của ta, đặc biệt khi khổ đau kéo dài hay khi ta không thấy được sự an ủi từ Chúa.
Khổ đau còn thử thách lòng kiên nhẫn và sự phó thác của ta. Trong những lúc khó khăn, có lẽ ta sẽ cảm thấy mất phương hướng, thậm chí mất niềm tin vào tình yêu của Chúa. Ta dễ rơi vào tình trạng tuyệt vọng và cô đơn, tự hỏi liệu những thử thách này có ý nghĩa gì.
Để vượt qua những thách thức này, cần có một tâm hồn phó thác, biết nhìn nhận rằng khổ đau không phải là dấu chấm hết, mà là một phần của hành trình đến sự cứu rỗi. Thánh Phaolô từng nói: “Tôi coi những đau khổ hiện tại chẳng thấm vào đâu so với vinh quang sẽ được mặc khải cho chúng ta” (Rm 8,18). Điều này nhắc nhở chúng ta rằng vinh quang Thiên Chúa vượt trội so với bất kỳ khổ đau nào ta phải trải qua trong cuộc sống.
Khi đón nhận khổ đau trong đức tin, ta được mời gọi tin tưởng vào kế hoạch của Thiên Chúa, cho dù ta chưa hiểu được trọn vẹn. Hành trình đức tin không phải lúc nào cũng sáng rõ, nhưng nó là cuộc hành trình mà ở đó, ta luôn được Chúa Giêsu đồng hành và nâng đỡ. Ta có thể tìm thấy niềm vui ngay giữa những thử thách khi biết rằng mọi khổ đau đều có thể dẫn ta đến sự trưởng thành thiêng liêng và sự sống đời đời.
Khổ đau, trong mắt đức tin, không phải là điều vô nghĩa hay vô vọng. Dù là một thách thức, nó cũng là nguồn cội của niềm vui, khi ta biết đón nhận với lòng tin vào tình yêu và sự quan phòng của Thiên Chúa. Khi ta mở lòng, để Chúa biến đổi khổ đau của mình thành nguồn lực sống động, ta sẽ nhận ra rằng chính qua khổ đau mà ta đến gần hơn với Ngài, và niềm vui đích thực sẽ nảy sinh từ sự tin tưởng và phó thác ấy.
Lạy Chúa Giêsu, khi chúng con suy ngẫm về lời Chúa trong bài Tin Mừng này, xin giúp chúng con đón nhận cả những niềm vui và thách thức trong hành trình đức tin. Ban cho chúng con sự khôn ngoan để hiểu thánh ý Chúa và can đảm để tìm kiếm sự hướng dẫn của Ngài mà không sợ hãi. Xin cho chúng con tìm thấy sức mạnh trong tình yêu của Chúa và sự tha thứ trong những lúc bị phản bội. Amen.
*************
Lễ thánh Vinh Sơn Phaolô
THẤY CHÚA NƠI NHỮNG NGƯỜI BÉ MỌN
Hôm nay, Giáo Hội hân hoan mừng lễ thánh Vinh Sơn Phaolô, một mẫu gương sáng ngời về lòng bác ái và sự dấn thân phục vụ người nghèo. Cuộc đời của ngài không chỉ là một chứng nhân sống động của Tin Mừng mà còn là tấm gương sáng ngời về lòng yêu thương và sự phục vụ vô điều kiện. Ngài đã dành trọn cuộc đời mình cho việc loan báo Tin Mừng và chăm sóc những người kém may mắn, nhất là người nghèo và những kẻ bị bỏ rơi.
Thánh Vinh Sơn Phaolô sinh năm 1581 tại Pháp. Ngài xuất thân từ một gia đình nông dân nghèo khó, nhưng với lòng khao khát học hỏi và ý chí mạnh mẽ, ngài đã trở thành linh mục. Ban đầu, mục tiêu của Vinh Sơn là tìm kiếm một cuộc sống tốt hơn về mặt vật chất. Tuy nhiên, qua nhiều biến cố và sự can thiệp của Thiên Chúa, ngài đã nhận ra sứ mạng cao cả của mình là dấn thân phục vụ người nghèo, không chỉ về vật chất mà còn là sự an ủi về tinh thần.
Thánh Vinh Sơn đã thành lập nhiều dòng tu và hội đoàn để phục vụ người nghèo, như Dòng Nữ Tử Bác Ái và Hội các Cha Lazarist. Qua các tổ chức này, ngài đã kêu gọi và quy tụ nhiều người dấn thân phục vụ những người nghèo khổ, bị bỏ rơi, và không có tiếng nói trong xã hội. Điều này cho thấy ngài không chỉ là một người có lòng bác ái, mà còn là một nhà lãnh đạo khôn ngoan trong việc tổ chức và điều phối các hoạt động bác ái.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta suy ngẫm về tinh thần bác ái của thánh Vinh Sơn. Ngài không chỉ nhìn thấy những đau khổ bên ngoài của người nghèo mà còn nhận ra nỗi đau tâm hồn của họ. Đối với thánh Vinh Sơn, phục vụ không chỉ là trao ban của cải vật chất mà còn là sự quan tâm, lắng nghe và đồng hành với những người đang chịu đau khổ. Ngài hiểu rằng mọi người, dù nghèo khó hay giàu có, đều cần đến tình yêu thương và lòng nhân từ.
Lời mời gọi của thánh Vinh Sơn cũng là lời nhắc nhở chúng ta: mọi việc bác ái mà chúng ta làm đều phải xuất phát từ lòng yêu thương chân thành. Nếu chúng ta chỉ làm việc bác ái với tâm lý trách nhiệm hoặc để phô trương, việc đó sẽ mất đi giá trị. Thánh Vinh Sơn dạy chúng ta rằng, phục vụ người khác là phục vụ chính Chúa, vì Chúa hiện diện nơi những người nghèo khổ và bị bỏ rơi. Như lời Chúa Giêsu đã dạy: "Mỗi lần các con làm điều gì cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các con đã làm cho chính Ta" (Mt 25:40).
Chúng ta được nhắc nhở về một sự thật sâu sắc và thường đầy thách thức: Đức Kitô hiện diện trong mỗi con người, đặc biệt là nơi những người "bé mọn" giữa chúng ta. Đoạn Tin Mừng này mời gọi chúng ta vượt qua vẻ bề ngoài và nhận ra phẩm giá thiêng liêng trong mọi con người. Khi phục vụ người khác, đặc biệt là những người bị gạt ra ngoài lề, đau khổ, hoặc bị lãng quên, chúng ta không chỉ thực hiện một hành động tốt lành mà thực sự gặp gỡ chính Đức Kitô.
Chúa Giêsu đồng hóa chính mình với "những người bé mọn"—người đói, người khát, kẻ lạ, người trần truồng, người đau yếu, và người tù đày. Sự đồng hóa này không phải là một ẩn dụ, mà là một thực tại. Người nói với chúng ta rằng khi chúng ta đáp ứng nhu cầu của những người này, chúng ta đang đáp ứng nhu cầu của chính Người. Điều này thách thức chúng ta suy nghĩ lại về cách chúng ta nhìn những người yếu thế. Chúng ta có coi những người nghèo và những người bị gạt ra ngoài lề như gánh nặng hay như những người mang trong mình sự hiện diện của Chúa Kitô? Tin Mừng mời gọi chúng ta nhìn vào mắt những người đang cần và nhận ra khuôn mặt của Chúa Giêsu.
Trong một thế giới thường coi trọng quyền lực, giàu có và địa vị, Tin Mừng lật ngược cách hiểu của chúng ta về sự vĩ đại và tầm quan trọng. Nó dạy chúng ta rằng cách chúng ta đối xử với những người dễ bị tổn thương nhất phản ánh tình yêu của chúng ta dành cho Chúa Kitô. Những người bé mọn không phải là những kẻ kém giá trị; thực tế, họ có một vị trí đặc biệt trong trái tim của Thiên Chúa, và qua họ, chúng ta được mời gọi đi sâu hơn vào mối quan hệ với Người.
Phục vụ người khác không chỉ là một bổn phận mà là một con đường để hiệp nhất với Chúa Giêsu. Người đói, người khát, người cô đơn, và người đau khổ—khi chúng ta chăm sóc họ, không chỉ là chúng ta giảm bớt đau khổ vật chất, mà chúng ta còn xây dựng một mối dây liên kết thiêng liêng với chính Chúa Kitô. Mỗi hành động yêu thương, dù nhỏ bé đến đâu, trở thành một hành động tôn thờ khi nó được thực hiện bằng tình yêu. Những công việc thể xác và thiêng liêng của lòng thương xót không chỉ là những nhiệm vụ cần hoàn thành; chúng là những cơ hội để gặp gỡ Chúa Kitô trong xác thịt, để yêu Người một cách cụ thể và sâu sắc nhất.
Chúng ta thường tìm kiếm Chúa trong những trải nghiệm tôn giáo vĩ đại, trong những khoảnh khắc cầu nguyện tĩnh lặng hoặc vẻ đẹp ngây ngất. Nhưng Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta rằng Người cũng hiện diện trong những đau khổ của con người, trong những điều bất tiện, và trong khuôn mặt của những người chúng ta có thể bỏ qua. Mầu nhiệm Nhập Thể là Thiên Chúa đã trở thành người và tiếp tục hiện diện giữa chúng ta, đặc biệt là nơi những người nghèo và đau khổ.
Lời của Chúa Giêsu trong Mt 25:40 mời gọi chúng ta biến đổi tâm hồn. Không đủ để thực hiện các hành động bác ái chỉ vì bổn phận hay sự ăn năn; chúng ta được kêu gọi yêu thương người khác như yêu Chúa Kitô. Điều này đòi hỏi chúng ta phải thay đổi cách nhìn nhận thế giới, cách chúng ta ưu tiên thời gian, và cách chúng ta đáp ứng nhu cầu của người khác.
Đoạn Tin Mừng thách thức chúng ta mở rộng hiểu biết về "người thân cận" của mình. Dễ dàng yêu thương những người yêu thương chúng ta, nhưng Chúa Giêsu mời gọi chúng ta đi xa hơn, đến với những người không thể trả ơn chúng ta, những người có thể không bao giờ cảm ơn chúng ta. Người kêu gọi chúng ta yêu thương mà không mong đợi gì đáp lại. Khi làm như vậy, chúng ta bắt chước tình yêu vô bờ bến của Thiên Chúa, Đấng yêu thương mỗi người trong chúng ta một cách vô điều kiện.
Điều này không phải lúc nào cũng dễ dàng. Thường thì những "người bé mọn" trong chúng ta có thể là những người khó yêu thương—những người bị bỏ rơi, những người nghiện ngập, hoặc những người sống trong cảnh nghèo khổ cùng cực. Tuy nhiên, Chúa Giêsu không cho chúng ta lựa chọn yêu thương ai. Người đồng hóa với tất cả những ai đau khổ, bất kể điều đó có gây khó chịu hay thách thức thế nào đối với chúng ta.
Trong xã hội hiện đại, chúng ta dễ dàng bị cuốn vào nhịp sống hối hả và đôi khi quên mất bổn phận của mình đối với người nghèo, người khổ đau xung quanh. Chúng ta có thể sống trong sự tiện nghi, nhưng vẫn có rất nhiều người bên cạnh đang cần sự giúp đỡ của chúng ta. Lễ thánh Vinh Sơn Phaolô hôm nay là lời nhắc nhở mạnh mẽ về sứ mạng của mỗi Kitô hữu: sống yêu thương và phục vụ, đặc biệt là đối với những người nghèo khổ.
Thánh Vinh Sơn đã nhắc nhở chúng ta rằng, tình yêu đích thực không phải chỉ là nói suông hay cảm thông từ xa, mà cần phải được cụ thể hóa qua hành động. Ngài dạy rằng: "Đừng chỉ nói về tình yêu Thiên Chúa nếu ta không thể yêu thương anh em mình." Chúng ta được mời gọi, không chỉ biết cảm thương người nghèo, mà phải hành động vì họ. Chúng ta không cần phải làm những việc to tát, mà chỉ cần xuất phát từ tấm lòng yêu thương chân thành, thì những hành động nhỏ bé cũng có thể trở nên nguồn ơn cho người khác.
Anh chị em thân mến, qua gương sáng của thánh Vinh Sơn Phaolô, chúng ta được mời gọi sống bác ái trong đời sống hằng ngày. Hãy biết nhìn thấy hình ảnh của Chúa Kitô nơi những người nghèo khó và khổ đau xung quanh chúng ta. Hãy biết sống tình yêu thương một cách cụ thể và chân thành, như thánh Vinh Sơn đã sống và dạy chúng ta.
Nguyện xin thánh Vinh Sơn Phaolô cầu bầu cho chúng ta, để chúng ta biết noi gương ngài, sống hết lòng với sứ mạng phục vụ người nghèo và đem tình yêu của Chúa đến với mọi người. Amen.
Lễ Thánh Vinh Sơn Phaolô
LÒNG CHẠNH THƯƠNG CỦA THÁNH VINHSƠN
Hôm nay, chúng ta cùng nhau cử hành lễ kính Thánh Vinh Sơn Phaolô, một vị thánh có đời sống và di sản mãi mãi truyền cảm hứng và thách thức chúng ta trong ơn gọi Kitô hữu. Ngài được biết đến như là "Tông đồ của Bác ái," Thánh Vinh Sơn đã dâng hiến cả cuộc đời mình để phục vụ người nghèo, người bệnh, và những người bị gạt ra bên lề xã hội. Cuộc đời của ngài là một sự diễn tả sâu sắc thông điệp Tin Mừng về tình yêu, lòng trắc ẩn và khiêm nhường. Hôm nay, thật phù hợp khi chúng ta cùng suy niệm về gương sáng của ngài để củng cố quyết tâm sống dấn thân với Đức Kitô và với người lân cận của mình.
Thánh Vinh Sơn Phaolô sinh ra tại Pháp năm 1581 trong một gia đình nông dân khiêm tốn. Ban đầu, mục tiêu của ngài khi còn là một linh mục trẻ là tìm kiếm một vị trí an nhàn và thăng tiến trong xã hội. Nhưng nhờ ân sủng của Thiên Chúa, trái tim của ngài đã biến đổi, và ngài bắt đầu nhìn thấy sự đau khổ và nghèo khổ xung quanh mình với một cái nhìn mới. Thay vì theo đuổi tham vọng cá nhân, Vinh Sơn đã đáp lại lời mời gọi của Chúa để phục vụ người nghèo và những người bị lãng quên.
Ngài đã thành lập các tổ chức từ thiện như Tu hội Truyền giáo (Vincentians) và Nữ tử Bác ái để mang lại sự giúp đỡ về vật chất và tinh thần cho người nghèo khó. Qua những công việc này, Thánh Vinh Sơn không chỉ cung cấp lương thực, chỗ ở và sự chăm sóc cho những người túng thiếu, mà còn khôi phục lại phẩm giá của họ như là con cái của Thiên Chúa. Ngài nhắc nhở Giáo Hội rằng bác ái phải là trung tâm của sứ mạng Kitô hữu của chúng ta.
Cuộc đời của Thánh Vinh Sơn Phaolô là hiện thân của đức bác ái Kitô giáo, một đức tính vượt xa những việc làm thiện nguyện thông thường. Bác ái, như ngài hiểu, không chỉ là việc ban phát vật chất mà là gặp gỡ Đức Kitô trong những người đang đau khổ. Trong sách Tin Mừng Mat-thêu 25:40, Đức Giêsu nói với chúng ta, “Tất cả những gì các con đã làm cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Thầy, là các con đã làm cho chính Thầy.” Thánh Vinh Sơn đã sống trọn vẹn chân lý này trong sứ vụ hàng ngày của ngài, nhận ra rằng phục vụ người nghèo chính là phục vụ Đức Kitô.
Lễ mừng này thách thức chúng ta tự xét lại đời sống mình và tự hỏi: Chúng ta đáp lại nhu cầu của tha nhân như thế nào? Chúng ta có nhìn thấy khuôn mặt của Đức Kitô nơi những người nghèo khổ, bị gạt ra ngoài lề, những người cô đơn và đau khổ không? Đức bác ái Kitô giáo đích thực đòi hỏi chúng ta phải yêu thương không chỉ bằng lời nói mà còn bằng hành động, vượt lên trên những gì là thoải mái và mở rộng trái tim cho những người đang cần chúng ta nhất. Như Thánh Vinh Sơn từng nói: “Hãy yêu mến Thiên Chúa, anh em của tôi, nhưng hãy yêu bằng sức mạnh của đôi tay và mồ hôi của trán mình.”
Một trong những dấu ấn trong đời sống tâm linh của Thánh Vinh Sơn là hiểu rằng phục vụ người nghèo phải được đặt nền tảng trên một mối quan hệ sâu xa với Thiên Chúa. Ngài là một con người của cầu nguyện, và chính trong cầu nguyện ngài tìm được sức mạnh và sự hướng dẫn để kiên trì trong sứ mạng. Những công việc bác ái của ngài tuôn trào từ sự hiệp thông thân mật với Đức Kitô, đặc biệt là trong Bí tích Thánh Thể.
Chúng ta cũng được mời gọi kết hợp đức tin của mình với sự phục vụ. Nếu chúng ta muốn thực sự phục vụ tha nhân, trước tiên chúng ta phải kết nối với nguồn tình yêu và ân sủng — chính Đức Giêsu Kitô. Nếu không có nền tảng này, những công việc từ thiện của chúng ta có thể trở nên trống rỗng hoặc tự phụ. Cuộc đời của Thánh Vinh Sơn nhắc nhở chúng ta rằng phục vụ không chỉ là làm những điều tốt mà còn là để tình yêu của Thiên Chúa hoạt động qua chúng ta.
Trong sự khiêm nhường của mình, Thánh Vinh Sơn biết rằng ngài không thể làm gì một mình. Ngài hoàn toàn phụ thuộc vào ân sủng của Thiên Chúa, tin tưởng vào sự quan phòng của Ngài để nâng đỡ và dẫn dắt công việc của ngài. Chúng ta cũng được mời gọi sống trong sự khiêm nhường và cậy trông vào Thiên Chúa, nhận biết rằng tất cả những gì chúng ta có và làm đều đến từ Ngài.
Thánh Vinh Sơn Phaolô thường gọi người nghèo là “những bậc thầy và thầy dạy của ngài.” Đây là một tuyên bố đầy táo bạo, nhưng nó phản ánh sự đảo ngược các giá trị của thế gian theo Tin Mừng. Trong con mắt của thế gian, người nghèo có thể bị coi là yếu đuối hoặc không quan trọng, nhưng trong con mắt của Thiên Chúa, họ là những viên ngọc quý. Thánh Vinh Sơn hiểu rằng người nghèo có nhiều điều để dạy chúng ta về đức tin, sự kiên nhẫn, và sức mạnh của ân sủng Chúa.
Khi chúng ta phục vụ những người thiếu thốn, chúng ta không chỉ trao ban, mà còn nhận lại. Chúng ta học được sự khiêm nhường, kiên nhẫn, và lòng trắc ẩn. Chúng ta được nhắc nhở về sự nghèo nàn của chính mình trước Thiên Chúa, về sự cần thiết của lòng thương xót và ân sủng của Ngài. Khi chúng ta bước theo con đường của Thánh Vinh Sơn, chúng ta được mời gọi nhìn người nghèo không phải là đối tượng của lòng thương hại, mà là anh chị em của chúng ta trong Đức Kitô, là những người tiết lộ cho chúng ta khuôn mặt của Thiên Chúa.
Mặc dù Thánh Vinh Sơn Phaolô nổi tiếng với những hành động bác ái, ngài cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc giải quyết những nguyên nhân gốc rễ của đói nghèo và bất công. Ngài đã làm việc không chỉ để cải thiện cuộc sống của người nghèo thông qua sự giúp đỡ trực tiếp mà còn bằng cách thúc đẩy thay đổi hệ thống xã hội. Ngài tin rằng bác ái phải đi kèm với công lý.
Hôm nay, khi chúng ta cử hành lễ kính ngài, chúng ta được nhắc nhở về trách nhiệm của mình trong việc làm cho thế giới trở nên công bằng và bình đẳng hơn. Chúng ta được mời gọi không chỉ để cung cấp cho những nhu cầu cấp bách của người nghèo mà còn để giải quyết những cơ cấu và hệ thống duy trì sự nghèo đói, bất bình đẳng và đau khổ. Khi làm điều đó, chúng ta thực hiện lệnh truyền của Đức Kitô là yêu thương tha nhân và làm việc cho sự hiện diện của Nước Trời trên trái đất.
Anh chị em thân mến, khi chúng ta tôn vinh Thánh Vinh Sơn Phaolô hôm nay, hãy để cuộc đời của ngài truyền cảm hứng cho chúng ta sống một đời sống bác ái, khiêm nhường và phục vụ. Hãy nhớ rằng mỗi hành động yêu thương và tử tế, dù nhỏ bé đến đâu, cũng là một sự phản chiếu của tình yêu Thiên Chúa trong thế giới. Và hãy quyết tâm sống Tin Mừng qua những hành động cụ thể, đặc biệt là trong việc chăm sóc người nghèo và những người dễ bị tổn thương.
Nguyện xin Thánh Vinh Sơn cầu thay nguyện giúp cho chúng ta để chúng ta có thể noi gương ngài, để một ngày kia chúng ta có thể nghe được lời của Chúa: “Hỡi người đầy tớ tốt lành và trung tín, hãy vào hưởng niềm vui của chủ ngươi.” Amen.