Nhảy đến nội dung

Các bài về Tình yêu và Thập giá

TÌNH YÊU THINH LẶNG TRÊN THẬP GIÁ

Chúa đã chết. Một lời tuyên bố tưởng như quá quen thuộc đối với người Kitô hữu, nhưng ẩn chứa bên trong đó là một huyền nhiệm thẳm sâu khiến mọi thần học gia, mọi linh mục, mọi tín hữu phải suốt đời chiêm ngắm, học hỏi, và sống. Chúa đã chết. Vì tôi. Vì bạn. Vì từng người chúng ta. Đó không phải là một cái chết tình cờ. Không phải là một tai nạn. Không phải là một bi kịch. Đó là một cái chết được lựa chọn. Một cái chết được hiến dâng. Một cái chết có ý nghĩa. Một cái chết đầy tình yêu.

Và tình yêu ấy – tình yêu lớn nhất của nhân loại – lại được biểu lộ bằng chính sự thinh lặng của thập giá. Không lời biện minh. Không gào thét trách móc. Không phản kháng. Không chống trả. Chỉ là một sự im lặng thẳm sâu. Một im lặng câm nín đến tận cùng. Nhưng cũng chính trong sự im lặng ấy, một tiếng nói mạnh mẽ vang lên hơn mọi ngôn từ: tiếng nói của Tình yêu cứu độ.

Chúa đã không lên tiếng trên thập giá để kêu gọi tha mạng, để trách móc, để đổ lỗi. Người chỉ thốt ra vài lời ngắn ngủi: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm” – “Con khát” – “Mọi sự đã hoàn tất.” Còn lại là thinh lặng. Một thinh lặng của Đấng Tạo Hóa bị treo lơ lửng giữa trời và đất, chịu khinh khi và lãng quên, nhưng vẫn đầy bao dung và tha thứ.

Chúng ta đang sống trong một thế giới ồn ào, nơi người ta tranh nhau nói, tranh nhau diễn giải, tranh nhau thể hiện… và càng ngày càng ít người biết lắng nghe. Trong sự hỗn loạn ấy, thập giá vẫn đứng đó, không nói gì, nhưng nói với tất cả. Nói bằng sự thinh lặng. Nói bằng sự chịu đựng. Nói bằng cái chết. Và trên hết, nói bằng tình yêu.

Chúng ta có thể nghe thấy điều gì đó từ một bài giảng hùng hồn, một bản thánh ca sâu lắng, một lời khuyên chân thành… nhưng chỉ khi chúng ta đứng thật sự dưới chân thập giá, ta mới nghe được điều Chúa nói – không phải bằng tai, nhưng bằng con tim.

Nếu thập giá chỉ là một sự kiện lịch sử xảy ra hơn hai ngàn năm trước thì nó đã không còn ảnh hưởng gì đến ta hôm nay. Nhưng nếu tôi tin – và tôi phải tin – rằng Chúa đã chết vì chính tôi, thì điều đó thay đổi tất cả. Thập giá không còn xa vời, không còn trừu tượng, mà trở thành điều rất cá nhân, rất riêng tư, chạm đến từng vết thương, từng ký ức, từng lầm lỗi trong tôi.

Chúa không chết cho nhân loại một cách chung chung. Ngài chết cho từng người. Ngài chết cho những ai bị loại trừ. Ngài chết cho những người cảm thấy không còn hy vọng. Ngài chết cho người cha đang chật vật mưu sinh, cho người mẹ đang lo lắng vì đứa con nghiện ngập, cho đứa trẻ mồ côi không ai yêu thương, cho người phạm tội trong tù, cho người tuyệt vọng bên giường bệnh… Ngài chết cho chúng ta, dù chúng ta tốt hay xấu, thánh thiện hay tội lỗi.

Không ai bị loại trừ khỏi tình yêu của thập giá. Không ai bị bỏ lại. Thập giá là nơi mọi con đường quy tụ. Là nơi mọi tội lỗi được tẩy rửa. Là nơi mọi nỗi đau được thánh hóa. Và là nơi tình yêu chiến thắng hận thù.

Tình yêu mà Chúa dành cho ta không phô trương. Không ép buộc. Không ồn ào. Tình yêu ấy chỉ đơn giản là hiện diện. Hiện diện âm thầm trong từng phép Thánh Thể. Hiện diện trong mỗi lần ta ngồi tĩnh lặng cầu nguyện. Hiện diện trong giọt nước mắt hối hận. Trong cái bắt tay hòa giải. Trong từng hy sinh nhỏ bé, từng hành động bác ái âm thầm mà chẳng ai hay biết.

Thế giới ngày nay thích yêu bằng cảm xúc, bằng cử chỉ lãng mạn, bằng sự đòi hỏi qua lại. Còn Chúa yêu bằng cách chịu chết. Người không yêu bằng những lời hoa mỹ, nhưng bằng việc đổ máu, bằng việc chịu treo trên thập giá, không than trách.

Đây không phải tình yêu của người đời, nhưng là tình yêu của Thiên Chúa. Một tình yêu dám chết cho người mình yêu – dù người ấy chưa chắc đã yêu lại. Một tình yêu luôn trao đi, không đòi đáp trả. Một tình yêu không cần người khác hiểu hết, nhưng vẫn yêu hết mình.

Nếu Chúa đã chết vì tôi, thì tôi sống hôm nay là nhờ tình yêu đó. Và như thánh Phaolô nói: “Tôi sống, nhưng không còn là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20). Thập giá không chỉ là một sự kiện xảy ra trong quá khứ, mà là một hiện thực sống động trong đời sống Kitô hữu.

Tôi không thể đến nhà thờ, quỳ dưới chân thập giá, rồi bước ra ngoài sống như chưa từng có Chúa. Tôi không thể làm dấu thánh giá trên trán, rồi sống ích kỷ, hẹp hòi, vô cảm. Nếu tôi tin Chúa đã chết vì tôi, thì tôi phải sống như một người được cứu chuộc. Tôi phải vác thập giá mình mỗi ngày, phải biết yêu thương hơn, tha thứ hơn, hy sinh hơn.

Cái chết của Chúa đặt một đòi hỏi lớn nơi mỗi người tín hữu: rằng tôi không thể sống như cũ. Tôi không thể vô cảm trước nỗi đau của tha nhân. Không thể sống cho riêng mình. Không thể nói yêu Chúa mà ghét anh em. Không thể tin vào Chúa nhưng lại tuyệt vọng khi khổ đau ập đến.

Người ta hay hỏi: “Thiên Chúa có yêu con không?” – Câu trả lời không nằm trong lý luận. Không nằm trong triết học. Mà nằm ở thập giá. Nếu bạn cần một bằng chứng cho tình yêu Thiên Chúa, thì hãy nhìn lên thập giá. Đừng tìm đâu xa.

Không ai yêu bạn như Chúa yêu bạn. Không ai yêu bạn đến mức chấp nhận chịu đóng đinh. Không ai yêu bạn đến mức chết thay cho bạn. Tình yêu ấy không cần phải giải thích. Chỉ cần lắng nghe. Chỉ cần tin. Chỉ cần đáp trả.

Và bạn đáp trả thế nào? Bằng việc sống mỗi ngày trong tâm thế biết ơn. Bằng việc yêu như Chúa yêu. Tha thứ như Chúa tha thứ. Vác thập giá như Chúa đã vác. Không phải để chuộc tội mình – vì Ngài đã chuộc rồi. Nhưng là để nối dài tình yêu ấy trong thế giới hôm nay.

Thập giá không phải là kết thúc. Thập giá chỉ là cửa ngõ dẫn vào phục sinh. Nhưng không ai được sống lại mà không chết đi. Không ai được vinh quang mà không hy sinh. Không ai có vầng trán sáng mà chưa từng cúi đầu đau khổ.

Chúa đã chết. Nhưng Người đã sống lại. Và cái chết của Người không phải là thất bại, mà là chiến thắng vĩ đại nhất của tình yêu. Đó là lời mời gọi cho bạn và tôi hôm nay: dám chết cho chính mình, chết cho ích kỷ, cho tự ái, cho kiêu căng, để sống lại trong khiêm nhường, yêu thương và hy vọng.

Khi tôi học được cách sống từ thập giá, tôi mới thật sự sống. Khi tôi biết cúi đầu trước tình yêu thinh lặng ấy, tôi mới ngẩng đầu sống như một con người mới.

Tình yêu không cần ồn ào. Không cần thuyết phục. Chỉ cần hiện diện thật, hy sinh thật, và sống thật.

Và đó chính là thập giá.

Nơi Chúa đã chết. Vì bạn. Vì tôi. Vì từng người chúng ta.

Nơi tình yêu đã cất tiếng bằng sự thinh lặng, và sự thinh lặng ấy còn vang vọng đến hôm nay – qua từng ánh mắt, từng vết thương, từng hơi thở của một Thiên Chúa không ngừng yêu.

Lm. Anmai, CSsR

++++++++++++

TÌNH YÊU TỘT ĐỈNH TRONG THINH LẶNG THÁNH THIÊNG CỦA THỨ SÁU TUẦN THÁNH

Trong tất cả các ngày phụng vụ của Hội Thánh, Thứ Sáu Tuần Thánh mang một sắc thái đặc biệt: không chuông, không đàn, không Thánh lễ. Bầu khí bao trùm không phải là sự buồn bã tuyệt vọng, mà là một sự thinh lặng thiêng liêng – thinh lặng của trời đất, của tâm hồn, của các tín hữu đứng trước mầu nhiệm quá đỗi lớn lao: Tình yêu của Thiên Chúa đã đạt đến tột đỉnh khi Con Một của Ngài chấp nhận cái chết trên thập giá.

Người ta vẫn thường lầm tưởng rằng Thứ Sáu Tuần Thánh là ngày của sự trống vắng: vắng tiếng chuông nhà thờ, vắng Thánh lễ, vắng tiếng ca. Nhưng thật ra, ngày này không thiếu vắng điều gì, mà ngược lại – là ngày trọn đầy nhất. Trọn đầy của tình yêu, trọn đầy của hiến tế, trọn đầy của ơn cứu độ, trọn đầy của lòng xót thương, và trọn đầy của sự vâng phục tuyệt đối. Và tất cả những điều trọn đầy đó được bày tỏ không phải bằng những biểu tượng náo nhiệt, mà bằng sự thinh lặng – thinh lặng của Con Thiên Chúa chịu đóng đinh vì yêu thế gian đến cùng.

Thinh lặng của Thứ Sáu Tuần Thánh không phải là sự vắng mặt của âm thanh, mà là tiếng nói của một tình yêu sâu thẳm. Thinh lặng ấy là lời chứng hùng hồn nhất về Thiên Chúa không chọn vũ lực, không chọn oai hùng, không chọn đè bẹp, nhưng chọn bị giết chết – trong im lặng, trong âm thầm, trong hiến tế.

Trong khi thế gian vẫn tin rằng tình yêu phải biểu hiện bằng hành động, bằng lời nói, bằng cảm xúc mạnh mẽ, thì Thiên Chúa lại bày tỏ tình yêu nơi Con Một mình bằng một cách thức trái ngược hoàn toàn: bằng sự chịu đựng, chịu sỉ nhục, chịu treo lên, chịu chết. Không một tiếng oán trách. Không một lời biện hộ. Không lời nào phản ứng. Chỉ có sự thinh lặng.

Và chính trong sự thinh lặng ấy, tình yêu được tỏ hiện một cách toàn vẹn nhất. Một tình yêu không cần được hiểu thấu bằng lý trí, nhưng cảm nếm bằng con tim. Một tình yêu không cần được phân tích, mà được thờ lạy trong chiêm niệm.

Trong Thứ Sáu Tuần Thánh, Đức Giêsu không chỉ bị hành hình – Ngài tự nguyện hiến dâng. Đây không phải là một cái chết bất đắc dĩ, càng không phải là một thất bại. Trái lại, đó là cao điểm của sứ mạng cứu độ, là giây phút mà Con Thiên Chúa đạt đến tận cùng của tình yêu.

Một tình yêu không dừng lại ở những lời rao giảng, không giới hạn trong các phép lạ, nhưng tiến tới tận cùng: hiến thân trên thập giá vì tội lỗi nhân loại. Một tình yêu không dừng lại nơi tha thứ bằng lời, nhưng bằng máu. Một tình yêu không chỉ chịu đựng những người thân yêu, nhưng chịu chết cho cả kẻ thù mình.

Khi ta nhìn lên thập giá, ta thấy một tình yêu bị xuyên thủng. Nhưng chính từ vết thương đó, ơn cứu độ chảy ra cho toàn thể nhân loại.

Một câu hỏi thường vang lên từ nơi những tâm hồn chưa hiểu rõ mầu nhiệm thập giá: Tại sao Thiên Chúa – Đấng quyền năng – lại chọn chết? Tại sao không dùng cách nào khác, nhẹ nhàng hơn, dễ chấp nhận hơn?

Câu trả lời chỉ có thể nằm trong tình yêu. Tình yêu đích thực luôn phải dẫn đến một cái chết nào đó – chết cho chính mình, chết cho cái tôi, chết cho sự kiêu ngạo, chết cho tính toán riêng. Và Chúa đã chọn cách yêu đến chết, vì đó là minh chứng cao nhất của tình yêu.

Ngài không chỉ muốn cứu ta, mà còn muốn sống kiếp người như ta, muốn đau khổ như ta, muốn bị chối từ như ta, và cuối cùng là muốn chết như một con người yếu đuối nhất – để không ai có thể nói rằng Chúa không hiểu nỗi đau con người.

Thật đặc biệt, Thứ Sáu Tuần Thánh là ngày duy nhất trong năm Phụng vụ không cử hành Thánh lễ. Điều này không phải là thiếu vắng, nhưng là để nhấn mạnh rằng: Chính thân thể Đức Kitô đang được hiến tế. Ngày hôm nay, Hội Thánh không lập lại hiến tế ấy như thường nhật, vì chính hiến tế thật đang được tưởng niệm một cách sống động và thánh thiêng nhất.

Thay vì Thánh lễ, chúng ta suy tôn Thánh giá, lặng lẽ quỳ gối, hôn lên biểu tượng của tình yêu. Không phải là một nghi thức hình thức, mà là một hành động tôn thờ. Vì nơi thập giá, ơn cứu độ đã được ban xuống. Nơi thập giá, Thiên Chúa đã chiến thắng không phải bằng sức mạnh, mà bằng tình yêu và thinh lặng.

Sự thinh lặng của Chúa Giêsu trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh cũng là lời mời gọi ta sống thinh lặng như Ngài. Không phải sự im lặng của thụ động, nhưng là sự thinh lặng của khiêm nhường, của yêu thương, của phó thác, của chiêm niệm.

Trong đời sống hôm nay, ta dễ bị cuốn vào dòng chảy ồn ào của lời nói – nói nhiều, cãi nhiều, than phiền nhiều. Nhưng lắm khi, lời nói không làm gì được cho ai cả. Ta cần học biết im lặng để cầu nguyện. Im lặng để lắng nghe. Im lặng để không phản ứng theo bản năng. Im lặng để yêu nhiều hơn.

Thinh lặng không phải là đầu hàng. Chính Chúa đã chiến thắng bằng thinh lặng. Ta cũng vậy – chỉ khi biết im lặng mà yêu, ta mới nên giống Ngài.

Thánh giá không nói gì. Nhưng chính sự thinh lặng của nó lại là lời mạnh mẽ nhất. Nó không cần giảng giải. Không cần biện minh. Không cần phân tích. Chỉ cần chiêm ngắm, và lắng nghe bằng trái tim.

Ai càng yêu, càng hiểu được thánh giá. Ai càng khiêm nhường, càng cảm nhận được vẻ đẹp của một Thiên Chúa bị đóng đinh. Và ai càng đau khổ, càng tìm thấy niềm hy vọng nơi thập giá.

Thánh giá dạy ta: yêu là chịu đau, yêu là hy sinh, yêu là dám chết. Và chỉ tình yêu như vậy mới có thể cứu người khác.

Tình yêu của Thứ Sáu Tuần Thánh không kết thúc nơi mồ đá. Nó vẫn đang tiếp diễn – trong mỗi thánh lễ, trong mỗi phép Thánh Thể, trong từng hy sinh âm thầm của những người yêu Chúa và yêu người khác.

Mỗi người Kitô hữu được mời gọi trở nên một “thứ sáu tuần thánh sống động” – dám bước vào bóng tối của sự thinh lặng để yêu đến cùng, để tha thứ không mỏi mệt, để hiến thân không đòi lại. Chúa không yêu chỉ một lần trên thập giá. Ngài đang tiếp tục yêu mỗi ngày – qua chúng ta.

Thứ Sáu Tuần Thánh – không phải là một ngày trống vắng, mà là ngày tình yêu đạt đến tột đỉnh. Không phải trong hân hoan, mà trong thinh lặng thánh thiêng. Không phải bằng những lời cao siêu, mà bằng cái chết âm thầm.

Và chính cái chết ấy cứu sống cả nhân loại.

Nếu hôm nay bạn cảm thấy bị bỏ rơi, bị phản bội, bị hiểu lầm – hãy đứng dưới chân thập giá. Ở đó, bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không phản ứng, không kết án, không trả thù, nhưng chỉ yêu – trong thinh lặng. Và yêu đến tận cùng.

Lm. Anmai, CSsR

+++++++++++++

ĐỨNG DƯỚI CHÂN THẬP GIÁ – GẶP GỠ TÌNH YÊU KHÔNG LÊN ÁN

Cuộc đời có những lúc tối tăm đến nỗi bạn không còn biết mình đang đi đâu. Có những ngày lòng bạn đau như dao cắt, vì bị hiểu lầm, bị ruồng bỏ, bị phản bội bởi những người mình từng tin tưởng nhất. Có những đêm bạn khóc mà chẳng ai hay, gục đầu vào hai tay nhưng không biết cầu nguyện thế nào nữa. Có những nỗi đau không ai hiểu, những tổn thương chẳng thể nói nên lời. Và rồi bạn tự hỏi: “Thiên Chúa ở đâu trong tất cả những điều này?”

Nếu bạn đang ở trong những ngày như thế, tôi mời bạn – hãy đứng dưới chân Thập Giá.

Không cần phải nói gì. Không cần phải cố hiểu. Chỉ cần hiện diện. Chỉ cần ở đó. Chỉ cần nhìn lên.

Vì ở đó – nơi gỗ Thánh bị đóng đinh thô sơ, nơi một con người mang vết máu và đau đớn – bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không lên án bạn, không hỏi lý do bạn sai, không cần bạn giải thích.

Bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không phản ứng, không phán xét, không trả thù, nhưng chỉ yêu – trong thinh lặng. Và yêu đến tận cùng.

Khi không ai hiểu bạn, hãy đến với Đấng đã bị hiểu lầm

Chúa Giêsu – Thiên Chúa làm người – đã trải qua tất cả những gì bạn đang phải đối diện. Ngài biết thế nào là cô đơn, là bị bỏ rơi, là bị hiểu lầm. Ngài bị chính những người mình yêu thương phản bội. Ngài bị những kẻ từng tung hô “Hoan hô!” đổi thành “Đóng đinh nó đi!”

Chúa không chỉ hiểu nỗi đau – Ngài đã nếm trải nó.

Và khi đứng dưới chân thập giá, ta không đối diện với một vị thần xa cách. Ta gặp một người bạn đã từng rơi nước mắt, đã từng bị bạn bè chối bỏ, đã từng run rẩy trong đêm cô đơn, đã từng khóc lặng trong Vườn Dầu.

Ngài không ngồi trên ngai vàng mà phán xử ta. Ngài treo mình lơ lửng giữa trời và đất, tay dang rộng, như muốn ôm lấy tất cả những ai bị loại trừ – kể cả bạn.

Tình yêu không cần nói nhiều, chỉ cần hiện diện

Chúa Giêsu không gào thét khi bị kết án. Không nguyền rủa khi bị nhổ vào mặt. Không phản kháng khi bị kéo đi như một kẻ tội đồ. Tình yêu của Ngài không cần biện minh.

Chỉ có thinh lặng. Một sự thinh lặng sâu thẳm đến mức mọi lý luận con người trở nên bất lực.

Đó không phải là sự cam chịu của kẻ yếu hèn. Đó là sức mạnh của một tình yêu lớn đến nỗi không cần phải tự vệ.

Ngài không cần chứng minh gì cả. Chính tình yêu âm thầm ấy đã đánh động cả một viên đại đội trưởng ngoại giáo phải thốt lên: “Quả thật, người này là Con Thiên Chúa.”

Hãy thử sống như Ngài. Khi bạn bị hiểu sai – đừng vội lên tiếng. Khi bạn bị vu khống – đừng tìm cách trả thù. Khi bạn bị lãng quên – hãy nhớ rằng có Một Người không bao giờ quên bạn.

Không có ai là quá đau để không được yêu

Nỗi đau, nếu không có nơi tựa nương, sẽ trở thành vực thẳm. Nhưng nếu được ôm vào lòng yêu thương, nó sẽ trở thành con đường cứu độ.

Khi bạn đứng dưới chân thập giá, bạn sẽ nhận ra: mình không cô đơn. Mình không bị quên lãng. Mình không vô nghĩa.

Vì Thiên Chúa đã chọn chết vì bạn. Không phải vì bạn hoàn hảo. Mà vì bạn quá quý giá.

Trong thế gian này, có thể bạn sẽ không bao giờ tìm thấy một tình yêu không điều kiện – ngoại trừ nơi Chúa Giêsu trên Thập Giá.

Một tình yêu không đòi bạn chứng minh điều gì. Không bắt bạn phải xứng đáng. Không ràng buộc bạn phải trả lại tương xứng. Một tình yêu chỉ biết cho đi.

Và Ngài đã cho đi tất cả. Máu, thịt, mạng sống… và cả danh dự, tự do, tiếng nói.

Đứng dưới chân Thánh Giá để học lại cách sống

Chúng ta thường sống bằng tự ái. Ai chạm đến cái tôi của ta, ta lập tức phản ứng. Ta mất ngủ vì một câu nói. Ta dằn vặt vì một ánh nhìn khinh chê. Ta đau khổ khi bị lãng quên.

Nhưng nếu bạn đứng dưới chân Thập Giá lâu đủ, bạn sẽ nhận ra: những điều làm bạn tổn thương kia không đáng để mất đi bình an.

Người ta có thể làm tổn thương bạn, nhưng không ai có thể cướp được bình an trong lòng bạn, nếu bạn bám chặt lấy Chúa.

Hãy để Chúa dạy bạn cách yêu trong thinh lặng. Tha thứ trong thinh lặng. Phục vụ trong thinh lặng.

Hãy để Chúa chỉ cho bạn cách chết cho bản thân – để được sống thật.

Bị bỏ rơi là cảm giác con người, nhưng không bao giờ là sự thật nơi Thiên Chúa

Chúa Giêsu đã kêu lên: “Lạy Cha, sao Cha bỏ con?” – tiếng kêu ấy là tiếng kêu của bao tâm hồn trong lịch sử: những bà mẹ mất con, những người trẻ tự tử trong cô đơn, những cụ già nằm viện không người thăm, những đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi…

Chúa đã gánh lấy tiếng kêu ấy, để bạn biết: khi bạn cảm thấy bị bỏ rơi, bạn không đơn độc. Chính Chúa cũng từng thấy như thế. Nhưng Ngài không tuyệt vọng. Ngài vẫn gọi: “Lạy Cha!” – vẫn tin trong đau khổ, vẫn yêu trong đêm tối.

Đứng dưới chân Thập Giá, bạn sẽ học cách vượt qua mọi cảm giác bị từ chối. Bạn sẽ không tìm người hiểu mình, mà tìm Đấng luôn yêu mình – dù không ai hiểu.

Thập giá không phải dấu chấm hết, nhưng là khởi đầu

Cái chết của Chúa Giêsu không phải là thất bại. Nó là điểm khởi đầu của sự sống mới. Ngài không xuống thập giá để chứng minh Ngài là Chúa. Ngài ở lại đó, để chứng minh Ngài là Tình yêu.

Bạn cũng vậy. Đừng sợ đau khổ. Đừng vội bước khỏi thập giá của đời mình. Hãy ở lại. Hãy chiêm ngắm. Hãy vác thập giá ấy với tình yêu.

Vì chính ở nơi thập giá của bạn, sẽ nảy sinh sự sống mới.

Nếu hôm nay bạn cảm thấy bị bỏ rơi, bị phản bội, bị hiểu lầm – đừng tìm đến tiếng ồn, đừng tìm đến đám đông, đừng trốn chạy bằng cách lãng quên.

Hãy đứng dưới chân Thập Giá.

Ở đó, bạn sẽ gặp một Thiên Chúa không cần lên tiếng để biện minh, không cần phản ứng để chứng tỏ, không cần trả thù để chứng minh mình đúng.

Ngài chỉ im lặng.

Nhưng chính trong sự im lặng ấy, bạn sẽ nghe được tiếng yêu sâu nhất.

Tiếng nói không bằng lời, mà bằng máu – bằng sự chết – bằng sự tha thứ.

Một tình yêu không kết án, không lên án, không điều kiện.

Một tình yêu yêu đến tận cùng.

Lm. Anmai, CSsR

Tác giả: