Sau ly hôn - Còn ở với nhau là tốt rồi
- T3, 27/05/2025 - 20:28
- Lm Anmai, CSsR
SAU LY HÔN
Hôm đó, sau khi ký xong tờ giấy ly hôn, cô vợ trẻ bước ra khỏi phòng xử án. Tay cô cầm tờ giấy, lòng nặng trĩu như mang theo cả một bầu trời u ám. Cô bước đi chậm rãi, từng bước chân như bị kéo xuống bởi sức nặng của những cảm xúc không thể gọi tên. Hành lang tòa án dài hun hút, lạnh lẽo, và tĩnh lặng. Không ai đi theo cô. Không ai chờ đợi cô. Và rồi, như thể đôi chân không còn sức để bước tiếp, cô ngồi sụp xuống ngay giữa hành lang. Gục mặt vào hai tay, cô khóc nức nở, tiếng khóc vang vọng trong không gian trống trải, như muốn xé tan sự im lặng của những bức tường vô hồn.
Không ai biết cô đã trải qua những gì. Không ai hiểu được những ngày tháng dài mà cô đã đấu tranh, hy vọng, và rồi thất vọng. Tiếng khóc ấy, có thể không chỉ vì nỗi đau mất đi người chồng từng chung sống. Có thể cô không khóc vì còn yêu anh, hay vì tiếc nuối những ngày tháng đã qua. Mà có lẽ, cô khóc vì những gì lớn lao hơn: niềm tin, tuổi trẻ, và giấc mơ về một tổ ấm hạnh phúc mà cô đã đặt trọn vào cuộc hôn nhân này, giờ đây tan vỡ như một chiếc bình thủy tinh rơi xuống sàn, vỡ vụn không thể hàn gắn.
Cô khóc, có lẽ vì những đứa con – những thiên thần bé nhỏ mà cô và chồng từng cùng nhau đón nhận với tất cả niềm vui và hy vọng. Những đứa trẻ ấy, giờ đây, sẽ phải lớn lên trong một gia đình không còn trọn vẹn. Sẽ có những buổi sáng chúng thức dậy, không còn thấy cha mẹ cùng nhau ăn sáng, cùng nhau cười đùa. Sẽ có những ngày lễ, những dịp sinh nhật, khi chúng phải chọn giữa việc ở bên cha hay bên mẹ. Làm sao một đứa trẻ có thể hiểu được rằng, cha mẹ chúng từng yêu nhau, từng hứa sẽ cùng nhau xây dựng một mái ấm, nhưng rồi vì những lý do mà chính người lớn cũng khó lòng giải thích, họ đã chọn rời xa nhau? Làm sao chúng có thể hiểu được rằng, dù cha mẹ không còn chung sống, tình yêu dành cho chúng vẫn không hề thay đổi? Nỗi đau của cô, có lẽ không chỉ là nỗi đau của riêng cô, mà còn là nỗi đau của những đứa con – những người vô tội, bị cuốn vào vòng xoáy của sự tan vỡ.
Cô khóc, có lẽ cũng vì cha mẹ mình, và cả cha mẹ của người chồng cũ. Những người từng chứng kiến ngày cưới của họ, từng mỉm cười hạnh phúc khi thấy con cái mình tìm được một nửa yêu thương. Những người từng hy vọng rằng, cuộc hôn nhân này sẽ mang lại niềm vui, sự an ủi, và những ngày tháng an lành cho cả hai gia đình. Giờ đây, họ chỉ biết im lặng, nhìn con cái mình ly tán, mang theo những vết thương lòng mà không ai có thể chữa lành ngay lập tức. Có lẽ, họ cũng tự hỏi: “Điều gì đã xảy ra? Làm sao mà từ những ngày tháng yêu thương, hai đứa lại đi đến bước đường này?” Nhưng câu trả lời, đôi khi không nằm ở một sự kiện cụ thể, mà là ở những khoảng cách vô hình, những vết nứt nhỏ bé tích tụ qua thời gian, mà không ai nhận ra cho đến khi mọi thứ đã quá muộn.
Ly hôn, nói cho cùng, không bao giờ là câu chuyện của một người. Khi tình yêu nhạt dần, khi tổ ấm rạn vỡ, trách nhiệm không bao giờ chỉ thuộc về một phía. Người ta thường muốn tìm kiếm một nguyên nhân cụ thể, một “thủ phạm” để đổ lỗi. Nhưng sự thật là, hiếm khi có một hành động đơn lẻ nào dẫn đến sự đổ vỡ. Thay vào đó, đó là những khoảng cách – khoảng cách lạnh lùng, khoảng cách xa cách, khoảng cách thiếu quan tâm, thiếu đối thoại, thiếu tôn trọng – cứ âm thầm lớn lên từng ngày, từng tháng, từng năm. Những khoảng cách ấy, như những con sóng nhỏ, thoạt nhìn vô hại, nhưng qua thời gian, chúng có thể làm xói mòn cả một ngọn núi tình yêu vững chắc.
Có những cặp đôi, họ từng yêu nhau say đắm. Họ từng dành hàng giờ để nói về những giấc mơ chung, những kế hoạch cho tương lai. Họ từng nắm tay nhau, hứa sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Nhưng rồi, cuộc sống với những áp lực thường nhật – công việc, tài chính, con cái, trách nhiệm gia đình – đã khiến họ dần quên mất cách trò chuyện, cách lắng nghe, cách chia sẻ. Những lời yêu thương từng dễ dàng thốt ra giờ trở thành xa xỉ. Những cái ôm, những ánh mắt trìu mến, dần bị thay thế bởi những cuộc tranh cãi, những im lặng đầy căng thẳng, hay những lần quay lưng với nhau trong đêm tối. Và rồi, một ngày, họ nhận ra rằng, người từng là tất cả đối với mình giờ đã trở thành một người xa lạ, dù vẫn sống chung dưới một mái nhà.
Cô gái ấy, ngồi giữa hành lang tòa án, có lẽ đã nhận ra điều này. Rằng ly hôn không chỉ là kết thúc của một cuộc hôn nhân, mà còn là kết thúc của một hành trình mà cả hai đã không đủ bao dung, không đủ kiên nhẫn, không đủ nỗ lực để giữ lấy nhau. Có những lúc, cô đã cố gắng. Có những lúc, anh cũng đã cố gắng. Nhưng cố gắng của họ, có lẽ, đã không đi cùng một hướng, không gặp nhau ở một điểm chung. Và thế là, họ lạc mất nhau, giữa những yêu thương từng rất thật.
Giữa lúc cô đang chìm trong nỗi đau, một anh công an giữ an ninh tòa án bước ngang qua. Anh khẽ đặt tay lên vai cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chân thành: “Chị hãy cố lên.” Chỉ một câu nói đơn giản, ngắn ngủi, nhưng lại như một tia sáng nhỏ bé xuyên qua màn đêm u tối của tâm hồn cô. Câu nói ấy không giải quyết được vấn đề, không xóa tan được nỗi đau, nhưng nó chạm vào đúng nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô – nơi mà cô đang cố gắng che giấu nỗi buồn, nỗi tủi, và cả giấc mơ vừa gãy đổ.
Cô không trả lời, chỉ khóc nhiều hơn. Không phải vì câu nói ấy làm cô đau thêm, mà vì nó nhắc cô rằng, dù trong khoảnh khắc cô độc nhất, vẫn có ai đó nhận ra nỗi đau của cô, vẫn có ai đó quan tâm, dù chỉ là một người xa lạ. Đôi khi, trong những lúc tưởng chừng như cả thế giới quay lưng, một cử chỉ nhỏ, một lời nói giản dị, lại có thể trở thành điểm tựa để một con người đứng dậy, bước tiếp.
Câu chuyện của cô gái ấy, có lẽ, là câu chuyện của rất nhiều người. Hôn nhân, vốn dĩ không chỉ là câu chuyện của tình yêu. Tình yêu là khởi đầu, là ngọn lửa ban đầu, nhưng để giữ cho ngọn lửa ấy cháy mãi, cần nhiều hơn thế. Cần sự thấu hiểu, sự nhường nhịn, sự đồng hành, và trên hết, cần một trái tim biết yêu thương thật lòng – không chỉ trong những ngày đẹp trời, mà cả trong những ngày giông bão.
Hôn nhân là hành trình của hai con người, với hai tính cách, hai quan điểm, hai cách nhìn nhận cuộc sống. Sẽ có những lúc họ bất đồng, những lúc họ mệt mỏi, những lúc họ muốn buông tay. Nhưng điều làm nên một cuộc hôn nhân bền vững không phải là việc không bao giờ cãi vã, không bao giờ bất đồng, mà là khả năng cùng nhau vượt qua những khó khăn ấy. Là khi cả hai biết ngồi xuống, lắng nghe nhau, tìm cách giải quyết thay vì chỉ trích, trách móc. Là khi cả hai biết đặt mình vào vị trí của người kia, để hiểu rằng, không ai hoàn hảo, và tình yêu chân thật là tình yêu biết chấp nhận cả những khuyết điểm.
Hôn nhân, nói một cách đơn giản, là nghệ thuật sống chung. Là học cách yêu thương không chỉ những điều đẹp đẽ của đối phương, mà cả những điều chưa hoàn hảo. Là học cách tha thứ, học cách buông bỏ cái tôi, học cách cùng nhau trưởng thành. Bởi vì, cuối cùng, hôn nhân không chỉ là việc hai người yêu nhau, mà là hai người cùng nhau xây dựng một cuộc sống – một cuộc sống có thể không hoàn hảo, nhưng đủ đầy ý nghĩa.
Các bạn trẻ, khi yêu, hãy để trái tim mình lên tiếng. Hãy để những rung động chân thành dẫn lối. Nhưng khi quyết định chọn một người để gắn bó cả đời, hãy để cả lý trí cùng tham gia. Hãy nhìn vào cách người ấy đối xử với bạn, với gia đình, với những người xung quanh. Hãy nhìn vào cách họ đối mặt với khó khăn, cách họ giải quyết mâu thuẫn, cách họ thể hiện tình yêu không chỉ bằng lời nói, mà bằng hành động. Bởi vì, một người yêu bạn thật lòng không chỉ là người nói những lời ngọt ngào, mà là người sẵn sàng ở bên bạn, chia sẻ với bạn, và cùng bạn đi qua những ngày khó khăn nhất.
Chọn sai người, cái giá phải trả không chỉ là vài năm tuổi trẻ. Đó là những giọt nước mắt, những vết thương lòng, những tổn thương không dễ lành. Đó là những đứa con phải chịu cảnh gia đình tan vỡ, là những người thân yêu phải chứng kiến giấc mơ hạnh phúc của bạn tan biến. Và hơn hết, đó là chính bạn – người phải học cách đứng dậy từ những đổ vỡ, học cách chữa lành, học cách tin tưởng và yêu thương lại từ đầu.
Hãy nhớ rằng, lấy người mình yêu thôi chưa đủ. Bạn cần lấy người yêu bạn, người trân trọng bạn, người sẵn sàng cùng bạn xây dựng một tương lai chung. Bởi vì, tình yêu chân thật không chỉ là cảm xúc, mà là sự cam kết, là trách nhiệm, là sự lựa chọn mỗi ngày để yêu thương và ở bên nhau.
Lạy Chúa,
Xin ban cho những gia đình đang tan vỡ lòng bình an và sức mạnh để bước tiếp. Xin xoa dịu những nỗi đau, chữa lành những vết thương, và soi sáng con đường để họ tìm thấy hy vọng giữa những đêm tối của cuộc đời. Xin giúp họ biết tha thứ – tha thứ cho người kia, và cả tha thứ cho chính mình. Xin giúp họ học cách yêu thương lại, xây dựng lại những tổ ấm mới trên nền tảng của tình yêu chân thật, của sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau.
Và xin Chúa, hãy đồng hành cùng những người trẻ đang chuẩn bị bước vào hành trình hôn nhân. Xin ban cho họ sự khôn ngoan để chọn lựa, sự kiên nhẫn để yêu thương, và lòng can đảm để cùng nhau vượt qua mọi thử thách. Để mỗi gia đình được xây dựng là một mái ấm tràn đầy tình yêu, niềm vui, và hy vọng.
Lm. Anmai, CSsR
++++++++++++
CÒN Ở VỚI NHAU LÀ TỐT RỒI
Chiều qua, chạy đi mua chút chút gì đó về nhâm nhi và nói với chú em tinh thần : “Hôm nay mừng 25 năm ngày cưới của “người ta”, “người ta” không mời Cha nên Cha tự mừng với gia đình “người ta”.
Minh thấy tin nhắn và nhắn lại : “Thôi Cha ơi ! Thời nay còn ở với nhau là tốt rồi ! Mừng chi cho nó rườm rà ! Toàn là sống ảo không à Cha ơi !”.
Lát sau, chụp khẩu phần mừng gửi Minh. Minh nói : “Vậy là được rồi Cha ơi ! Vua quan thì cũng thế thôi !”.
Nhắn lại với Minh : “Ờ ! Cha thấy vậy mà khỏe ! 70 ngàn đồng thôi ! Không phiền ai ! Cũng rẻ ! 70 ngàn mà ngon !
Thật ra mà nói thì gia đình mừng 25 năm hôn phối ở xa và dạo này việc nhiều quá làm đến 9 g tối mới về nên nghĩ gì đến chuyện tiệc tùng. Cạnh đó thì bà cố mới xuất viện trong tình trạng chưa tự đi đứng được. Ông Cố thì mới cấp cứu sáng Chúa Nhật (tưởng là đi rồi vì ngủ dậy người đơ đơ)
Vậy đó ! Gia đình cũng khá bận rộn cộng thêm chuyện Ông Bà Cố như ngọn nến lung linh trước gió thì lấy gì cớ để mà mừng.
Gia đình đó vẫn bình thường, Thứ bảy, Chúa Nhật cùng nhau đi Lễ và thi thoảng kéo ghế ăn chung với nhau. Được một cái là gia đình đó không bao giờ bỏ giờ cơm chung. Còn người vợ thì cứ sáng sáng chạy đến Nhà Thờ để réo Chúa réo Mẹ.
Vậy thôi ! Vẫn bình thường, vẫn bình an và như Minh nói “Còn ở với nhau là được rồi Cha ơi !”
Câu nói ấy khởi đi từ tâm trạng hay có thể nói là tình trạng hôn nhân của Minh. Cố gắng để giữ lấy và như Minh chia sẻ : “Con coi như Thánh Giá Chúa gửi chứ không thì ...”.
Chính xác như thế vì như Cha (người anh, người cha tinh thần của Minh) cũng đã khuyên Minh chịu khó gánh vác và nhấ là lo cho 2 đứa nhỏ.
Cái hôn nhân 25 năm vừa mừng đó cũng lao đao lắm ! Lao đao bởi mỗi người một tính. Chỉ khi cưới nhau về thì cái tính đó nó mới “lòi” ra nhưng vì bảo vệ hạnh phúc gia đình để rồi nhường nhau mà sống để cùng nhau đi đến điểm 25 năm và cũng mong thêm nhiều cái 25 năm nữa.
Không hoa, không tiệc, không tưng bừng dô dô ! Hạnh phúc và cái quan niệm sống của gia đình đó là như vậy : Còn ở với nhau là tốt rồi.
Thật sự mà nói, ở góc độ nghe và thấy thì quả thật không thể tưởng được và cũng không có giấy mực để viết lên bao nhiêu cuộc hôn nhân cay đắng. Có những gia đình nhìn đẹp nhưng đã rạn nứt và không thể ở chung với nhau nữa. Nhiều khi thầm nghĩ rằng thì là mà họ cưới nhau để làm gì ? Trước khi cưới tình cảm của họ thế nào ? Tình yêu của họ thế nào mà nó lại ra như thế ?
Một gia đình, 3 người con. Tưởng chừng hạnh phúc nhưng người chồng về nhà hứng chí lên là đập đổ ! Dẫu môi trường sống của chồng khá tốt nhưng thích đập là đập. Vợ chịu hết nổi nên đường ai nấy đi, nhà ai nấy ở.
Một đôi là con của gia đình ca trưởng xem chừng như là mẫu mực. Cưới nhau chưa được 3 tháng thì tự ai nấy sống. Nghe kể về gia đình ấy thấy sao mà nuối tiếc. Đôi lần dự lễ thấy được cha mẹ cô đó và gia đình 3 đứa con gái phục vụ ca đoàn đẹp lắm luôn ! Thế nhưng hôn nhân không như ý dù trước đó vài tháng tổ chức không thua kém ai.
Thà không nghĩ ! Nghĩ đến gia đình thì thật sự bi đát vì lẽ chưa thấy có đôi nào là hạnh phúc thật sự. Chồng không vướng rượu thì vướng sắc và cờ bạc. Vợ cũng thế ! Họ không còn giữ lòng chung thủy với nhau như đã thề hứa trước Chúa và Hội Thánh.
Hôn nhân sao mà nó mong manh quá ! Tình yêu nó đẹp mà ! Thế nhưng khi hết yêu rồi, khi tình đã cạn rồi thì đường ai nấy đi dẫu trước đó chung mâm chung giường.
Có lẽ nhìn người đi trước với những nỗi đau đến kinh hoàng của hôn nhân nên ngày nay giới trẻ ở cái thế hệ cợt nhả lại cứ thích ở với nhau chứ không hẹn ngày cưới. Họ đồng ý có con nhưng không bảo đảm đứa trẻ đó có cha dù cha nó đang còn sống.
Thao thức, suy nghĩ mãi về cái thế hệ cợt nhả và đời sống hôn nhân lại càng thấy không lối thoát.
Cái thế hệ 7 x như cái gia đình mừng 25 năm hôn phối kia cũng chật vật lắm mới sống với nhau được và giữ được nhau. Người vợ vì con, vì gia đình đã nuốt nước mắt để cho gia đình được êm ấm.
Ý thức được điều đó và sống lặng để rồi 25 năm là điểm dừng để gia đình tạ ơn Chúa với nhau chứ không cần phải chạy theo bề ngoài và sống phông bạt. Dĩ nhiên ngày gần nhất là thứ Bảy (ý quên ! Thứ Bảy thì vợ phải chăm Ông Cố ở bệnh viện vì được chia phần rồi ! Chúa Nhật chắc gia đình cũng sẽ kéo ghế mừng với nhau mà) này họ sẽ ở lại với nhau và trong nhau.
Mà cái gia đình này đơn giản, có bao giờ ăn uống và nhất là dự Lễ không có nhau đâu.
Với họ, ngày nào cũng là ngày 25 năm ngày cưới rồi nên cần gì phải màu mè hoa lá cành nữa.
Vậy thôi ! Ước mong nhiều gia đình 25 năm được như thế ! Sống nhẹ nhàng và thanh thản để cùng nhau hướng đến cái quê Trời chứ đừng đánh bóng khoe mẽ mình ở cái cõi tạm.
Là hôn nhân, hãy sống với nhau ngày nào cũng như ngày nào như ngày vừa mới cưới.
Là hôn nhân, hãy sống với nhau và với nhau như ngày 25 năm qua dù đủ mùi cay đắng nhưng vẫn ở với nhau.
Lời Minh nói chí lý và hay lắm ! Còn ở với nhau là được rồi Cha ơi !
Ước mong gia đình mừng 25 năm, gia đình Minh và nhiều gia đình nữa vẫn còn ở với nhau sau 25 năm hành trình của cuộc đời và không chỉ 25 năm mà nhiều lần 25 năm nữa.
Lm. Anmai, CSsR