Nhảy đến nội dung

Đọc Kinh Thánh Nhóm Maria Tuần 12 File 2 of 2

  • T7, 03/05/2025 - 17:39
  • admin1

Đọc Kinh Thánh Nhóm Maria Tuần 12B
NĂM THÁNH 2025 - HỌC BIẾT KINH THÁNH
Tuần 12 từ ngày 29/4 tới 5/5/2025 Sách Samuen I chương 1-31 (dùng Tuần 24 và 25 của Kinh Thánh 100 tuần)

1- Đọc hay Nghe Kinh Thánh Nhóm Maria Tuần 1 (Đọc thì tốt hơn)
2- Nhớ đọc hay nghe theo thứ tự từ trên xuống và nghe Đức Cha Khảm giải thích
3- Ghi xuống câu hay đoạn Kinh Thánh nào đánh động và cần ghi nhớ
+++++++++++++++++++++++++
Nghe Sách 1 Sa-mu-en 1-31:
00:00:00 - Chương 1 -  00:06:08 - Chương 2 00:15:04 - Chương 3 00:19:39 - Chương 4 00:25:12 - Chương 5 00:28:14 - Chương 6 00:34:19 - Chương 7 00:38:13 - Chương 8 00:42:45 - Chương 9 00:49:51 - Chương 10 00:56:37 - Chương 11 01:00:30 - Chương 12 01:07:44 - Chương 13 01:12:39 - Chương 14 01:24:02 - Chương 15 01:32:22 - Chương 16 01:38:26 - Chương 17 01:50:53 - Chương 18 01:57:17 - Chương 19 02:02:44 - Chương 20 02:11:52 - Chương 21 02:15:32 - Chương 22 02:21:17 - Chương 23 02:27:52 - Chương 24 02:33:07 - Chương 25 02:43:10 - Chương 26 02:49:49 - Chương 27 02:52:45 - Chương 28 02:59:14 - Chương 29 03:02:25 - Chương 30 03:09:02 - Chương 31 +++ Nghe giảng: https://youtu.be/g6F6zMfG6OI 

File 1 of 2 (1Sm1-15) - File 2 of 2 (1Sm16-31)

Chương 16 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=5542

Remote video URL

III. VUA SA-UN VÀ ÔNG ÐA-VÍT

1. ÔNG ÐA-VÍT TRONG TRIỀU ÐÌNH

Ông Ða-vít được xức dầu phong vương

1 ĐỨC CHÚA phán với ông Sa-mu-en: “Ngươi còn khóc thương Sa-un cho đến bao giờ, khi ta đã gạt bỏ nó, không cho làm vua cai trị Ít-ra-en nữa? Ngươi hãy lấy dầu đổ đầy sừng và lên đường. Ta sai ngươi đến gặp Gie-sê người Bê-lem, vì Ta đã thấy trong các con trai nó một người Ta muốn đặt làm vua.”2 Ông Sa-mu-en thưa: “Con đi thế nào được? Vua Sa-un mà nghe biết thì vua sẽ giết con! ” ĐỨC CHÚA phán: “Ngươi hãy đem theo một con bò cái tơ và hãy nói: “Tôi tới đây là để dâng hy lễ lên ĐỨC CHÚA.3 Ngươi sẽ mời Gie-sê đến dự hy lễ; phần Ta, Ta sẽ cho ngươi biết điều ngươi phải làm, và ngươi sẽ xức dầu tấn phong cho Ta kẻ Ta sẽ nói cho ngươi hay.”

4 Ông Sa-mu-en làm điều ĐỨC CHÚA đã phán; ông đến Bê-lem và các kỳ mục trong thành run sợ ra đón ông. Họ nói: “Ông đến có phải là để đem bình an không?”5 Ông trả lời: “Bình an! Tôi tới đây là để dâng hy lễ lên ĐỨC CHÚA. Các ông hãy thanh tẩy mình và đến dự hy lễ với tôi.” Ông thanh tẩy ông Gie-sê và các con trai ông ấy và mời họ đến dự hy lễ.

6 Khi họ đến, ông thấy Ê-li-áp, ông nghĩ: “Ðúng rồi! Người ĐỨC CHÚA xức dầu tấn phong đang ở trước mặt ĐỨC CHÚA đây!”7 Nhưng ĐỨC CHÚA phán với ông Sa-mu-en: “Ðừng xét theo hình dáng và vóc người cao lớn của nó, vì Ta đã gạt bỏ nó. Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn ĐỨC CHÚA thì thấy tận đáy lòng.”8 Ông Gie-sê gọi A-vi-na-đáp và cho cậu đi qua trước mặt Sa-mu-en, nhưng ông Sa-mu-en nói: “Cả người này, ĐỨC CHÚA cũng không chọn.”9 Ông Gie-sê cho Sa-ma đi qua, nhưng ông Sa-mu-en nói: “Cả người này, ĐỨC CHÚA cũng không chọn.”10 Ông Gie-sê cho bảy người con trai đi qua trước mặt ông Sa-mu-en, nhưng ông Sa-mu-en nói với ông Gie-sê: “ĐỨC CHÚA không chọn những người này.”11 Rồi ông lại hỏi ông Gie-sê: “Các con ông có mặt đầy đủ chưa?” Ông Gie-sê trả lời: “Còn cháu út nữa, nó đang chăn chiên.” Ông Sa-mu-en liền nói với ông Gie-sê: “Xin ông cho người đi tìm nó về, chúng ta sẽ không nhập tiệc trước khi nó tới đây.”12 Ông Gie-sê cho người đi đón cậu về. Cậu có mái tóc hung, đôi mắt đẹp và khuôn mặt xinh xắn. ĐỨC CHÚA phán với ông Sa-mu-en: “Ðứng dậy, xức dầu tấn phong nó đi! Chính nó đó!”13 Ông Sa-mu-en cầm lấy sừng dầu và xức cho cậu, ở giữa các anh của cậu. Thần khí ĐỨC CHÚA nhập vào Ða-vít từ ngày đó trở đi. Ông Sa-mu-en đứng dậy và đi Ra-ma.

Ông Ða-vít vào phục vụ vua Sa-un

14 Thần khí ĐỨC CHÚA rời khỏi vua Sa-un và một thần khí xấu từ ĐỨC CHÚA đến ám vua.15 Triều thần nói với vua Sa-un: “Ngài thấy đó, một thần khí xấu của Thiên Chúa ám ngài.16 Xin ngài truyền. Bề tôi của ngài đang ở trước mặt ngài: họ sẽ tìm một người biết gảy đàn, và khi thần khí xấu của Thiên Chúa xuống trên ngài, thì người ấy sẽ gảy đàn và ngài sẽ cảm thấy dễ chịu.”17 Vua Sa-un nói với triều thần: “Các người hãy đi tìm cho ta một tay gảy đàn giỏi và đưa đến cho ta.”18 Một người trong đám gia nhân thưa rằng: “Tôi biết ông Gie-sê người Bê-lem, có một người con trai biết gảy đàn. Anh ta là một dũng sĩ can đảm, một chiến binh, một người có tài ăn nói, đẹp trai, và ĐỨC CHÚA ở với anh.”19 Vua Sa-un sai sứ giả đến với ông Gie-sê và nói với ông: “Ngươi hãy gửi cho ta Ða-vít, con ngươi, đứa chăn chiên.”20 Ông Gie-sê bắt một con lừa, cho chở bánh, một bầu da rượu, và một con dê con, rồi sai Ða-vít, con ông, mang đến cho vua Sa-un.21 Ða-vít đến với vua Sa-un và chầu chực trước mặt vua. Vua thương cậu lắm và cậu trở thành người hầu cận của vua.22 Vua Sa-un sai người đến nói với ông Gie-sê: “Hãy để Ða-vít chầu chực trước mặt ta, vì nó được đẹp lòng ta.”23 Như vậy, khi thần khí Thiên Chúa xuống trên vua Sa-un, thì Ða-vít cầm đàn và gảy. Bấy giờ, vua Sa-un nguôi bệnh, cảm thấy dễ chịu, và thần khí xấu rời khỏi vua.

Chương 17 - Sách Sa-mu-en 1

Remote video URL

 

Go-li-át thách thức quân đội Ít-ra-en

1 Người Phi-li-tinh tập trung quân đội để giao chiến. Chúng tập trung ở Xô-khô thuộc Giu-đa và đóng trại giữa Xô-khô và A-dê-ca, tại E-phét Ðam-mim.2 Vua Sa-un và người Ít-ra-en cũng tập trung, đóng trại trong thung lũng Cây Vân Hương, và dàn trận đối diện với người Phi-li-tinh.3 Người Phi-li-tinh đứng trên núi bên này, còn người Ít-ra-en đứng trên núi bên kia, giữa họ là thung lũng.

4 Một đấu thủ từ doanh trại Phi-li-tinh tiến ra. Tên nó là Go-li-át, người thành Gát. Nó cao khoảng ba thước,5 đầu đội mũ chiến bằng đồng, mình mặc áo giáp vảy cá; áo giáp ấy bằng đồng, nặng năm mươi ký.6 Chân nó mang tấm che bằng đồng, vai đeo cây lao bằng đồng.7 Cán giáo của nó như trục khung cửi thợ dệt; và mũi giáo của nó bằng sắt, nặng sáu ký. Ði trước mặt nó là người mang thuẫn.

8 Nó đứng lại và gọi hàng ngũ Ít-ra-en. Nó bảo họ: “Sao chúng bay ra dàn trận? Ta đây chẳng phải là người Phi-li-tinh, còn chúng bay chẳng phải là bề tôi Sa-un sao? Hãy chọn lấy một người và nó hãy xuống đây với ta.9 Nếu nó đủ mạnh để chiến đấu với ta và hạ được ta, thì chúng tao sẽ làm nô lệ chúng bay. Còn nếu ta mạnh hơn nó và hạ được nó, thì chúng bay sẽ làm nô lệ chúng tao và sẽ hầu hạ chúng tao.”10 Tên Phi-li-tinh lại nói: “Ta đây, hôm nay ta thách hàng ngũ Ít-ra-en: Hãy đưa ra cho ta một người, để chiến đấu tay đôi!”11 Khi vua Sa-un và toàn thể Ít-ra-en nghe tên Phi-li-tinh nói những lời ấy thì họ kinh khiếp sợ hãi lắm.

Ông Ða-vít đến trại

12 Ða-vít là con một người Ép-ra-tha ở Bê-lem thuộc Giu-đa; ông này tên là Gie-sê và có tám người con trai. Thời vua Sa-un, ông đã già và giữa người ta, ông là người có tuổi.13 Ba con trai lớn của ông Gie-sê đã ra đi; họ đi theo vua Sa-un để đánh giặc. Ba con trai của ông đã đi đánh giặc tên là: Ê-li-áp, trưởng nam, A-vi-na-đáp, thứ hai, và Sam-ma, thứ ba.14 Ða-vít là người nhỏ nhất, ba anh lớn đã đi theo vua Sa-un.15 Ða-vít đi đi về về từ chỗ vua Sa-un đến Bê-lem, để chăn chiên cho cha.16 Sáng nào chiều nào tên Phi-li-tinh cũng tiến ra và đứng như thế suốt bốn mươi ngày.17 Ông Gie-sê bảo Ða-vít, con ông: “Con mang cho các anh con hai thùng gié lúa rang với mười cái bánh này, và chạy đến trại các anh con.18 Còn mười miếng bánh sữa này thì con đưa cho viên chỉ huy ngàn quân. Con hãy hỏi thăm sức khỏe các anh và lấy một vật của các anh làm bằng.19 Vua Sa-un và các anh con, cũng như toàn thể các người Ít-ra-en, ở thung lũng Cây Vân Hương, đang giao chiến với người Phi-li-tinh.”

20 Sáng hôm sau, Ða-vít dậy sớm, để chiên dê lại cho một người giữ, rồi khăn gói lên đường như ông Gie-sê đã dạy. Cậu đến trại binh lúc quân đội đang ra trận và reo hò giao chiến.21 Người Ít-ra-en và người Phi-li-tinh dàn quân, trận tuyến đối nhau.22 Ða-vít để hành lý lại, giao cho người giữ đồ, rồi chạy ra trận tuyến, đến vấn an các anh.

23 Cậu còn đang nói với họ, thì kìa từ trận tuyến Phi-li-tinh, tên đấu thủ tiến lên, nó là Go-li-át, người Phi-li-tinh, quê ở Gát. Nó nói những lời như trước và Ða-vít nghe thấy.24 Vừa thấy tên đó, mọi người Ít-ra-en trốn xa nó và sợ hãi lắm.25 Một người Ít-ra-en nói: “Anh em có thấy người đang tiến lên đó không? Nó tiến lên là để thách thức Ít-ra-en đấy. Ai mà hạ được nó thì nhà vua sẽ cho của cải dư dật, sẽ gả con gái cho và sẽ cho gia đình người ấy được miễn sưu thuế tại Ít-ra-en.”26 Ða-vít hỏi những người đang đứng với cậu rằng: “Người ta sẽ làm gì cho kẻ hạ được tên Phi-li-tinh ấy và cất nỗi ô nhục khỏi Ít-ra-en? Thật vậy, tên Phi-li-tinh không cắt bì kia là ai mà dám thách thức hàng ngũ của Thiên Chúa Hằng Sống?”27 Dân trả lời cậu như trên, họ nói: “Người ta sẽ làm như thế cho kẻ hạ được nó.”

28 Ê-li-áp, anh cả của cậu, nghe thấy cậu nói chuyện với những người ấy. Ê-li-áp nổi giận với Ða-vít và nói: “Mày xuống đây làm gì? Mày bỏ mấy con chiên kia trong sa mạc cho ai? Tao, tao biết mày hỗn láo và xấu bụng: mày xuống chỉ để xem đánh nhau!”29 Ða-vít trả lời: “Em có làm gì đâu? Nói chuyện cũng không được sao?”30 Cậu bỏ anh đến với người khác, và cũng hỏi như thế. Người ta cũng trả lời như trước.31 Người ta đã nghe các lời Ða-vít nói và thuật lại cho vua Sa-un. Vua cho gọi Ða-vít đến.

Ông Ða-vít tình nguyện nhận lời thách thức

32 Ða-vít nói với vua Sa-un: “Ðừng ai ngã lòng vì nó. Tôi tớ ngài đây sẽ đi chiến đấu với tên Phi-li-tinh ấy.”33 Vua Sa-un nói với Ða-vít: “Con không thể đến với tên Phi-li-tinh ấy để chiến đấu với nó, vì con chỉ là một đứa trẻ, còn nó là một chiến binh từ khi còn trẻ.”

34 Ða-vít thưa với vua Sa-un: “Tôi tớ ngài là người chăn chiên dê cho cha. Khi sư tử hay gấu đến tha đi một con chiên trong bầy gia súc,35 thì con ra đuổi theo nó, đánh nó và giật con chiên khỏi mõm nó. Nó mà chồm lên con, thì con nắm lấy râu nó, đánh cho nó chết.36 Tôi tớ ngài đã đánh cả sư tử lẫn gấu, thì tên Phi-li-tinh không cắt bì này cũng sẽ như một trong các con vật đó, vì nó đã thách thức các hàng ngũ của Thiên Chúa hằng sống.”37 Ða-vít nói: “ĐỨC CHÚA là Ðấng đã giật con khỏi vuốt sư tử và vuốt gấu, chính Người sẽ giật con khỏi tay tên Phi-li-tinh này.” Vua Sa-un nói với Ða-vít: “Con hãy đi, xin ĐỨC CHÚA ở với con!”38 Vua Sa-un lấy y phục của mình mặc cho Ða-vít, đội mũ chiến bằng đồng lên đầu và mặc áo giáp cho cậu.39 Ða-vít đeo gươm của vua ngoài y phục rồi thử bước đi, vì cậu không quen. Ða-vít nói với vua Sa-un: “Con không thể bước đi với những thứ này được, vì con không quen.” Rồi Ða-vít bỏ những thứ đó ra.

Cuộc chiến tay đôi

40 Cậu cầm gậy trong tay, chọn lấy năm hòn đá cuội dưới suối, bỏ vào túi chăn chiên, vào bị của cậu, rồi tay cầm dây phóng đá, cậu tiến về phía tên Phi-li-tinh.41 Tên Phi-li-tinh từ từ tiến lại gần Ða-vít, đi trước mặt nó là người mang thuẫn.42 Tên Phi-li-tinh nhìn, và khi thấy Ða-vít, nó khinh dể cậu, vì cậu còn trẻ, có mái tóc hung và đẹp trai.43 Tên Phi-li-tinh nói với Ða-vít: “Tao là chó hay sao mà mầy cầm gậy đến với tao?” Và tên Phi-li-tinh lấy tên các thần của mình mà nguyền rủa Ða-vít.44 Tên Phi-li-tinh nói với Ða-vít: “Ðến đây với tao, tao sẽ đem thịt mày làm mồi cho chim trời và dã thú.”45 Ða-vít bảo tên Phi-li-tinh: “Mày mang gươm, mang giáo, cầm lao mà đến với tao. Còn tao, tao đến với mày nhân danh ĐỨC CHÚA các đạo binh là Thiên Chúa các hàng ngũ Ít-ra-en mà mày thách thức.46 Ngay hôm nay ĐỨC CHÚA sẽ nộp mày vào tay tao, tao sẽ hạ mày và làm cho đầu mày lìa khỏi thân. Ngay hôm nay tao sẽ đem xác chết của quân đội Phi-li-tinh làm mồi cho chim trời và dã thú. Toàn cõi đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Ít-ra-en,47 và toàn thể đại hội này sẽ biết rằng không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà ĐỨC CHÚA ban chiến thắng, vì chiến đấu là việc của ĐỨC CHÚA và Người sẽ trao chúng mày vào tay chúng tao!”

48 Khi tên Phi-li-tinh bắt đầu xông lên và đến gần để đương đầu với Ða-vít, thì Ða-vít vội vàng chạy từ trận tuyến ra để đương đầu với tên Phi-li-tinh.49 Ða-vít thọc tay vào bị, rút từ đó ra một hòn đá, rồi dùng dây phóng mà ném trúng vào trán tên Phi-li-tinh. Hòn đá cắm sâu vào trán, khiến nó ngã sấp mặt xuống đất.50 Thế là Ða-vít thắng tên Phi-li-tinh nhờ dây phóng và hòn đá. Cậu hạ tên Phi-li-tinh và giết nó. Nhưng trong tay Ða-vít không có gươm.51 Ða-vít chạy lại, đứng trên xác tên Phi-li-tinh, lấy gươm của nó, rút khỏi bao, kết liễu đời nó và dùng gươm chặt đầu nó.

Người Phi-li-tinh thấy người hùng của mình đã chết thì chạy trốn.52 Người Ít-ra-en và Giu-đa xông lên, reo hò và đuổi theo người Phi-li-tinh cho đến lối vào thung lũng và cho đến cửa thành Éc-rôn. Thây người Phi-li-tinh ngã gục trên đường Sa-a-ra-gim, cho đến Gát và Éc-rôn.53 Sau khi ráo riết đuổi theo người Phi-li-tinh, con cái Ít-ra-en quay trở lại cướp phá trại chúng.54 Ða-vít lấy đầu tên Phi-li-tinh và đem về Giê-ru-sa-lem; còn các vũ khí của nó thì đặt trong lều mình.

Sau khi chiến thắng, Ða-vít ra trình diện vua Sa-un

55 Khi vua Sa-un thấy Ða-vít ra đương đầu với tên Phi-li-tinh, thì hỏi ông Áp-ne, tướng chỉ huy quân đội: “Ðứa trẻ ấy là con ai, Áp-ne?” Ông Áp-ne trả lời: “Thưa đức vua, tôi xin lấy mạng sống ngài mà thề, tôi không biết!”56 Vua nói: “Hỏi xem thiếu niên ấy là con ai.”

57 Lúc Ða-vít trở về sau khi hạ tên Phi-li-tinh, ông Áp-ne đón cậu, dẫn cậu đến trước mặt vua Sa-un, tay cậu xách cái đầu tên Phi-li-tinh.58 Vua Sa-un hỏi cậu: “Hỡi người thanh niên, con là con ai?” Ða-vít trả lời: “Con là con của tôi tớ ngài là Gie-sê, người Bê-lem.”

Chương 18 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=6653 

Remote video URL

1 Ông Ða-vít vừa nói với vua Sa-un xong thì tâm hồn ông Giô-na-than gắn bó với tâm hồn ông Ða-vít, và ông Giô-na-than yêu mến ông như chính mình.2 Hôm ấy vua Sa-un giữ ông Ða-vít lại và không cho về nhà cha ông.3 Ông Giô-na-than lập giao ước với ông Ða-vít, vì ông yêu mến ông ấy như chính mình.4 Ông Giô-na-than cởi chiếc áo khoác đang mặc mà cho ông Ða-vít, cho áo, cho cả gươm, cả cung, cả thắt lưng của ông.5 Khi ông Ða-vít ra trận, mọi nơi vua Sa-un sai ông đi, ông đều thành công, và vua Sa-un đặt ông chỉ huy các chiến binh. Ông vừa lòng toàn dân và cả triều thần vua Sa-un nữa.

Vua Sa-un bắt đầu ghen tị

6 Lúc quân dân đến, khi ông Ða-vít hạ được tên Phi-li-tinh trở về, thì phụ nữ từ hết mọi thành của Ít-ra-en kéo ra, ca hát múa nhảy, đón vua Sa-un, với trống con, với tiếng reo mừng và tiếng não bạt.7 Phụ nữ vui đùa ca hát rằng: “Vua Sa-un hạ được hàng ngàn, ông Ða-vít hàng vạn.”

8 Vua Sa-un giận lắm, và bực mình vì lời ấy. Vua nói: “Người ta cho Ða-vít hàng vạn, còn ta thì họ cho hàng ngàn. Nó chỉ còn thiếu ngôi vua nữa thôi!”9 Từ ngày đó về sau, vua Sa-un nhìn Ða-vít với con mắt ghen tị.

10 Ngày hôm sau, một thần khí xấu của Thiên Chúa nhập vào vua Sa-un, và vua lên cơn xuất thần ngôn sứ ở giữa nhà. Ông Ða-vít đang gảy đàn như mọi ngày và vua Sa-un cầm cây giáo trong tay.11 Vua Sa-un phóng cây giáo và nói: “Ta phải đâm Ða-vít, ghim nó vào tường mới được.” Nhưng hai lần Ða-vít tránh được.

12 Vua Sa-un sợ ông Ða-vít, bởi vì ĐỨC CHÚA ở với ông và đã rời khỏi vua Sa-un.13 Vua Sa-un đẩy ông đi xa và đặt ông làm người chỉ huy ngàn quân. Ông dẫn đầu dân.14 Ông Ða-vít thành công trong mọi công việc và ĐỨC CHÚA ở với ông.15 Thấy ông thành công lớn, vua Sa-un sợ ông.16 Nhưng toàn thể Ít-ra-en và Giu-đa mến ông Ða-vít, vì ông dẫn đầu họ.

Ông Ða-vít cưới vợ

17 Vua Sa-un nói với ông Ða-vít: “Ðây con gái lớn của ta là Mê-ráp, ta sẽ gả nó cho con. Nhưng con hãy tỏ ra là một người can đảm phục vụ ta và hãy chiến đấu những cuộc chiến của ĐỨC CHÚA.” Vua Sa-un tự bảo: “Mình đừng tự tay hại nó, nhưng để tay người Phi-li-tinh hại nó.”18 Ông Ða-vít-thưa với vua Sa-un: “Con là gì, và dòng họ con, thị tộc của cha con là gì trong Ít-ra-en, mà con được làm rể đức vua?”19 Nhưng đến lúc phải gả cô Mê-ráp, con gái vua Sa-un, cho ông Ða-vít, thì cô lại được gả cho ông Át-ri-ên, người Mơ-khô-la.

20 Cô Mi-khan, con gái vua Sa-un, yêu ông Ða-vít. Người ta cho vua hay và vua thấy điều đó là phải.21 Vua Sa-un tự bảo: “Mình sẽ gả con gái cho nó, để con này thành cạm bẫy cho nó, và tay người Phi-li-tinh hại nó.” Vậy vua Sa-un nói với ông Ða-vít lần thứ hai: “Hôm nay con sẽ là rể của ta.”22 Vua Sa-un ra lệnh cho triều thần: “Hãy nói nhỏ với Ða-vít rằng: “Nhà vua có cảm tình với ông và triều thần ai cũng mến ông. Bây giờ, ông hãy làm rể nhà vua.”23 Triều thần vua Sa-un nói lại những lời ấy cho ông Ða-vít nghe. Ông Ða-vít nói: “Các ông coi chuyện làm rể nhà vua là chuyện không đáng kể ư? Tôi, tôi chỉ là một người nghèo không đáng kể.”24 Triều thần vua Sa-un thưa lại với vua rằng: “Ông Ða-vít đã nói những lời như thế.”25 Vua Sa-un nói: “Các ngươi hãy nói với Ða-vít-thế này: Nhà vua không đòi sính lễ nào khác ngoài một trăm bao quy đầu người Phi-li-tinh, để trả thù quân địch của nhà vua.” Vua Sa-un tính dùng tay người Phi-li-tinh mà hạ ông Ða-vít.

26 Triều thần vua Sa-un thuật lại cho ông Ða-vít những lời ấy. Ông Ða-vít thấy chuyện làm rể vua là phải. Chưa hết hạn,27 ông Ða-vít đã lên đường, đi với người của ông. Ông hạ hai trăm người Phi-li-tinh, rồi đem bao quy đầu của chúng về, đếm đủ cho vua, để làm rể vua. Bấy giờ, vua Sa-un gả cô Mi-khan, con gái vua, cho ông Ða-vít.

28 Thấy thế, vua Sa-un hiểu rằng ĐỨC CHÚA ở với ông Ða-vít và cô Mi-khan, con vua, yêu ông.29 Vua Sa-un càng thêm sợ ông Ða-vít, và vua Sa-un trở thành kẻ thù của ông Ða-vít suốt đời.30 Các thủ lãnh người Phi-li-tinh ra trận, nhưng mỗi khi chúng ra trận, thì ông Ða-vít thành công hơn mọi bề tôi vua Sa-un, khiến danh tiếng ông lừng lẫy.

Chương 19 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=7037

Remote video URL

 

Ông Giô-na-than can thiệp cho ông Ða-vít

1 Vua Sa-un nói với ông Giô-na-than, con vua, và với toàn thể triều thần về ý định giết ông Ða-vít. Nhưng ông Giô-na-than, con vua Sa-un, lại rất có cảm tình với ông Ða-vít.2 Ông Giô-na-than báo cho ông Ða-vít rằng: “Vua Sa-un, cha tôi, đang tìm cách giết anh. Vậy sáng mai anh hãy coi chừng, hãy ở nơi kín đáo và ẩn mình đi.3 Phần tôi, tôi sẽ đi ra, sẽ đứng cạnh cha tôi trong cánh đồng, nơi anh đang trốn, tôi sẽ nói với cha tôi về anh. Thấy thế nào, tôi sẽ báo cho anh.”

4 Ông Giô-na-than nói tốt cho ông Ða-vít với vua Sa-un, cha mình; ông nói với vua: “Xin đức vua đừng phạm tội hại tôi tớ ngài là Ða-vít, vì anh ấy đã không phạm tội hại ngài, và các hành động của anh là điều rất lợi cho ngài.5 Anh đã liều mạng và hạ được tên Phi-li-tinh, và ĐỨC CHÚA đã thắng lớn để bảo vệ toàn thể Ít-ra-en. Ngài đã thấy và đã vui mừng. Vậy sao ngài lại phạm tội đổ máu vô tội, mà vô cớ giết Ða-vít?”6 Vua Sa-un nghe theo lời ông Giô-na-than, và vua Sa-un thề rằng: “Có ĐỨC CHÚA hằng sống, ta thề: nó sẽ không bị giết.”7 Ông Giô-na-than gọi ông Ða-vít đến và ông Giô-na-than thuật lại tất cả những điều ấy; rồi ông Giô-na-than dẫn ông Ða-vít đến với vua Sa-un, và ông Ða-vít lại phục vụ vua như trước.

2. ÔNG ÐA-VÍT TRỐN ÐI

Vua Sa-un toan sát hại ông Ða-vít

8 Chiến tranh lại tái diễn, ông Ða-vít ra trận và chiến đấu với người Phi-li-tinh. Ông đánh chúng một đòn đau và chúng chạy trốn trước mặt ông.9 Một thần khí xấu của ĐỨC CHÚA xuống trên vua Sa-un. Vua đang ở trong nhà, tay cầm cây giáo, còn ông Ða-vít đang gảy đàn.10 Vua Sa-un tìm cách dùng cây giáo ghim ông Ða-vít vào tường, nhưng ông này tránh được, và vua cắm cây giáo vào tường. Ông Ða-vít chạy đi và trốn thoát đêm ấy.

Bà Mi-khan cứu ông Ða-vít

11 Vua Sa-un sai lính biệt phái đến nhà ông Ða-vít để canh chừng ông và sáng hôm sau giết ông. Bà Mi-khan, vợ ông, báo cho ông rằng: “Nếu anh không thoát thân đêm nay, thì ngày mai anh sẽ bị giết.”12 Bà Mi-khan thả ông Ða-vít xuống qua cửa sổ. Ông đi trốn và thoát được.

13 Bà Mi-khan lấy tượng thần, đặt lên giường, để ở phía đầu một tấm lông dê, rồi lấy áo phủ lên.14 Vua Sa-un sai lính biệt phái đến bắt ông Ða-vít, nhưng bà Mi-khan bảo họ: “Ông ấy đang bệnh.”15 Vua Sa-un sai lính biệt phái đến để xem ông Ða-vít ra sao; vua bảo họ: “Cứ để nó trên giường mà khiêng lên cho ta, để ta giết nó.”16 Lính biệt phái vào thì thấy tượng thần trên giường, với tấm lông dê ở phía đầu!17 Vua Sa-un nói với bà Mi-khan: “Sao con đánh lừa cha như thế? Con đã để cho kẻ thù cha đi và nó đã thoát được!” Bà Mi-khan thưa với vua Sa-un: “Anh ấy bảo con: “Ðể cho anh đi, nếu không anh sẽ giết em!”

Vua Sa-un đến tìm ông Ða-vít tại nhà ông Sa-mu-en

18 Sau khi đã trốn đi và thoát được, ông Ða-vít đến với ông Sa-mu-en tại Ra-ma, và nói hết cho ông này biết vua Sa-un đã đối xử với mình như thế nào. Rồi ông và ông Sa-mu-en đến Nai-giốt.19 Người ta báo cho vua Sa-un rằng: “Kìa ông Ða-vít đang ở Nai-giốt thuộc Ra-ma.”20 Vua Sa-un sai lính biệt phái đến bắt ông Ða-vít. Họ thấy đoàn ngôn sứ đang lên cơn xuất thần ngôn sứ, có ông Sa-mu-en đứng đầu. Thần khí Thiên Chúa xuống trên các lính biệt phái của vua Sa-un, và cả những người này cũng lên cơn xuất thần ngôn sứ.21 Người ta báo cho vua Sa-un, vua lại sai các lính biệt phái khác đến, và cả những người này cũng lên cơn xuất thần ngôn sứ. Vua lại sai nhóm lính biệt phái thứ ba, và cả những người này cũng lên cơn xuất thần ngôn sứ.

22 Vua liền đích thân đi Ra-ma và đến bể nước lớn tại Xe-khu. Vua hỏi rằng: “Ông Sa-mu-en và Ða-vít ở đâu?” Người ta trả lời: “Ở Nai-giốt thuộc Ra-ma.”23 Vua đi tới đó, tới Nai-giốt thuộc Ra-ma. Thần khí Thiên Chúa cũng xuống trên vua, và vua vừa đi vừa lên cơn xuất thần ngôn sứ cho tới khi vua đến Nai-giốt thuộc Ra-ma.24 Cả vua cũng cởi áo ra, cả vua cũng lên cơn xuất thần ngôn sứ trước mặt ông Sa-mu-en. Rồi cứ ở trần như vậy, vua ngã vật xuống, nằm suốt ngày suốt đêm hôm ấy. Vì thế mới có câu: “Ông Sa-un mà cũng ở trong số các ngôn sứ sao?”

Chương 20 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=7364

Remote video URL

Ông Giô-na-than giúp ông Ða-vít trốn thoát

1 Ông Ða-vít trốn khỏi Nai-giốt thuộc Ra-ma, và đến nói trước mặt ông Giô-na-than: “Tôi đã làm gì, tôi có lỗi gì, có tội gì với cha anh, mà người lại tìm hại mạng sống tôi?”2 Ông Giô-na-than trả lời: “Không đời nào! Anh sẽ không chết đâu! Anh xem: cha tôi không làm điều gì, lớn hay nhỏ, mà không tiết lộ cho tôi. Vậy sao cha tôi lại giấu tôi điều này? Không có chuyện đó đâu!”3 Ông Ða-vít nói lại và thề: “Cha anh thừa biết tôi được đẹp lòng anh, nên đã tự bảo: “Giô-na-than không được biết điều này, kẻo nó buồn phiền. Có ĐỨC CHÚA hằng sống, có anh đang sống đó, tôi xin thề: giữa tôi và cái chết chỉ còn một bước.”4 Ông Giô-na-than nói với ông Ða-vít: “Lòng anh muốn sao, tôi sẽ làm cho anh như vậy.”5 Ông Ða-vít trả lời ông Giô-na-than: “Mai là ngày đầu tháng, và tôi phải ngồi ăn với đức vua. Anh sẽ để cho tôi đi và tôi sẽ ẩn ngoài đồng cho đến chiều ngày kia.6 Nếu cha anh thấy vắng tôi, anh cứ nói: “Anh Ða-vít đã nài nẵng xin phép con chạy về Bê-lem, thành của anh, vì ở đó có hy lễ hằng năm cho toàn thị tộc.7 Nếu người nói: “Tốt lắm”, thì tôi tớ anh đây được bình an. Nhưng nếu người nổi giận, thì anh nên biết rằng người đã quyết tâm làm điều ác.8 Xin anh lấy tình mà xử với tôi tớ anh đây, vì anh đã nhân danh ĐỨC CHÚA mà lập giao ước với tôi tớ anh. Nếu tôi có lỗi, thì chính anh hãy giết tôi đi, chứ sao lại đưa tôi đến với cha anh?”9 Ông Giô-na-than nói: “Không đời nào anh được nghĩ thế! Vì nếu tôi biết rằng cha tôi đã quyết tâm làm điều ác để hại anh, chẳng lẽ tôi lại không báo cho anh biết sao?”10 Ông Ða-vít nói với ông Giô-na-than: “Ai sẽ báo cho tôi biết, nếu cha anh trả lời anh cách cứng cỏi?”

11 Ông Giô-na-than bảo ông Ða-vít: “Nào chúng ta ra ngoài đồng”, và cả hai ra ngoài đồng.12 Ông Giô-na-than nói với ông Ða-vít: “Có ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Ít-ra-en chứng giám! Ngày mai ngày kia, vào giờ này, tôi sẽ dò ý cha tôi. Nếu mọi sự tốt đẹp cho Ða-vít, mà bấy giờ tôi lại không sai người đến tiết lộ cho anh,13 thì xin ĐỨC CHÚA phạt Giô-na-than thế này, và còn thêm thế kia nữa! Còn nếu cha tôi muốn làm điều ác hại anh, thì tôi sẽ tiết lộ cho anh, sẽ để cho anh đi, và anh sẽ đi bình an. Xin ĐỨC CHÚA ở với anh như đã ở với cha tôi!14 Nếu tôi còn sống, thì xin anh lấy tình mà xử với tôi như ĐỨC CHÚA đòi hỏi. Còn nếu tôi chết,15 thì xin anh đừng dứt bỏ tình nghĩa với gia đình tôi mãi mãi, ngay cả khi ĐỨC CHÚA loại bỏ các kẻ thù của Ða-vít khỏi mặt đất, không sót một tên.”16 Ông Giô-na-than lập giao ước với nhà ông Ða-vít và nói: “Xin ĐỨC CHÚA hỏi tội các kẻ thù của Ða-vít!”17 Ông Giô-na-than còn bắt ông Ða-vít thề, vì tình yêu của ông đối với ông Ða-vít: thật vậy, ông yêu Ða-vít như yêu chính mình.

18 Ông Giô-na-than bảo ông Ða-vít: “Mai là ngày đầu tháng, người ta sẽ thấy vắng anh vì chỗ anh trống.19 Ngày kia, anh sẽ xuống mau, sẽ đến chỗ anh đã ẩn ngày xảy ra vụ đó và sẽ ngồi bên cạnh tảng đá E-den.20 Còn tôi, tôi sẽ bắn ba mũi tên về một phía, làm như nhắm vào một cái bia.21 Tôi sẽ sai người đầy tớ: “Ði tìm các mũi tên đi! Nếu tôi bảo người đầy tớ: “Ðây này, các mũi tên ở đằng sau ngươi, nhặt đi! thì anh hãy đến: anh được bình an, và không có gì cả. Có ĐỨC CHÚA hằng sống, tôi xin thề.22 Nhưng nếu tôi nói với người thiếu niên thế này: “Kia kìa, các mũi tên ở đằng trước ngươi! thì anh hãy đi, vì ĐỨC CHÚA bảo anh đi.23 Còn lời mà tôi và anh, chúng ta đã nói với nhau, thì có ĐỨC CHÚA chứng giám giữa tôi và anh mãi mãi.”

24 Vậy ông Ða-vít ẩn ngoài đồng. Ðến ngày đầu tháng, nhà vua ngồi bàn dùng bữa.25 Nhà vua ngồi chỗ mình, như mọi khi, ở chỗ gần vách. Ông Giô-na-than ngồi đối diện. Ông Áp-ne ngồi bên cạnh vua Sa-un, còn chỗ ông Ða-vít thì trống.26 Hôm đó, vua Sa-un không nói gì, vì vua tự bảo: “Ðó là chuyện tình cờ. Nó không thanh sạch, hẳn nó không thanh sạch.”27 Hôm sau ngày đầu tháng, ngày thứ hai, chỗ ông Ða-vít vẫn trống. Vua Sa-un hỏi ông Giô-na-than, con vua: “Tại sao cả hôm qua lẫn hôm nay, con trai ông Gie-sê không đến dùng bữa?”28 Ông Giô-na-than trả lời vua Sa-un: “Anh Ða-vít đã nài nẵng xin phép con về Bê-lem.29 Anh ấy đã nói: “Xin để cho tôi đi, vì chúng tôi có hy lễ của thị tộc trong thành, và anh tôi đã ra lệnh cho tôi về. Bây giờ, nếu tôi được đẹp lòng anh, xin anh cho tôi đi khỏi đây để về thăm các anh tôi. Vì thế anh ấy không đến bàn ăn của đức vua.”

30 Vua Sa-un nổi cơn thịnh nộ với ông Giô-na-than, và vua nói với ông: “Thằng con của mụ đàn bà hư thân mất nết kia! Tao lại không biết mày cặp kè với thằng con trai lão Gie-sê, để mày phải nhục và con mẹ đã đẻ ra mày cũng phải nhục sao?31 Thật vậy, bao lâu thằng con trai lão Gie-sê còn sống trên mặt đất, thì mày và vương quyền của mày sẽ không vững đâu. Bây giờ, hãy sai người đi bắt nó về đây cho tao, vì nó đáng chết.”32 Ông Giô-na-than thưa với vua Sa-un, cha của ông, và nói: “Sao lại giết anh ấy? Anh ấy đã làm gì?”33 Vua Sa-un phóng cây giáo vào ông Giô-na-than, để đâm ông, và ông biết rằng cha ông đã quyết định giết ông Ða-vít.34 Nổi giận bừng bừng, ông Giô-na-than đứng lên khỏi bàn ăn, và ngày thứ hai sau ngày đầu tháng đó, ông không dùng bữa, vì ông buồn cho ông Ða-vít, bởi lẽ cha ông đã xử bất công với ông ấy.

35 Sáng hôm sau, ông Giô-na-than ra ngoài đồng, đến chỗ đã hẹn với ông Ða-vít, có một đầy tớ nhỏ đi với ông.36 Ông bảo đầy tớ: “Ngươi chạy đi tìm những mũi tên ta bắn!” Người đầy tớ chạy đi, và ông bắn mũi tên sao cho vượt qua nó.37 Người đầy tớ đến chỗ mũi tên ông Giô-na-than vừa bắn. Ông Giô-na-than kêu ở phía sau người đầy tớ, ông nói: “Mũi tên không phải ở đằng trước ngươi sao”?38 Ông Giô-na-than kêu ở phía sau: “Mau lên, lẹ lên, đừng đứng lại!” Người đầy tớ của ông Giô-na-than lượm mũi tên và đến với chủ.39 Người đầy tớ không biết gì hết, chỉ có ông Giô-na-than và ông Đa-vít biết sự việc.

40 Ông Giô-na-than giao vũ khí cho người đầy tớ và bảo: “Ði mang về thành.”41 Người đầy tớ về rồi, ông Ða-vít đứng dậy từ phía nam, sấp mặt xuống đất ba lần, rồi hai ông hôn nhau và cùng khóc, cho đến khi ông Ða-vít nén được cơn xúc động.42 Ông Giô-na-than nói với ông Ða-vít: “Anh hãy đi bình an, vì cả hai chúng ta đã nhân danh ĐỨC CHÚA mà thề rằng: ĐỨC CHÚA sẽ ở giữa tôi và anh, giữa dòng dõi tôi và dòng dõi anh, mãi mãi!”

Chương 21 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=7912

Remote video URL

1 Ông Ða-vít đứng dậy và ra đi, còn ông Giô-na-than thì trở về thành.

Ông Ða-vít dừng lại ở Nốp

2 Ông đến Nốp gặp tư tế A-khi-me-léc. Ông A-khi-me-léc run sợ ra đón ông Ða-vít và hỏi ông: “Sao ông chỉ có một mình, không ai đi theo?”3 Ông Ða-vít nói với tư tế A-khi-me-léc: “Ðức vua đã giao cho tôi một nhiệm vụ và bảo tôi: “Không ai được biết gì về sứ mệnh và nhiệm vụ ta giao cho ngươi. Các đầy tớ thì tôi đã hẹn đến chỗ kia rồi.4 Bây giờ ông có sẵn gì không? Xin ông cho tôi năm cái bánh hay có gì cũng được.”5 Tư tế trả lời ông Ða-vít rằng: “Tôi không có sẵn bánh thường, chỉ có bánh thánh hiến, miễn là các đầy tớ đã giữ mình, không gần gũi đàn bà.”

6 Ông Ða-vít trả lời tư tế rằng: “Phải, chúng tôi bị cấm không được gần gũi đàn bà, như xưa nay, mỗi khi tôi ra trận: các đầy tớ đã giữ thân thể cho được thánh. Ðây là một chuyến đi thường, nhưng quả thật hôm nay họ đã giữ thân thể cho được thánh.”7 Bấy giờ, tư tế cho ông của thánh, vì ở đó không có bánh nào khác ngoài bánh tiến, thứ bánh đặt trước nhan ĐỨC CHÚA, mà người ta lấy đi để đặt bánh nóng vào, trong ngày thay bánh.

8 Chính hôm ấy, ở đó có một người trong các bề tôi vua Sa-un, bị giữ lại trước nhan ĐỨC CHÚA. Nó tên là Ðô-ếch, người Ê-đôm, và đứng đầu các người chăn chiên của vua Sa-un.

9 Ông Ða-vít nói với ông A-khi-me-léc: “Ông không có sẵn ở đây một cây giáo hay một thanh gươm ư? Tôi đã không mang theo cả gươm lẫn vũ khí của tôi, vì việc của đức vua quá khẩn cấp!”10 Tư tế nói: “Có thanh gươm của tên Go-li-át người Phi-li-tinh, ông đã hạ tại thung lũng Cây Vân Hương; thanh gươm đó ở kia, bọc trong một áo choàng, đàng sau ê-phốt. Nếu ông muốn lấy, thì cứ lấy, vì ngoài nó ra, ở đây không có gươm nào khác.” Ông Ða-vít nói: “Ðó là thanh gươm có một không hai. Ông hãy đưa cho tôi.”

Ông Ða-vít đến với người Phi-li-tinh

11 Ông Ða-vít lên đường và ngày hôm đó trốn vua Sa-un. Ông đến gặp A-khít, vua thành Gát.12 Triều thần vua A-khít thưa với vua: “Tên này chẳng phải là Ða-vít, vua xứ đó sao? Người ta đã chẳng múa nhảy hát mừng nó rằng: “Vua Sa-un hạ được hàng ngàn, ông Ða-vít hàng vạn”?”

13 Ông Ða-vít suy nghĩ về những lời ấy, và sợ A-khít, vua thành Gát lắm.14 Bấy giờ, ông giả dại trước mắt chúng, và trong tay chúng, ông làm bộ khùng: ông viết nguệch ngoạc trên các cánh cửa và để dãi chảy xuống râu.

15 Vua A-khít bảo triều thần: “Ðấy các ngươi thấy nó là một thằng điên. Tại sao các ngươi lại đưa nó đến với ta?16 Ta đâu thiếu người điên mà các ngươi còn đưa tên này đến để nó làm thằng điên bên ta? Tên này mà lại vào nhà ta ư?

Chương 22 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=8132

Remote video URL

3. ÔNG ĐA-VÍT CẦM ĐẦU MỘT BỌN THỦ HẠ

Ông Ða-vít bắt đầu cuộc sống nay đây mai đó

1 Ông Ða-vít đi khỏi đó và trốn thoát vào hang A-đu-lam. Các anh ông và tất cả nhà cha ông nghe tin và xuống đó với ông.2 Bấy giờ, tất cả những người cùng khốn, mắc nợ, bất mãn đều quy tụ quanh ông, và ông trở thành thủ lãnh của họ. Có khoảng chừng bốn trăm người ở với ông.

3 Từ nơi ấy ông Ða-vít đi Mít-pê thuộc Mô-áp. Ông nói với vua Mô-áp: “Xin cho cha mẹ tôi sang với các ông cho đến khi tôi biết Thiên Chúa sẽ làm gì cho tôi.”4 Ông dẫn họ đến trước mặt vua Mô-áp, và họ ở lại với vua suốt thời gian ông Ða-vít ở trong nơi ẩn náu.

5 Ngôn sứ Gát nói với Ða-vít: “Ông đừng ở lại trong nơi ẩn náu, hãy ra đi và trở về miền Giu-đa.” Ông Ða-vít ra đi và đến rừng Khe-rét.

Các tư tế thành Nốp bị tàn sát

6 Vua Sa-un nghe tin là người ta đã tìm ra ông Ða-vít và những người ở với ông. Vua Sa-un đang ngồi ở Ghíp-a, dưới cây liễu bách, tại nơi cao, tay cầm cây giáo, có toàn thể triều thần đứng bên.7 Vua Sa-un nói với triều thần đang đứng bên: “Nghe đây, hỡi các người Ben-gia-min, có phải thằng con của Gie-sê cũng sẽ cho tất cả các ngươi những cánh đồng và vườn nho, sẽ đặt các ngươi làm chỉ huy một ngàn và chỉ huy một trăm quân không?8 Sao tất cả các ngươi đã âm mưu chống lại ta? Không có ai tiết lộ cho ta, khi con ta lập giao ước với thằng con của Gie-sê; không ai trong các ngươi buồn cho ta, khi con ta xui người đầy tớ của ta nổi lên gài bẫy hại ta, như hôm nay!”

9 Ðô-ếch, người Ê-đôm, đang đứng bên triều thần vua Sa-un, lên tiếng nói: “Tôi đã thấy thằng con của Gie-sê đến Nốp gặp ông A-khi-me-léc, con ông A-khi-túp.10 Ông A-khi-me-léc đã thỉnh ý ĐỨC CHÚA cho nó, đã tiếp tế lương thực cho nó, và còn cho nó thanh gươm của Go-li-át, người Phi-li-tinh.”11 Nhà vua sai người đi đòi tư tế A-khi-me-léc, con ông A-khi-túp đến, cùng với toàn thể nhà cha ông, là các tư tế ở Nốp. Tất cả những người đó đến với vua.

12 Vua Sa-un nói: “Nghe đây, hỡi con của A-khi-túp.” Ông đáp: “Thưa chúa thượng, tôi đây.”13 Vua Sa-un nói với ông: “Tại sao ngươi và thằng con của Gie-sê, các ngươi đã âm mưu chống lại ta? Ngươi đã cho nó bánh và gươm, lại thỉnh ý Thiên Chúa cho nó, để nó nổi lên gài bẫy hại ta, như hôm nay?”14 Ông A-khi-me-léc thưa với vua rằng: “Trong triều thần của ngài, có ai trung tín như ông Ða-vít, con rể của nhà vua, chỉ huy cận vệ của ngài, người được kính nể trong triều đình?15 Có phải hôm nay tôi mới bắt đầu thỉnh ý Thiên Chúa cho ông ấy? Không đời nào! Xin đức vua đừng buộc tội tôi tớ ngài và toàn thể nhà cha tôi, vì tôi tớ ngài không biết một điều gì, lớn hay nhỏ, về tất cả chuyện này.”16 Vua nói: “A-khi-me-léc, ngươi sẽ phải chết, ngươi và toàn thể nhà cha ngươi.”

17 Vua bảo các thị vệ đang đứng bên: “Hãy đi xử tử các tư tế của ĐỨC CHÚA, vì cả chúng cũng tiếp tay cho Ða-vít: chúng biết nó trốn đi mà không báo cho ta.” Nhưng triều thần không muốn tra tay giết các tư tế của ĐỨC CHÚA.18 Vua mới bảo Ðô-ếch: “Hãy đi giết các tư tế.” Ðô-ếch, người Ê-đôm, đi và chính nó giết các tư tế. Ngày hôm ấy, nó đã xử tử tám mươi lăm người mặc ê-phốt vải gai.19 Còn Nốp, thành của các tư tế, vua đã dùng gươm mà giết từ đàn ông đến đàn bà, từ nhi đồng đến trẻ con đang bú, và bò, lừa, chiên dê.

20 Chỉ có một người là con ông A-khi-me-léc và là cháu ông A-khi-túp, thoát được. Người ấy tên là Ép-gia-tha. Ông trốn đi theo ông Ða-vít.21 Ông Ép-gia-tha báo tin cho ông Ða-vít là vua Sa-un đã giết các tư tế của ĐỨC CHÚA.22 Ông Ða-vít nói với ông Ép-gia-tha: “Hôm ấy, tôi biết là Ðô-ếch, người Ê-đôm, có ở đó và chắc chắn nó sẽ báo cho vua Sa-un. Chính tôi đã là nguyên do khiến cả nhà cha ông phải thiệt mạng.23 Ông cứ ở lại với tôi, đừng sợ: ai tìm hại mạng sống ông là tìm hại mạng sống tôi. Ở bên tôi, ông sẽ được bảo vệ.”

Chương 23 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=8477

Remote video URL

Ông Ða-vít đến Cơ-i-la

1 Người ta báo tin cho ông Ða-vít biết rằng: “Kìa người Phi-li-tinh đang tấn công Cơ-i-la và cướp phá các sân lúa.”2 Ông thỉnh ý ĐỨC CHÚA rằng: “Con có nên đi không và có đánh bại được những tên Phi-li-tinh này không?” ĐỨC CHÚA phán với ông Ða-vít: “Cứ đi, ngươi sẽ đánh bại người Phi-li-tinh và cứu được Cơ-i-la.”3 Người của ông Ða-vít nói với ông: “Ở đây, tại Giu-đa, mà chúng ta còn sợ hãi, huống chi là đi Cơ-i-la, xông vào trận tuyến người Phi-li-tinh!”4 Ông Ða-vít lại thỉnh ý ĐỨC CHÚA một lần nữa. ĐỨC CHÚA trả lời ông rằng: “Ðứng lên! Hãy xuống Cơ-i-la, vì Ta sắp trao người Phi-li-tinh vào tay ngươi.”5 Ông Ða-vít cùng với người của ông đi Cơ-i-la; ông tấn công người Phi-li-tinh, dẫn những bầy gia súc của chúng đi và đánh chúng một đòn đau. Thế là ông Ða-vít cứu được dân thành Cơ-i-la.

6 Khi ông Ép-gia-tha, con ông A-khi-me-léc, trốn đến với ông Ða-vít, ông đã xuống Cơ-i-la, tay cầm ê-phốt.

7 Người ta báo tin cho vua Sa-un là ông Ða-vít đã vào Cơ-i-la, vua Sa-un nói: “Thiên Chúa đã nộp nó vào tay ta, vì nó đã tự nhốt mình khi vào một thành có cửa đóng then cài.”8 Vua Sa-un triệu tập toàn dân đi giao chiến để xuống Cơ-i-la vây ông Ða-vít và người của ông.9 Ông Ða-vít biết rằng chính để hại ông mà vua Sa-un đang ngầm mưu điều ác, ông bảo tư tế Ép-gia-tha: “Ðem ê-phốt lại đây!”10 Ông Ða-vít thưa: “Lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Ít-ra-en, tôi tớ Ngài đây đã nghe nói rằng vì con, vua Sa-un đang tìm cách đến Cơ-i-la để phá hủy thành này.11 Các thân hào Cơ-i-la có nộp con vào tay vua không? Vua Sa-un có xuống, như tôi tớ Ngài đã nghe nói không? Lạy ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của Ít-ra-en, xin cho tôi tớ Ngài biết.” ĐỨC CHÚA phán: “Nó sẽ xuống.”12 Ông Ða-vít lại hỏi: “Các thân hào Cơ-i-la có nộp con và người của con vào tay vua Sa-un không?” ĐỨC CHÚA phán: “Chúng sẽ nộp.”13 Ông Ða-vít đứng lên cùng với người của ông, khoảng chừng sáu trăm người; họ ra khỏi Cơ-i-la và đi lang thang. Người ta báo cho vua Sa-un là ông Ða-vít đã trốn thoát khỏi Cơ-i-la, và vua thôi không ra trận nữa.

14 Ông Ða-vít ở trong sa mạc, trên các đỉnh núi; ông ở trong núi, trong sa mạc Díp. Trong suốt thời gian ấy, vua Sa-un tìm ông, nhưng Thiên Chúa không trao ông vào tay vua.

Ông Ða-vít ở Khoóc-sa. Ông Giô-na-than tới gặp.

15 Ông Ða-vít thấy rằng vua Sa-un đã ra trận để tìm hại mạng sống ông. Ông Ða-vít ở trong sa mạc Díp, tại Khoóc-sa.16 Ông Giô-na-than, con vua Sa-un, lên đường, đến gặp ông Ða-vít tại Khoóc-sa và khuyến khích ông nhân danh Thiên Chúa.17 Ông nói với ông Ða-vít: “Anh đừng sợ, vì bàn tay vua Sa-un, cha tôi, sẽ không đụng tới anh được. Chính anh sẽ làm vua cai trị Ít-ra-en, còn tôi sẽ làm phó cho anh; cả vua Sa-un, cha tôi, cũng biết như thế.”18 Hai người lập giao ước trước nhan ĐỨC CHÚA. Ông Ða-vít ở lại Khoóc-sa, còn ông Giô-na-than thì đi về nhà.

Ông Ða-vít thoát tay vua Sa-un

19 Có những người vùng Díp lên gặp vua Sa-un tại Ghíp-a và thưa: “Ða-vít chẳng trốn giữa chúng tôi, ở những đỉnh núi, tại Khoóc-sa, trên đồi Kha-khi-la ở phía nam hoang địa đó sao?20 Bây giờ, thưa đức vua, khi nào ngài muốn xuống thì xin cứ xuống. Phận sự của chúng tôi là nộp nó vào tay đức vua.”21 Vua Sa-un nói: “Xin ĐỨC CHÚA chúc phúc cho các ngươi, vì các ngươi đã động lòng thương xót tôi.22 Các ngươi hãy đi, điều tra nữa cho chắc chắn; hãy tìm cho biết và xem nó đặt chân ở đâu, có ai đã thấy nó ở đấy không, vì người ta nói với tôi rằng nó xảo quyệt lắm.23 Các ngươi hãy xem và tìm cho biết hết những nơi nó ẩn, những chỗ nó núp. Khi đã chắc rồi, thì hãy trở lại gặp ta, và ta sẽ đi với các ngươi. Nếu như nó có ở trong xứ, thì ta sẽ truy nã nó trong mọi thị tộc Giu-đa.”24 Họ lên đường và đi Díp trước vua Sa-un. Ông Ða-vít và người của ông thì ở trong sa mạc Ma-ôn, trong thung lũng phía nam hoang địa.25 Vua Sa-un và người của vua đi tìm ông. Người ta báo tin cho ông Ða-vít, ông xuống Tảng Ðá và ở trong sa mạc Ma-ôn. Vua Sa-un nghe biết thì đuổi theo ông Ða-vít trong sa mạc Ma-ôn.26 Vua Sa-un đi phía sườn núi bên này, còn ông Ða-vít và người của ông đi phía sườn núi bên kia. Ông Ða-vít vội vàng ra đi để thoát vua Sa-un. Vua Sa-un và người của vua đang bao vây ông Ða-vít và người của ông để bắt họ,27 thì một người đưa tin đến nói với vua Sa-un: “Xin đức vua đến mau, vì người Phi-li-tinh đã tràn vào xứ.”28 Vua Sa-un thôi không đuổi theo ông Ða-vít nữa, để ra nghênh chiến với người Phi-li-tinh. Vì thế người ta gọi chỗ ấy là Tảng Ðá Phân Ly.

Chương 24 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=8872

Remote video URL

Ông Ða-vít tha chết cho vua Sa-un

1 Ông Ða-vít lên khỏi chỗ đó và ở trên những đỉnh núi Ên Ghe-đi.2 Sau khi vua Sa-un đuổi người Phi-li-tinh và trở về, người ta báo tin cho vua rằng: “Này Ða-vít đang ở trong sa mạc Ên Ghe-đi.”3 Vua Sa-un lấy trong toàn thể Ít-ra-en ba ngàn quân tinh nhuệ, và lên đường để tìm bắt ông Ða-vít và người của ông, ở phía đông các Mỏm Ðá Sơn Dương.4 Vua đến các bãi quây chiên dê bên đường. Ở đó có một cái hang và vua Sa-un vào đó để đi việc cần. Ông Ða-vít và người của ông đang ngồi ở cuối hang.5 Người của ông Ða-vít nói với ông: “Ðây là ngày ĐỨC CHÚA phán với ông: “Này ta trao kẻ thù của ngươi vào tay ngươi, ngươi sẽ đối xử với nó thế nào tùy ý.” Ông Ða-vít đứng dậy và cắt vạt áo khoác của vua Sa-un.6 Sau đó, ông Ða-vít áy náy trong lòng vì đã cắt vạt áo của vua Sa-un.7 Ông bảo người của ông: “Xin ĐỨC CHÚA đừng để tôi làm điều này cho chúa thượng của tôi, đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong, là tra tay hại vua, vì người là đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong.”8 Nhờ những lời ấy, ông Ða-vít đã ngăn chặn người của ông, không để cho họ xông vào vua Sa-un.

Vua Sa-un đứng lên, ra khỏi hang và lên đường.9 Sau đó, ông Ða-vít đứng lên, ra khỏi hang và kêu đằng sau vua Sa-un rằng: “Thưa đức vua là chúa thượng con!” Vua Sa-un ngoái lại đằng sau. Ông Ða-vít sấp mặt sát đất mà lạy.10 Ông Ða-vít nói với vua Sa-un: “Tại sao cha lại nghe lời người ta nói rằng Ða-vít đang tìm cách hại cha?11 Hôm nay đây, chính mắt cha thấy ĐỨC CHÚA đã trao cha vào tay con, hôm nay, trong hang; người ta nói đến chuyện giết cha, nhưng con đã thương hại cha và nói: “Tôi sẽ không tra tay hại chúa thượng tôi, vì người là đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong.12 Thưa cha, xin nhìn xem, vâng, xin nhìn xem vạt áo choàng của cha trong tay con. Vì con đã cắt áo choàng của cha và không giết cha, thì xin cha biết và thấy cho rằng tay con không làm điều ác, điều lỗi, và con đã không phạm tội hại cha, trong khi cha mưu toan lấy mạng sống con.13 Xin ĐỨC CHÚA phân xử giữa con và cha và xin ĐỨC CHÚA phạt cha để trả thù cho con, nhưng tay con sẽ không đụng đến cha.14 Như tục ngữ người xưa có nói: “Ðiều ác từ kẻ ác mà ra”, nên tay con sẽ không đụng đến cha.15 Ðức vua Ít-ra-en đã ra trận để đánh ai? Cha đuổi theo ai? Một con chó chết! Một con bọ chét!16 ĐỨC CHÚA sẽ là trọng tài, Người sẽ phân xử giữa con và cha. Xin Người nhìn xem và biện hộ cho con, xin Người phân xử để con thoát khỏi tay cha!”

17 Khi ông Ða-vít nói với vua Sa-un những lời đó xong, thì vua Sa-un hỏi: “Ða-vít con cha, có phải tiếng của con đấy không?” Rồi vua Sa-un òa lên khóc.18 Vua nói với ông Ða-vít: “Con công chính hơn cha, vì con xử tốt với cha, còn cha thì xử ác với con.19 Hôm nay con đã tỏ ra là con làm điều tốt cho cha, vì ĐỨC CHÚA đã nộp cha vào tay con mà con đã không giết cha.20 Có ai gặp kẻ thù của mình mà cứ để nó đi yên lành không? Xin ĐỨC CHÚA thưởng con vì điều tốt con làm cho cha hôm nay.21 Giờ đây cha biết rằng chắc chắn con sẽ làm vua và vương quyền Ít-ra-en sẽ vững mãi trong tay con.22 Vậy giờ đây con hãy lấy ĐỨC CHÚA mà thề với cha là sẽ không loại trừ dòng dõi cha sau này, và sẽ không xóa bỏ tên tuổi cha khỏi nhà của tổ phụ cha.”23 Ông Ða-vít thề với vua Sa-un. Rồi vua Sa-un đi về nhà, còn ông Ða-vít và người của ông thì đi lên nơi ẩn náu.

Chương 25 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=9187

Remote video URL

Ông Sa-mu-en qua đời

1 Ông Sa-mu-en qua đời. Toàn thể Ít-ra-en tập hợp lại cử hành tang lễ cho ông. Họ chôn cất ông tại quê nhà ông, ở Ra-ma.

Chuyện ông Na-van và bà A-vi-ga-gin

Ông Ða-vít lên đường và xuống sa mạc Pa-ran.

2 Ở Ma-ôn có một người có cơ sở làm ăn tại Các-men. Người ấy rất giàu: ông có ba ngàn con cừu và một ngàn con dê. Ông đang ở Các-men để xén lông cừu của ông.3 Ông ấy tên là Na-van, còn vợ ông tên là A-vi-ga-gin. Người vợ thì khôn khéo và có duyên, người chồng thì cứng cỏi và ưa làm điều ác; ông ta là người Ca-lếp.

4 Trong sa mạc, ông Ða-vít nghe tin là ông Na-van đang xén lông cừu của ông ấy.5 Ông Ða-vít sai mười đầy tớ đi. Ông bảo các đầy tớ: “Các anh hãy lên Các-men, đến gặp ông Na-van và nhân danh tôi vấn an ông ấy.6 Các anh hãy nói với người anh em tôi thế này: “Chúc ông được bình an, chúc gia đình ông được bình an, chúc ông vạn sự bình an!7 Bây giờ, tôi nghe tin là có thợ đang xén lông cừu cho ông. Khi người chăn súc vật của ông ở với chúng tôi, chúng tôi đã không quấy nhiễu họ, họ đã không bị mất mát gì trong suốt thời gian ở Các-men.8 Ông cứ hỏi đầy tớ ông, họ sẽ nói cho ông biết. Mong rằng đầy tớ tôi được đẹp lòng ông, vì chúng tôi đã tới vào một ngày lễ. Xin vui lòng cho các đầy tớ ông và cho Ða-vít, con ông, cái gì ông sẵn có trong tay”.”

9 Các đầy tớ ông Ða-vít đến và nói lại với ông Na-van tất cả những lời ấy nhân danh ông Ða-vít, rồi họ đợi.10 Ông Na-van trả lời cho tôi tớ ông Ða-vít rằng: “Ða-vít là ai? Con ông Gie-sê là ai? Ngày nay có nhiều tôi tớ trốn chủ mà đi.11 Chẳng lẽ tôi lại phải lấy bánh của tôi, nước của tôi, các con vật tôi đã làm thịt cho thợ xén lông của tôi, mà cho những người tôi không biết từ đâu đến sao?”12 Các đầy tớ ông Ða-vít quay lại đường cũ và trở về. Khi đến nơi, họ thuật lại cho ông Ða-vít tất cả những lời đó.13 Ông Ða-vít bảo người của ông: “Mỗi người hãy đeo gươm của mình vào!” Mỗi người đã đeo gươm của mình, ông Ða-vít cũng đeo gươm của ông. Có khoảng chừng bốn trăm người lên theo ông Ða-vít, còn hai trăm thì ở lại giữ đồ đạc.

14 Một trong số các đầy tớ báo tin cho bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van rằng: “Này, ông Ða-vít đã sai người từ sa mạc đến chào ông chủ, và ông chủ đã xông vào họ.15 Những người ấy rất tốt với chúng tôi. Chúng tôi đã không bị quấy nhiễu, đã không mất mát gì, suốt thời gian chúng tôi di chuyển bên họ, khi chúng tôi ở ngoài đồng.16 Họ đã là thành lũy bảo vệ chúng tôi, cả đêm lẫn ngày, suốt thời gian chúng tôi ở với họ mà chăn chiên dê.17 Bây giờ, xin bà biết cho và xem phải làm gì, vì người ta đã quyết định hại ông chủ và cả nhà ông. Còn ông ấy thì là một tên vô lại, không nói chuyện với ông ấy được.”

18 Bà A-vi-ga-gin vội vàng lấy hai trăm cái bánh, hai bầu da đầy rượu, năm con cừu đã làm thịt, năm thúng gié lúa rang, một trăm bánh nho khô và hai trăm bánh vả, và chất lên lưng lừa.19 Bà bảo đầy tớ: “Các anh hãy đi đằng trước tôi, còn tôi, tôi theo sau các anh.” Nhưng bà không nói cho chồng bà là ông Na-van biết.

20 Bà đang cỡi lừa đi xuống, khuất sau ngọn núi thì kìa ông Ða-vít và người của ông đang xuống về phía bà, và bà đã gặp họ.21 Ông Ða-vít tự bảo: “Thật uổng công tôi đã giữ tất cả những gì thuộc về tên này trong sa mạc, và không để mất một cái gì của nó. Nó đã lấy oán đền ơn.22 Xin Thiên Chúa phạt các kẻ thù của Ða-vít thế này và còn thêm thế kia nữa, nếu cho đến sáng mai, trong tất cả những người thuộc về nó, tôi còn để lại một tên đàn ông con trai nào!”23 Thấy ông Ða-vít, bà A-vi-ga-gin vội vàng xuống lừa, sấp mình xuống trước mặt ông Ða-vít và sụp lạy sát đất.24 Bà phục xuống dưới chân ông và nói: “Thưa đức ông, tôi xin chịu tội! Nữ tỳ ngài xin được nói thấu tai ngài! Xin ngài nghe nữ tỳ ngài nói.25 Xin đức ông đừng để tâm đến Na-van, kẻ vô lại ấy, vì tên nó thế nào, thì nó như vậy: tên nó là Ngu và cái ngu gắn liền với nó. Nhưng tôi, nữ tỳ ngài, đã không trông thấy các đầy tớ mà đức ông sai đến.26 Giờ đây, thưa đức ông, có ĐỨC CHÚA hằng sống, và có ngài đang sống đó, ĐỨC CHÚA đã ngăn cản không cho ngài đi đến chỗ đổ máu và tự tay trả thù. Bây giờ, ước chi kẻ thù ngài, các kẻ tìm cách hại đức ông, phải bị như Na-van!27 Giờ đây, món quà này mà tớ nữ của ngài đã đem đến cho đức ông, xin được giao cho các đầy tớ đi theo chân đức ông.28 Xin vui lòng xá lỗi cho nữ tỳ ngài. Thật vậy, ĐỨC CHÚA chắc chắn sẽ làm cho đức ông một nhà kiên cố, vì đức ông chiến đấu những cuộc chiến của ĐỨC CHÚA, và suốt đời ngài, người ta không tìm được nơi ngài một điều ác nào.29 Có người đứng lên để đuổi theo ngài và tìm hại mạng sống ngài, nhưng mạng sống của đức ông sẽ được bọc trong bọc những kẻ sống bên ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ngài; còn mạng sống các kẻ thù ngài, thì ĐỨC CHÚA dùng dây phóng đá mà phóng đi.30 Vậy khi ĐỨC CHÚA làm cho đức ông tất cả điều tốt lành Người đã nói về ngài, và đặt ngài làm người lãnh đạo Ít-ra-en,31 thì đức ông sẽ không phải ân hận và áy náy lương tâm vì đã đổ máu vô cớ và trả thù cho chính mình. Khi ĐỨC CHÚA xử tốt với đức ông, thì xin ngài nhớ đến nữ tỳ ngài.”

32 Ông Ða-vít nói với bà A-vi-ga-gin: “Chúc tụng ĐỨC CHÚA là Thiên Chúa Ít-ra-en, hôm nay đã sai bà đến gặp tôi!33 Bà được chúc phúc vì bà khôn ngoan, bà được chúc phúc vì hôm nay đã giữ không cho tôi đi tới chỗ đổ máu và tự tay trả thù.34 Nhưng có ĐỨC CHÚA hằng sống là Thiên Chúa Ít-ra-en, Ðấng đã ngăn cản không cho tôi làm hại bà! Giả như bà đã không vội vàng đến gặp tôi, thì cho đến khi trời sáng, sẽ không còn lại một tên đàn ông con trai nào của Na-van.”35 Ông Ða-vít nhận từ tay bà những gì bà mang đến cho ông, và ông nói với bà: “Bà hãy lên nhà bà bình an. Bà xem đây: tôi đã nghe theo tiếng bà và đã nể bà.”36 Bà A-vi-ga-gin về với ông Na-van. Kìa ông đang mở tiệc ở nhà ông, một bữa tiệc vương giả! Lòng ông Na-van vui vẻ. Ông say khướt nên bà không kể lại cho ông điều gì, dù nhỏ hay lớn, cho đến khi trời sáng.37 Sáng hôm sau, khi ông Na-van tỉnh rượu, vợ ông mới kể lại cho ông các sự việc ấy. Tim ông chết lặng trong lồng ngực, ông cứng đờ ra như đá.38 Khoảng mười ngày sau, ĐỨC CHÚA đánh phạt ông Na-van và ông chết.

39 Ông Ða-vít nghe tin ông Na-van đã chết, thì nói: “Chúc tụng ĐỨC CHÚA, Ðấng đã biện hộ cho tôi, khi tôi bị Na-van sỉ nhục, và đã ngăn không cho tôi tớ Người làm điều ác. Còn điều ác Na-van đã làm, thì ĐỨC CHÚA đã đổ lại trên đầu nó.”

Ông Ða-vít sai người đi hỏi bà A-vi-ga-gin làm vợ.40 Tôi tớ Ða-vít đến với bà A-vi-ga-gin tại Các-men và nói với bà rằng: “Ông Ða-vít sai chúng tôi đến xin cưới bà làm vợ.”41 Bà đứng dậy, sấp mặt xuống đất và nói: “Này nữ tỳ ngài xin làm tớ nữ để rửa chân cho tôi tớ của đức ông.”42 Bà A-vi-ga-gin vội vã đứng dậy, lên lừa và có năm tớ gái theo chân bà. Bà đi theo những người ông Ða-vít sai đến. Bà đã trở thành vợ ông.

43 Ông Ða-vít cũng đã cưới bà A-khi-nô-am, người Gít-rơ-en. Cả hai bà đều là vợ ông.44 Vua Sa-un đã gả bà Mi-khan là con gái vua và là vợ ông Ða-vít, cho ông Pan-ti, con ông La-gít, người Ga-lim.

Chương 26 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=9790

Remote video URL

Ông Ða-vít tha chết cho vua Sa-un

1 Người vùng Díp đến gặp vua Sa-un tại Ghíp-a và thưa: “Ða-vít chẳng trốn trên đồi Kha-khi-la, đối diện với hoang địa đó sao?”2 Vua Sa-un lên đường và xuống sa mạc Díp, cùng với ba ngàn quân tinh nhuệ của Ít-ra-en, để tìm bắt ông Ða-vít trong sa mạc Díp.3 Vua Sa-un đóng trại trên đồi Kha-khi-la, đối diện với hoang địa, ở bên đường, còn ông Ða-vít thì ở trong sa mạc. Thấy vua Sa-un đến đuổi theo ông trong sa mạc,4 ông Ða-vít sai người đi do thám và ông biết là vua Sa-un chắc chắn đã đến.5 Ông Ða-vít lên đường và đến nơi vua Sa-un đóng trại. Ông Ða-vít trông thấy chỗ vua Sa-un và ông Áp-ne, con ông Ne, tướng chỉ huy quân đội của vua, đang nằm. Vua Sa-un nằm trong trại binh; còn quân binh thì đóng trại chung quanh ông.

6 Ông Ða-vít lên tiếng hỏi ông A-khi-me-léc, người Khết, và ông A-vi-sai là con bà Xơ-ru-gia và là anh ông Giô-áp: “Ai muốn cùng tôi xuống chỗ vua Sa-un đóng trại?” Ông A-vi-sai thưa: “Cháu xin xuống với cậu.”7 Ðang đêm, ông Ða-vít và ông A-vi-sai đến chỗ quân binh. Vua Sa-un đang nằm ngủ trong trại binh, cây giáo của vua cắm xuống đất, ở phía đầu vua, còn ông Áp-ne và quân binh thì nằm chung quanh.

8 Ông A-vi-sai nói với ông Ða-vít: “Hôm nay Thiên Chúa đã nộp kẻ thù của cậu vào tay cậu. Bây giờ, xin cho cháu dùng giáo ghim nó xuống đất, một nhát thôi; cháu không cần đâm nhát thứ hai.”9 Ông Ða-vít nói với ông A-vi-sai: “Ðừng giết vua! Có ai tra tay hại đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong mà vô sự đâu?”10 Ông Ða-vít nói: “Có ĐỨC CHÚA hằng sống! Chính ĐỨC CHÚA sẽ đánh phạt vua, hoặc khi ngày của vua đến mà vua phải chết, hoặc khi vua xuống giao chiến mà vua thiệt mạng.11 Nhưng xin ĐỨC CHÚA đừng bao giờ để tôi tra tay hại đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong! Bây giờ, anh hãy lấy cây giáo ở phía đầu vua, cùng với bình nước, rồi chúng ta đi.”12 Ông Ða-vít lấy cây giáo và bình nước ở phía đầu vua Sa-un, rồi cả hai người ra đi. Không ai thấy, không ai hay, không ai thức dậy. Họ đều ngủ cả, vì ĐỨC CHÚA đã cho một giấc ngủ mê ập xuống trên họ.

13 Ông Ða-vít đi sang phía bên kia và đứng trên đỉnh núi, ở đàng xa; có một khoảng cách lớn giữa họ.14 Ông Ða-vít gọi quân binh và ông Áp-ne, con ông Ne, rằng: “Ông không trả lời sao, ông Áp-ne?” Ông Áp-ne trả lời rằng: “Ngươi là ai mà dám gọi đức vua?”15 Ông Ða-vít nói với ông Áp-ne: “Ông không phải là nam nhi sao? Và trong Ít-ra-en, có ai được như ông? Vậy tại sao ông đã không canh giữ đức vua, chúa thượng của ông? Có một người dân đã đến để giết đức vua, chúa thượng của ông.16 Ðiều ông đã làm, thật không tốt. Có ĐỨC CHÚA hằng sống! Các ông đáng chết vì đã không canh giữ chúa thượng của các ông, đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong. Bây giờ, hãy xem: cây giáo của đức vua đâu rồi, và bình nước ở phía đầu người đâu rồi?”

17 Vua Sa-un nhận ra tiếng ông Ða-vít và nói: “Ða-vít con cha, có phải tiếng của con đấy không?” Ông Ða-vít nói: “Thưa đức vua là chúa thượng của con, vâng, tiếng con đó!”18 Rồi ông nói: “Tại sao chúa thượng lại đuổi theo tôi tớ ngài? Con đã làm gì và tay con đã làm điều gì ác?19 Bây giờ, xin đức vua là chúa thượng của con vui lòng nghe tôi tớ ngài nói. Nếu là ĐỨC CHÚA đã xúi ngài chống con, thì xin Người ngửi mùi thơm của lễ phẩm. Nhưng nếu là người phàm, thì xin cho chúng bị nguyền rủa trước nhan ĐỨC CHÚA, vì chúng đã xua đuổi con hôm nay, không cho con được dự phần cơ nghiệp của ĐỨC CHÚA, khi chúng bảo: “Hãy đi mà thờ các thần khác!20 Bây giờ, xin cho máu con đừng chảy xuống đất xa nhan ĐỨC CHÚA, vì đức vua Ít-ra-en đã ra trận để tìm bắt một con bọ chét, như người ta đuổi theo một con chim cuốc trong vùng núi.”

21 Vua Sa-un nói: “Cha thật đắc tội! Ða-vít con cha, trở về đi! Cha sẽ không hại con nữa, bởi vì ngày hôm nay con đã coi mạng sống của cha là quý. Phải, cha đã hành động ngu xuẩn, cha đã sai lỗi nặng nề!”22 Ông Ða-vít trả lời: “Cây giáo của đức vua đây. Một trong các đầy tớ hãy sang mà lấy.23 Xin ĐỨC CHÚA thưởng công cho mỗi người tùy theo sự công chính và lòng trung thành của họ: hôm nay ĐỨC CHÚA đã nộp cha vào tay con, nhưng con đã không muốn tra tay hại đấng ĐỨC CHÚA đã xức dầu tấn phong.24 Hôm nay con đã coi trọng mạng sống cha, thì xin ĐỨC CHÚA cũng coi trọng mạng sống con như vậy, và giải thoát con khỏi mọi cảnh ngặt nghèo.”

25 Vua Sa-un nói với ông Ða-vít: “Ða-vít con cha ơi, con được chúc phúc! Chắc chắn con sẽ làm việc lớn, và sẽ thành công.” Ông Ða-vít tiếp tục con đường của mình, còn vua Sa-un thì trở về nhà.

Chương 27 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=10189

Remote video URL

4. ÔNG ÐA-VÍT ÐẾN VỚI NGƯỜI PHI-LI-TINH

Ông Ða-vít trốn đi Gát

1 Ông Ða-vít tự bảo: “Giờ đây, một ngày nào đó, tôi sẽ phải mất mạng bởi tay vua Sa-un. Không gì tốt hơn cho tôi là thoát sang đất người Phi-li-tinh. Vua Sa-un sẽ thôi không tìm bắt tôi trong toàn lãnh thổ Ít-ra-en nữa, và tôi sẽ thoát khỏi tay vua.”2 Ông Ða-vít lên đường và cùng với sáu trăm người theo ông, sang với vua thành Gát là A-khít, con ông Ma-ốc.3 Ông Ða-vít ở lại với vua A-khít tại Gát, cùng với các người của ông, mỗi người với gia đình mình, ông Ða-vít với hai bà vợ là bà A-khi-nô-am người Gít-rơ-en, và bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van người Các-men.4 Người ta báo cho vua Sa-un là ông Ða-vít đã trốn đi Gát, và vua không còn tìm bắt ông Ða-vít nữa.

Ông Ða-vít làm chư hầu người Phi-li-tinh

5 Ông Ða-vít nói với vua A-khít: “Nếu tôi được đẹp lòng ngài, thì xin cho tôi một chỗ trong thành nào đó ở vùng quê để tôi ở. Tôi tớ ngài ở gần ngài trong hoàng thành sao được?”6 Ngay hôm đó, vua A-khít cho ông thành Xích-lắc; vì vậy Xích-lắc thuộc về các vua Giu-đa cho đến ngày nay.7 Thời gian ông Ða-vít ở vùng quê Phi-li-tinh là một năm bốn tháng.

8 Ông Ða-vít và người của ông lên cướp phá vùng đất của người Gơ-sua, người Ghe-de và người A-ma-lếch, vì đó là những dân ở miền ấy từ xa xưa, trên đường vào Sua cho đến tận Ai-cập.9 Ông Ða-vít đánh phá vùng đất ấy và không để một người đàn ông hay đàn bà nào sống sót; ông lấy chiên dê bò lừa, lạc đà và quần áo, rồi trở về và đến gặp vua A-khít.10 Vua A-khít hỏi: “Hôm nay các ông đi cướp phá ở đâu?” Ông trả lời là ở vùng Ne-ghép của Giu-đa, hoặc ở vùng Ne-ghép của người Giơ-rác-mơ-ên, hoặc ở vùng Ne-ghép của người Kê-ni.11 Ông Ða-vít không để một người đàn ông hay đàn bà nào sống sót mà đem về Gát; ông nói: “Sợ chúng báo cáo có hại cho chúng ta mà nói: “Ông Ða-vít đã làm như thế”.” Ðó là cách xử sự của ông Ða-vít trong thời gian ông ở tại vùng quê Phi-li-tinh.12 Vua A-khít tin ông Ða-vít; vua nói: “Nó đã làm cho nó trở nên đáng ghét đối với Ít-ra-en, dân của nó, và nó sẽ là tôi tớ ta mãi mãi.”

Chương 28 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=10365

Remote video URL

Người Phi-li-tinh đi đánh Ít-ra-en

1 Thời ấy, người Phi-li-tinh tập hợp quân đội để ra trận giao chiến với Ít-ra-en. Vua A-khít nói với ông Ða-vít: “Ông phải biết rằng ông và người của ông sẽ ra quân với tôi.”2 Ông Ða-vít nói với vua A-khít: “Thế thì ngài sẽ biết tôi tớ ngài làm được gì.” Vua A-khít bảo ông Ða-vít: “Vậy tôi sẽ đặt ông làm người hộ vệ tôi suốt đời.”

Vua Sa-un và bà đồng bóng tại Ên Ðo

3 Ông Sa-mu-en đã qua đời, toàn thể Ít-ra-en đã cử hành tang lễ cho ông và chôn cất ông ở Ra-ma, thành của ông. Vua Sa-un trục xuất các người đồng bóng và thầy bói ra khỏi xứ.

4 Người Phi-li-tinh tập hợp lại và đến đóng trại ở Su-nêm. Vua Sa-un tập hợp toàn thể Ít-ra-en, và họ đóng trại ở Ghin-bô-a.5 Vua Sa-un thấy trại của người Phi-li-tinh thì sợ và tim ông đập mạnh.6 Ông thỉnh ý ĐỨC CHÚA nhưng ĐỨC CHÚA không trả lời, dù bằng giấc mộng, bằng thẻ u-rim, hay qua trung gian ngôn sứ.7 Vua Sa-un bảo triều thần: “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng, để ta thỉnh ý bà ấy.” Triều thần nói với vua: “Thưa có một bà đồng bóng ở Ên Ðo.”

8 Vua Sa-un cải trang, mặc áo khác rồi ra đi, có hai người cùng đi với vua. Ðang đêm, họ đến nhà người đàn bà, và vua nói: “Xin bà ngồi đồng mà bói cho tôi, và hãy gọi lên cho tôi người tôi sẽ nói cho bà biết.”9 Người đàn bà nói với vua: “Này chính ông biết điều vua Sa-un đã làm: vua đã diệt trừ các người đồng bóng và các thầy bói trong xứ. Vậy tại sao ông lại gài bẫy hại tôi để làm cho tôi phải chết?”10 Vua Sa-un lấy ĐỨC CHÚA mà thề với bà ấy: “Có ĐỨC CHÚA hằng sống, tôi xin thề rằng bà sẽ không mắc lỗi trong việc này.”11 Người đàn bà nói: “Tôi phải gọi ai lên cho ông?” Vua trả lời: “Bà gọi ông Sa-mu-en lên cho tôi.”

12 Người đàn bà trông thấy ông Sa-mu-en và rú lên. Người đàn bà nói với vua Sa-un: “Tại sao ngài lại đánh lừa tôi? Ngài là vua Sa-un!”13 Vua nói với bà: “Ðừng sợ! Bà đã trông thấy gì?” Người đàn bà trả lời vua Sa-un: “Tôi đã trông thấy một thần linh đang từ đất đi lên.”14 Vua hỏi: “Hình dáng thế nào?” Bà đáp: “Một cụ già đi lên, mình quấn áo choàng.” Vua Sa-un biết đó là ông Sa-mu-en, liền sấp mặt sát đất mà lạy.15 Ông Sa-mu-en hỏi vua Sa-un: “Tại sao ngài lại gọi tôi lên mà quấy rầy tôi?” Vua Sa-un trả lời: “Tôi lâm vào cảnh rất ngặt nghèo. Người Phi-li-tinh đang giao chiến với tôi, và Thiên Chúa đã rời khỏi tôi: Người không trả lời tôi nữa, dù qua trung gian ngôn sứ, hay qua giấc mộng. Vậy tôi đã gọi ông, để ông cho tôi biết tôi phải làm gì.”16 Ông Sa-mu-en nói: “Tại sao ngài thỉnh ý tôi, trong khi ĐỨC CHÚA đã rời khỏi ngài và đã trở nên thù địch với ngài?17 ĐỨC CHÚA đã hành động như Người đã dùng tôi mà phán: ĐỨC CHÚA đã giật vương quyền ra khỏi tay ngài và ban cho một người khác là Ða-vít.18 Bởi vì ngài đã không nghe tiếng ĐỨC CHÚA và đã không trút cơn thịnh nộ của Người xuống A-ma-lếch, cho nên hôm nay ĐỨC CHÚA đã xử với ngài như thế.19 Cùng với ngài, ĐỨC CHÚA sẽ trao cả Ít-ra-en nữa vào tay người Phi-li-tinh. Ngày mai, ngài và các con trai ngài sẽ ở với tôi. Cả quân đội Ít-ra-en nữa, ĐỨC CHÚA cũng sẽ trao vào tay người Phi-li-tinh.”

20 Lập tức vua Sa-un ngã sóng sượt xuống đất: vua quá sợ hãi vì lời ông Sa-mu-en nói. Hơn nữa, vua không còn sức, vì suốt ngày suốt đêm hôm ấy đã không ăn gì.21 Người đàn bà đến bên vua Sa-un và thấy vua quá kinh hoàng thì nói với vua: “Ngài coi, nữ tỳ ngài đã nghe theo ngài. Tôi đã liều mạng và vâng nghe những lời ngài truyền cho tôi.22 Vậy bây giờ, xin ngài cũng vui lòng nghe theo nữ tỳ ngài: tôi xin dọn cho ngài miếng bánh, và xin ngài ăn để có sức tiếp tục lên đường.”23 Vua từ chối và nói: “Ta sẽ không ăn đâu.” Các người theo hầu cũng như người đàn bà nài nỉ vua, nên vua nghe theo họ. Vua trỗi dậy từ dưới đất và ngồi lên giường.24 Người đàn bà có một con bê béo trong nhà. Bà vội vàng làm thịt, lấy bột mà nhồi, rồi nướng bánh không men.25 Bà dọn ra trước mặt vua Sa-un và trước mặt các người theo hầu vua. Họ ăn rồi đứng dậy và đi ngay đêm ấy.

Chương 29 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=10754

Remote video URL

Các người chỉ huy Phi-li-tinh cho ông Ða-vít về

1 Người Phi-li-tinh tập họp toàn thể quân đội tại A-phếch, còn người Ít-ra-en thì đóng trại tại suối nước ở Gít-rơ-en.2 Các vương hầu người Phi-li-tinh dẫn đầu các đoàn một trăm, một ngàn quân đi diễu hành; ông Ða-vít và người của ông diễu hành sau cùng với vua A-khít.3 Các người chỉ huy Phi-li-tinh hỏi: “Bọn Híp-ri kia là gì vậy?” Vua A-khít nói với các người chỉ huy Phi-li-tinh: “Ðó là Ða-vít, tôi tớ ông Sa-un, vua Ít-ra-en, chứ ai! Hắn ở với tôi từ một hai năm nay, và tôi không thấy nơi hắn điều gì đáng trách, từ ngày hắn về đầu hàng tôi cho đến hôm nay.”4 Các người chỉ huy Phi-li-tinh nổi giận với vua và nói: “Ông hãy cho người ấy về, nó hãy về nơi ông đã chỉ định cho nó. Nó không được cùng với chúng ta xuống giao chiến, kẻo nó trở nên địch thủ của chúng ta trong chiến trận. Nó sẽ dùng gì mà lấy lòng chúa thượng nó, nếu không phải là dùng đầu của những người này?5 Tên này chẳng phải là Ða-vít mà người ta đã múa nhảy hát mừng rằng: “Vua Sa-un hạ được hàng ngàn, ông Ða-vít hàng vạn”?”

6 Vua A-khít gọi ông Ða-vít lại và nói với ông: “Có ĐỨC CHÚA hằng sống, ông là người ngay thẳng. Tôi lấy làm vui thấy ông cùng với tôi ra vào chiến đấu, vì tôi không thấy điều gì xấu nơi ông, từ ngày ông đến với tôi cho đến ngày hôm nay. Nhưng ông không được lòng các vương hầu.7 Vậy ông hãy về và ra đi bình an. Ông đừng làm điều gì phật lòng các vương hầu người Phi-li-tinh.”8 Ông Ða-vít nói với vua: “Tôi đã làm gì? Từ ngày tôi phục vụ ngài cho đến hôm nay ngài đã thấy điều gì đáng trách nơi tôi tớ ngài, khiến tôi không thể đến giao chiến với các kẻ thù của đức vua là chúa thượng tôi?”9 Vua A-khít trả lời ông Ða-vít: “Tôi biết ông đẹp lòng tôi như một sứ giả của Thiên Chúa. Có điều là các người chỉ huy Phi-li-tinh đã nói: “Nó không được cùng với chúng ta lên giao chiến.10 Vậy sáng mai ông hãy dậy sớm, cũng như các tôi tớ của chủ ông đã đến với ông. Các ông hãy dậy sớm, và khi trời sáng, hãy ra đi.”

11 Ông Ða-vít dậy sớm cùng với người của ông, để ra đi ngay từ sáng sớm và trở về đất Phi-li-tinh. Còn người Phi-li-tinh thì lên Gít-rơ-en.

Chương 30 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=10945

Remote video URL

Ông Ða-vít tiến đánh người A-ma-lếch

1 Sang ngày thứ ba, khi ông Ða-vít và người của ông đến Xích-lắc, thì người A-ma-lếch đã cướp phá miền Ne-ghép và thành Xích-lắc. Chúng phá phách Xích-lắc và phóng hỏa đốt thành.2 Chúng bắt đàn bà và mọi người trong thành, từ nhỏ đến lớn, làm tù, nhưng không giết ai. Chúng dẫn họ đi và tiếp tục lên đường.3 Khi ông Ða-vít và người của ông đến thành thì thấy thành đã bị phóng hỏa, và vợ cùng con trai con gái của họ đã bị bắt làm tù.4 Ông Ða-vít và quân binh ở với ông òa lên khóc cho đến khi không còn sức khóc nữa.5 Hai bà vợ của ông Ða-vít cũng bị bắt làm tù, đó là bà A-khi-nô-am người Gít-rơ-en, và bà A-vi-ga-gin, vợ ông Na-van người Các-men.

6 Ông Ða-vít lâm vào cảnh rất ngặt nghèo vì người ta bàn chuyện ném đá ông; thật vậy, tâm hồn ai cũng cay đắng khi nghĩ đến con trai con gái của mình. Nhưng ông Ða-vít lấy lại can đảm, nhờ ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông.7 Ông Ða-vít bảo tư tế Ép-gia-tha, con ông A-khi-me-léc: “Xin ông đem ê-phốt lại đây cho tôi.” Ông Ép-gia-tha đem ê-phốt lại cho ông Ða-vít.8 Ông Ða-vít thỉnh ý ĐỨC CHÚA rằng: “Con có nên rượt theo bọn cướp đó không? Con có đuổi kịp chúng không?” Người phán với ông: “Cứ rượt theo, vì ngươi sẽ đuổi kịp và chắc chắn ngươi sẽ giải thoát được tù.”9 Ông Ða-vít đi cùng với sáu trăm người theo ông; khi họ đến khe nước Bơ-xo thì một số người đã dừng lại.10 Ông tiếp tục rượt theo cùng với bốn trăm người. Hai trăm người đã dừng lại vì quá mệt, không đủ sức sang qua khe nước Bơ-xo.

11 Người ta thấy một tên Ai-cập ngoài đồng, liền bắt đem đến ông Ða-vít. Họ cho nó bánh, nó ăn, rồi họ cho nó uống nước.12 Họ cho nó một miếng bánh vả và hai chùm nho khô. Ăn xong, nó hoàn hồn, vì đã ba ngày ba đêm nó chẳng ăn uống gì.13 Ông Ða-vít hỏi nó: “Anh là người của ai và quê ở đâu?” Nó đáp: “Tôi là một thanh niên Ai-cập, nô lệ của một người A-ma-lếch. Chủ tôi bỏ tôi lại vì tôi ngã bệnh, nay đã ba ngày.14 Chúng tôi đã cướp phá vùng Ne-ghép của người Cơ-rê-thi, vùng Ne-ghép của Giu-đa và vùng Ne-ghép của Ca-lếp, và chúng tôi đã phóng hỏa đốt Xích-lắc.”15 Ông Ða-vít nói: “Anh có muốn đưa tôi xuống chỗ bọn cướp ấy không?” Nó đáp: “Ông hãy lấy Thiên Chúa mà thề với tôi là ông sẽ không giết tôi, và sẽ không nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ đưa ông xuống chỗ bọn cướp đó.”

16 Nó đưa ông xuống, và kìa chúng đang tản mác khắp miền, chè chén, ăn mừng số chiến lợi phẩm lớn đã cướp được ở đất Phi-li-tinh và ở đất Giu-đa.17 Ông Ða-vít đánh giết chúng từ hừng đông cho đến chiều hôm sau. Không tên nào thoát, trừ bốn trăm thanh niên cưỡi lạc đà chạy trốn.18 Ông Ða-vít giải thoát tất cả những gì người A-ma-lếch đã cướp; ông cũng giải thoát hai bà vợ của ông.19 Họ không mất gì: từ người nhỏ đến người lớn, con trai, con gái họ, chiến lợi phẩm và tất cả những gì chúng đã lấy của họ, ông Ða-vít đem về tất cả.20 Ông Ða-vít lấy tất cả chiên dê và bò. Người ta đi trước, dẫn theo đàn vật và nói: “Ðây là chiến lợi phẩm của ông Ða-vít!”

21 Ông Ða-vít đến chỗ hai trăm người đã quá mệt, không đủ sức đi theo ông Ða-vít, và đã bị bỏ lại ở khe nước Bơ-xo. Họ ra đón ông Ða-vít và đón quân binh đi với ông. Ông Ða-vít cùng với quân binh lại gần và vấn an họ.22 Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong đám người đã đi với ông Ða-vít lên tiếng nói: “Bởi vì họ đã không đi với chúng tôi, nên chúng tôi sẽ không cho họ phần chiến lợi phẩm chúng tôi đã lấy lại được, ngoại trừ vợ con của mỗi người. Họ hãy dẫn những người ấy mà đi.”23 Nhưng ông Ða-vít nói: “Thưa anh em, đừng làm như thế với những thứ ĐỨC CHÚA đã ban cho chúng ta. Người đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta bọn cướp đến tấn công chúng ta.24 Ai có thể nghe anh em trong việc này? Vì phần của người xuống giao chiến thế nào, phần của người ở lại giữ đồ đạc cũng vậy: họ sẽ cùng nhau chia phần.”

25 Từ ngày đó về sau, ông đặt điều ấy thành luật lệ và quy định cho Ít-ra-en cho đến ngày nay.

26 Khi ông Ða-vít đến Xích-lắc, ông gửi những phần chiến lợi phẩm cho các kỳ mục Giu-đa, đồng bào của ông, mà nói: “Ðây là quà tặng anh em, lấy từ chiến lợi phẩm cướp được của các kẻ thù ĐỨC CHÚA.”27 Ông gửi cho: những người ở Bết Ên, những người ở Ra-mốt Ne-ghép, những người ở Giát-tia,28 những người ở A-rô-e, những người ở Xíp-mốt, những người ở Ét-tơ-mô-a,29 những người ở Các-men, những người ở các thành người Giơ-rác-mơ-ên, những người ở các thành người Kê-ni,30 những người ở Khoóc-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-tác,31 những người ở Khép-rôn, và tất cả những nơi ông Ða-vít và người của ông đã thường qua lại.

Chương 31 - Sách Sa-mu-en 1

https://youtu.be/BMt4pXVjY8I?t=11342

Remote video URL

Nghe giảng: https://youtu.be/g6F6zMfG6OI

Remote video URL

Trận Ghin-bô-a. Vua Sa-un tử trận. (1 Sb 10,1-12)

1 Người Phi-li-tinh giao chiến với Ít-ra-en. Người Ít-ra-en chạy trốn trước mặt người Phi-li-tinh và bị tử thương ngã gục trên núi Ghin-bô-a.2 Người Phi-li-tinh bám sát vua Sa-un cùng các con trai vua, và chúng giết ông Giô-na-than, ông A-vi-na-đáp và ông Man-ki Su-a, các con vua Sa-un.3 Áp lực của mặt trận dồn về phía vua Sa-un. Lính bắn cung nhận ra vua. Vua rất run sợ khi thấy lính bắn cung.4 Vua Sa-un bảo người hầu cận: “Rút gươm ra và đâm ta đi, kẻo bọn không cắt bì ấy đến đâm ta và ngạo ta.” Nhưng người hầu cận không dám vì quá sợ. Vua Sa-un mới lấy gươm ra và lao vào mũi gươm.5 Người hầu cận thấy vua đã chết cũng lao mình vào mũi gươm của anh ta và chết theo vua.6 Thế là vua Sa-un, với ba con trai, người hầu cận và mọi người của vua đều cùng chết ngày hôm đó.7 Người Ít-ra-en ở bên kia thung lũng và ở bên kia sông Gio-đan, thấy người Ít-ra-en chạy trốn và vua Sa-un cùng các con vua đã chết, thì bỏ các thành của họ mà chạy trốn. Người Phi-li-tinh đến và chiếm cứ các thành ấy.

8 Ngày hôm sau, người Phi-li-tinh đến lột các xác chết, thì tìm thấy vua Sa-un và ba người con trai nằm trên núi Ghin-bô-a.9 Chúng chặt đầu vua và tước võ khí của vua. Rồi chúng sai người rảo quanh khắp xứ Phi-li-tinh, để báo tin mừng cho đền thần của chúng và cho dân.10 Chúng đặt võ khí của vua Sa-un trong đền các thần Át-tô-rét, còn thi hài vua thì chúng bêu ở tường thành Bết San.

11 Khi dân thành Gia-vết miền Ga-la-át nghe biết cách người Phi-li-tinh đã đối xử với vua Sa-un,12 thì tất cả các người can đảm đã lên đường, đi suốt đêm, lấy thi hài vua và thi hài các con vua khỏi tường thành Bết San, rồi trở về Gia-vết và thiêu tại đó.13 Họ lấy hài cốt và chôn dưới cây liễu bách ở Gia-vết, rồi ăn chay bảy ngày.