Thứ còn lại sau cùng - Tình bạn
- T2, 19/05/2025 - 07:38
- Lm Anmai, CSsR
THỨ CÒN LẠI SAU CÙNG
Bước chân vào cuộc đời này, ai trong chúng ta cũng mải miết tìm kiếm thứ gì đó để chứng minh mình tồn tại: tiền bạc, danh vọng, sức khỏe, hay sắc đẹp. Thế nhưng, giữa những bộn bề của cuộc sống, có mấy ai từng dừng lại để tự hỏi:
Ai mới thật sự là người giàu? Ai thực sự là kẻ nghèo? Đâu là bậc trí giả? Đâu là người hành khất khốn cùng?
Bạn có thể trả lời được không? Tôi thì không thể.
Khi mọi sự còn tồn tại, người ta dễ dàng phân biệt nhau qua từng bộ áo, chiếc xe, ngôi nhà, hay chức vị. Nhưng rồi một ngày, khi tất cả chỉ còn là những mảnh xương mục nát, nằm lẫn lộn trên mặt đất cằn cỗi, những ranh giới kia bỗng chốc trở nên vô nghĩa. Không còn ai giàu hơn ai, không còn ai nghèo hơn ai. Những bộ xương nằm cạnh nhau trong thinh lặng vĩnh hằng, sọ vỡ, hốc mắt trống không, hàm răng khép chặt như còn giấu kín bao bí mật của kiếp nhân sinh ngắn ngủi.
Ngày trước, họ từng là ai? Một vị vua quyền uy, luôn có kẻ phục vụ? Một cô gái kiêu kỳ, khiến bao người say đắm? Một kẻ ngạo mạn, chẳng biết trời cao đất dày? Hay chỉ là đứa trẻ chưa kịp gọi tên cha mẹ?
Giờ đây, tất cả đều hòa vào nhau như những mảnh vụn của ký ức sau giấc mộng dài. Những vương miện, danh xưng, quyền lực… tất cả đều tan biến. Không còn ai phân biệt được đâu là “ta”, đâu là “họ”. Chỉ còn một sự im lặng vô cùng, như nhắc nhở ta về lẽ vô thường của cuộc đời.
Vì vậy, đừng tự mãn vì mình giàu có. Tiền bạc, danh lợi chẳng thể mua nổi một giây phút tồn tại vĩnh hằng.
Đừng kiêu hãnh vì tuổi trẻ. Thanh xuân như chiếc lá non, chỉ chạm nhẹ vào sương sớm cũng đủ khiến nó úa tàn.
Đừng tự hào vì khỏe mạnh. Thân thể này chỉ là căn nhà trọ mà ta mượn tạm, rồi một ngày, ta phải trả lại cho đất trời.
Những gì bạn giữ chặt trong tay hôm nay không phải là của bạn. Bạn chỉ là kẻ đang vay mượn chúng trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Sẽ có người lìa đời trong bệnh viện lạnh lẽo, có người ngã xuống trên chiến trường khốc liệt, và có người sẽ ra đi trong cô độc không ai hay biết. Nhưng đau đớn nhất vẫn là những người chết ngay khi đang sống, sống mà không tỉnh thức, không biết mình tồn tại vì điều gì, không biết mình đang đi về đâu.
Hãy nhớ, đừng sợ những chiếc xương khô, hãy sợ khi tim mình còn đập nhưng tâm đã lạnh nguội.
Đừng sợ cái chết đến gần, hãy sợ một cuộc đời trôi qua mà chưa từng tỉnh thức, chưa từng sống trọn vẹn dù chỉ một ngày.
Rồi một ngày, thân xác này cũng sẽ nằm xuống, hòa chung giữa những bộ xương vô danh kia. Không ai hỏi ta là ai, đã từng sở hữu những gì, từng sống ra sao. Chỉ còn lại sự im lặng của cát bụi.
Nếu từng sống trong u mê, những gì còn lại chỉ là một chiếc sọ trống rỗng như bao chiếc sọ vô danh khác.
Nhưng nếu từng sống với chánh niệm và tỉnh thức, thì dù thân xác này có tan thành tro bụi, ánh sáng ấy sẽ không bao giờ tắt theo những mảnh xương khô.
Lm. Anmai, CSsR
++++++++++++++
TÌNH BẠN – KHO BÁU VÔ GIÁ GIỮA DÒNG ĐỜI CÔ ĐƠN
Cuộc sống là một hành trình dài với biết bao cung bậc cảm xúc, từ niềm vui rực rỡ đến nỗi buồn sâu thẳm. Trong hành trình ấy, có những lúc chúng ta cảm thấy lạc lõng, cô đơn, và tự hỏi: "Thực tế chút đi, không có tiền, bạn lấy cái gì để duy trì tình thân? Bạn lấy cái gì để ổn định tình cảm? Bạn lấy cái gì để liên lạc với bạn bè?" Những câu hỏi ấy không chỉ là lời than thở của một tâm hồn đang chênh vênh, mà còn là tiếng lòng của biết bao người trong xã hội hiện đại, nơi mà giá trị vật chất dường như đang lấn át những mối quan hệ tinh thần.
Tình bạn, một trong những điều đẹp đẽ nhất của cuộc đời, không phải lúc nào cũng dễ dàng duy trì. Có người nói rằng, tình bạn giống như một cái cây, cần được chăm sóc, tưới tắm bằng sự chân thành, thấu hiểu và sẻ chia. Nhưng trong một thế giới mà mọi thứ đều xoay quanh tiền bạc, công việc và những áp lực không ngừng, liệu tình bạn có còn giữ được sự thuần khiết vốn có? Khi không có tiền, chúng ta có thể cảm thấy xấu hổ khi không thể mời bạn một bữa ăn, không thể tặng một món quà ý nghĩa, hay thậm chí không có đủ điều kiện để duy trì liên lạc thường xuyên. Những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại có thể trở thành rào cản, khiến khoảng cách giữa chúng ta và bạn bè ngày càng xa.
Tôi từng có một người bạn thân, người mà tôi luôn coi như tri kỷ. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, chia sẻ những niềm vui tuổi thơ, những giấc mơ ngây ngô và cả những nỗi buồn đầu đời. Nhưng rồi, cuộc sống đã kéo chúng tôi đi trên hai con đường khác nhau. Tôi bận rộn với công việc, còn cậu ấy phải vật lộn với những khó khăn tài chính. Một ngày nọ, tôi nhận ra rằng đã quá lâu rồi chúng tôi không nói chuyện. Tôi muốn gọi cho cậu ấy, muốn hỏi thăm xem cậu ấy có ổn không, nhưng rồi tôi lại chần chừ. Tôi sợ rằng mình không thể giúp gì cho cậu ấy, sợ rằng sự xuất hiện của tôi chỉ làm cậu ấy thêm áp lực. Và rồi, tôi tự hỏi: "Nếu không có tiền, mình lấy gì để duy trì tình bạn này?"
Câu hỏi ấy khiến tôi rơi vào một vòng xoáy của sự tự vấn. Tôi nhận ra rằng, đôi khi, chúng ta quá phụ thuộc vào những giá trị vật chất để định nghĩa mối quan hệ. Chúng ta nghĩ rằng phải có tiền, phải có quà cáp, phải có những buổi gặp gỡ hoành tráng thì mới có thể giữ được tình bạn. Nhưng thực ra, điều mà một người bạn thực sự cần không phải là những thứ xa xỉ, mà là sự quan tâm chân thành, là một cái ôm ấm áp, là một lời hỏi han đúng lúc. Một tin nhắn đơn giản như "Cậu có ổn không?" có thể mang lại niềm an ủi lớn lao hơn bất kỳ món quà đắt tiền nào.
Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng tiền bạc và điều kiện vật chất cũng đóng một vai trò quan trọng trong việc duy trì các mối quan hệ. Khi cuộc sống trở nên khó khăn, khi chúng ta phải lo toan từng bữa ăn, từng hóa đơn, thì việc dành thời gian và tâm sức cho tình bạn có thể trở thành một điều xa xỉ. Tôi nhớ có lần, một người bạn của tôi đã phải từ chối tham gia một buổi họp mặt chỉ vì không đủ tiền để chi trả cho chuyến đi. Cậu ấy nói với tôi: "Tao không muốn đến và làm mọi người khó xử. Tao không có gì để đóng góp cả." Lời nói ấy khiến tôi đau lòng. Tôi nhận ra rằng, trong một xã hội mà mọi thứ đều có giá, tình bạn đôi khi cũng bị đặt lên bàn cân của vật chất.
Nhưng liệu có phải chỉ cần có tiền là chúng ta có thể "ổn định tình cảm" hay "liên lạc với bạn bè"? Tôi không nghĩ vậy. Tiền có thể mua được những phương tiện để kết nối, nhưng không thể mua được sự chân thành. Tiền có thể giúp chúng ta tổ chức những buổi gặp gỡ, nhưng không thể đảm bảo rằng những cuộc trò chuyện sẽ đầy ắp tiếng cười và sự thấu hiểu. Tình bạn không phải là một giao dịch, mà là một hành trình của trái tim. Và trên hành trình ấy, điều quan trọng nhất không phải là bạn có bao nhiêu tiền, mà là bạn sẵn sàng dành bao nhiêu tâm huyết để vun đắp mối quan hệ.
Câu hỏi cuối cùng trong hình ảnh – "Bạn lấy cái gì để liên lạc với bạn bè?" – khiến tôi suy nghĩ rất nhiều về sự cô đơn trong thời đại công nghệ. Ngày nay, chúng ta có điện thoại, có mạng xã hội, có hàng trăm cách để liên lạc với nhau. Nhưng tại sao, vẫn có những lúc chúng ta cảm thấy lạc lõng giữa đám đông? Tại sao, dù có thể gửi tin nhắn chỉ trong một cái nhấp chuột, chúng ta vẫn không thể nói lời yêu thương với những người bạn thân thiết? Có lẽ, điều chúng ta thiếu không phải là phương tiện, mà là dũng khí để mở lòng, để đối diện với cảm xúc của chính mình và của người khác.
Tình bạn không chỉ là những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau, mà còn là sự đồng hành trong những lúc khó khăn nhất. Đó là khi bạn sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng ở bên dù không thể giải quyết mọi vấn đề. Tôi nhớ mãi một lần, khi tôi rơi vào khủng hoảng tinh thần, một người bạn đã đến bên tôi, không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi cùng tôi và nắm tay tôi thật chặt. Hành động ấy không tốn một đồng nào, nhưng lại là liều thuốc chữa lành tâm hồn tôi lúc đó. Tình bạn, đôi khi, chỉ cần giản đơn như thế.
Dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, dù chúng ta có phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn về vật chất, thì tình bạn vẫn luôn là một kho báu vô giá. Đừng để những câu hỏi như "Bạn lấy cái gì để duy trì tình thân?" làm lung lay niềm tin của bạn vào tình bạn. Hãy nhớ rằng, điều quý giá nhất mà bạn có thể dành cho một người bạn không phải là tiền bạc, mà là thời gian, là sự chân thành, và là một trái tim luôn rộng mở. Và nếu một ngày nào đó, bạn cảm thấy cô đơn, hãy dũng cảm nhấc điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho người bạn mà bạn đã lâu không gặp, và nói rằng: "Tớ nhớ cậu." Đó chính là cách để bạn giữ lửa cho tình bạn, dù cuộc đời có bao nhiêu sóng gió.
Lm. Anmai, CSsR
+++++++++++