Vinh hiển của tình yêu và sự hiệp nhất trong Thiên Chúa - Sống như hoa hồng: đẹp
- T2, 02/06/2025 - 06:53
- Lm Anmai, CSsR
VINH HIỂN CỦA TÌNH YÊU VÀ SỰ HIỆP NHẤT TRONG THIÊN CHÚA
Trong những giờ phút cuối cùng trước cuộc thương khó, khi bóng tối của sự phản bội và đau khổ đang lặng lẽ bao phủ, Đức Giêsu không than vãn, không trách móc, cũng không lo lắng cho chính mình, nhưng Ngài ngước mắt lên trời và bắt đầu một lời cầu nguyện tràn đầy yêu thương. Đó không phải là lời khẩn nài trong tuyệt vọng, cũng không phải là lời than trách trong nỗi cô đơn, nhưng là một lời tạ ơn, phó thác và hiến dâng. Qua lời cầu nguyện ấy, Chúa Giêsu đã vén mở cho chúng ta thấy được sự thân mật sâu xa giữa Ngài với Chúa Cha, đồng thời khắc họa một cách rõ nét con đường cứu độ mà Ngài đã chu toàn, một con đường được xây đắp bằng tình yêu tự hiến và sự vâng phục tuyệt đối.
“Lạy Cha, giờ đã đến, xin hãy làm vinh hiển Con Cha, để Con Cha làm vinh hiển Cha”. Giờ ở đây không phải là một mốc thời gian vô tình trôi qua, mà là giờ cứu độ, giờ quyết định của lịch sử nhân loại, giờ mà tình yêu Thiên Chúa được bày tỏ cách trọn vẹn trên thập giá. Trong ánh nhìn thiêng liêng của Đức Giêsu, thập giá không phải là thất bại, nhưng là nơi biểu lộ vinh quang của Thiên Chúa, bởi vì nơi đó tình yêu đã chiến thắng hận thù, sự sống đã chiến thắng sự chết, và sự vâng phục đã chiến thắng tính ích kỷ của con người. Ngài cầu xin để vinh quang Thiên Chúa được chiếu tỏa, không phải bằng uy quyền hay vinh hoa trần thế, nhưng bằng cái chết tự hiến và sự sống lại vinh hiển.
Đức Giêsu nói: “Cha đã ban cho Con quyền trên mọi huyết nhục, để Con cũng ban sự sống đời đời cho mọi kẻ Cha đã giao phó cho Con”. Sự sống đời đời không phải là một khái niệm trừu tượng hay một phần thưởng mai sau, mà là hiện tại sống động khi con người nhận biết và sống hiệp thông với Thiên Chúa: “Sự sống đời đời chính là chúng nhận biết Cha là Thiên Chúa duy nhất chân thật, và Đấng Cha đã sai, là Giêsu Kitô”. Nhận biết ở đây không chỉ là hiểu biết lý thuyết, mà là một tương quan sống động, một sự gặp gỡ trong đức tin, một sự kết hiệp thâm sâu giữa con người và Thiên Chúa. Và sự kết hiệp này chỉ có thể được thực hiện nơi Đức Giêsu Kitô, Đấng là Con Một Thiên Chúa và là Đấng được sai đến để cứu độ nhân loại.
Khi nói “Con đã làm vinh hiển Cha dưới đất, Con đã chu toàn công việc mà Cha đã giao phó cho Con”, Đức Giêsu cho thấy đời sống trần gian của Ngài là một hành trình vâng phục trọn vẹn. Từ máng cỏ đến thập giá, Ngài không sống cho mình, nhưng hoàn toàn hướng về Cha và tha nhân. Ngài rao giảng Tin Mừng, chữa lành kẻ đau yếu, tha thứ cho người tội lỗi, và cuối cùng hiến dâng cả mạng sống mình vì yêu thương. Từng hành động, từng lời nói, từng nhịp sống của Đức Giêsu đều quy chiếu về Chúa Cha, như một sự phản chiếu hoàn hảo của tình yêu và thánh ý Thiên Chúa. Chính trong sự hủy mình và tự hiến này mà Ngài làm cho Cha được vinh hiển.
“Giờ đây, lạy Cha, xin hãy làm cho Con được vinh hiển nơi Cha với sự vinh hiển mà Con đã có nơi Cha, trước khi có thế gian”. Một lời nguyện vọng khẩn thiết từ đáy lòng của Con Một Thiên Chúa, Đấng từ muôn thuở đã hiện hữu trong vinh quang thần linh với Chúa Cha, nay sắp đi đến tột đỉnh của cuộc tự hạ và mong được trở về trong sự hiệp nhất vĩnh cửu ấy. Ở đây, ta thấy được mầu nhiệm Nhập Thể thật nhiệm mầu: Đấng vốn là Thiên Chúa đã chấp nhận mặc lấy thân phận phàm nhân, nay lại khẩn cầu được trở về trong vinh quang Thiên Chúa. Đó không phải là một sự quay trở lại đơn thuần, nhưng là sự thăng hoa của một tình yêu cứu độ, là thành quả của công trình cứu độ được hoàn tất qua khổ nạn và phục sinh.
“Con đã tỏ danh Cha cho mọi kẻ Cha đã đưa khỏi thế gian mà ban cho Con”. Trong sứ mạng của mình, Đức Giêsu không tìm cách nâng mình lên hay xây dựng một vương quốc trần thế, nhưng Ngài đến để mạc khải Thiên Chúa, Đấng là Cha giàu lòng thương xót. “Tỏ danh Cha” nghĩa là đưa con người đến chỗ nhận biết và cảm nghiệm tình yêu Thiên Chúa một cách sống động, qua lời giảng dạy, những cử chỉ yêu thương, và nhất là qua chính hiến lễ trên thập giá. Mỗi người tin theo Ngài đều được mời gọi bước vào một tương quan mới với Thiên Chúa, như người con trong gia đình của Cha trên trời.
“Chúng thuộc về Cha, và Cha đã ban chúng cho Con, và chúng đã tuân giữ lời Cha”. Sự hiện hữu và đức tin của các môn đệ là một dấu chỉ cụ thể cho thấy công trình cứu độ đang sinh hoa kết quả. Họ không còn là những kẻ xa lạ, nhưng là những người được tuyển chọn và được kết hiệp với Chúa Giêsu, nhờ đó họ trở nên nơi Thiên Chúa được tôn vinh. Và chính vì họ mà Đức Giêsu dâng lời cầu nguyện: “Con cầu xin cho chúng, Con không cầu xin cho thế gian, nhưng cho những kẻ Cha đã ban cho Con, bởi vì chúng là của Cha”. Lời cầu xin này không mang tính loại trừ, nhưng nói lên một tình yêu đặc biệt của Chúa dành cho những ai tin nhận và bước theo Ngài. Đó là những người đang ở lại trong thế gian, phải đối diện với biết bao thử thách, nhưng không đơn độc vì họ đã được Con chuyển cầu, được Cha gìn giữ, và được mời gọi sống hiệp nhất trong tình yêu của Ba Ngôi.
“Và mọi sự của Con là của Cha, và mọi sự của Cha cũng là của Con, và Con đã được vinh hiển nơi chúng”. Lời này hé lộ một mầu nhiệm thần linh tuyệt vời: sự hiệp nhất trọn vẹn giữa Chúa Cha và Chúa Con. Tình yêu, vinh quang, và thánh ý không tách biệt, mà liên kết sâu xa trong một bản thể duy nhất. Đức Giêsu đã sống và hành động hoàn toàn trong sự hiệp nhất ấy, và giờ đây, Ngài cầu nguyện để chính sự hiệp nhất ấy cũng được nối dài nơi cộng đoàn các tín hữu.
“Con không còn ở thế gian nữa, nhưng chúng vẫn còn ở thế gian, phần Con, Con về cùng Cha”. Đây là một điểm then chốt của lời cầu nguyện: Đức Giêsu sắp rời bỏ thế gian, nhưng các môn đệ thì vẫn còn ở lại. Họ sẽ không còn có sự hiện diện thể lý của Thầy bên cạnh, nhưng họ không bị bỏ rơi. Chính trong khoảng cách ấy, tình yêu và niềm tin được thử luyện và củng cố. Họ sẽ trở thành những người nối dài sứ mạng của Chúa, nhân chứng cho sự thật, cho tình yêu, cho sự sống mới mà Đức Giêsu đã khai mở. Thế gian sẽ tiếp tục là nơi của bóng tối, của chống đối và thử thách, nhưng cũng là nơi mà ánh sáng Tin Mừng được lan tỏa qua chính đời sống của những ai thuộc về Chúa.
Lời cầu nguyện của Đức Giêsu hôm nay là một bản giao hưởng tuyệt đẹp của tình yêu Ba Ngôi, của sứ mạng cứu độ, và của tương lai Giáo Hội. Mỗi Ki-tô hữu đều được mời gọi sống trong lời cầu nguyện ấy, để nhận ra mình không cô độc, không bị bỏ rơi, mà luôn được Chúa Giêsu cầu nguyện và bảo trợ. Mỗi ngày, khi sống trung thành với Lời Chúa, khi yêu thương anh em, khi vượt qua thử thách bằng đức tin, chúng ta đang làm vinh danh Thiên Chúa và bước vào sự sống đời đời ngay từ hôm nay.
Trong một thế giới đầy chia rẽ, giả trá và lầm lạc, lời nguyện của Đức Giêsu là ngọn đèn soi chiếu cho chúng ta con đường chân lý và hiệp nhất. Là những người còn ở lại trong thế gian, chúng ta không chỉ được bảo vệ, nhưng còn được sai đi. Sứ mạng ấy không thể thực hiện nếu thiếu lời cầu nguyện, thiếu sự kết hiệp mật thiết với Chúa, thiếu lòng tin tưởng và phó thác nơi tình yêu của Đấng đã yêu ta đến cùng.
Nguyện xin lời cầu nguyện của Đức Giêsu tiếp tục nâng đỡ từng người chúng ta, để giữa muôn ngàn đổi thay của cuộc sống, chúng ta vẫn luôn xác tín rằng: mình thuộc về Thiên Chúa, được sai đi để làm vinh hiển Ngài bằng chính cuộc đời thánh thiện, hiệp nhất và yêu thương. Và xin cho trong mọi sự, ta luôn nhớ rằng: sự sống đời đời không ở đâu xa, mà bắt đầu khi ta biết nhận ra Cha là Thiên Chúa duy nhất chân thật, và Giêsu Kitô là Đấng được sai đến vì ta. Nhờ đó, vinh quang Thiên Chúa được tỏ hiện nơi từng cuộc đời tín hữu, và thế gian sẽ nhận biết Tình Yêu là ánh sáng không bao giờ tắt.
Lm. Anmai, CSsR
+++++++++++++
SỐNG NHƯ HOA HỒNG: ĐẸP, THƠM VÀ CÓ GAI – Vài lời ngày 2 tháng 6
Bạn có bao giờ để ý trong một nhóm bạn bè, người luôn được ca ngợi là “tốt bụng, hiền lành, tử tế” thường lại là người dễ bị đem ra đùa cợt, lợi dụng và thậm chí lừa gạt? Không khó để nhận ra rằng những ai nhất mực dễ dãi với tất cả đều mang một cái giá rất đắt: họ mất dần đi sự tôn trọng của người khác, bị xem nhẹ cảm xúc và chẳng có tiếng nói riêng. Đó chính là lời cảnh tỉnh cho những ai vẫn còn nghĩ rằng “hiền lành” đồng nghĩa với “được lòng tất cả”.
Sự tử tế, nhân hậu là đức tính cao đẹp, nhưng khi đức tính ấy không đi kèm với giới hạn và sự khôn ngoan, nó sẽ trở thành con dao hai lưỡi. Người sống “quá tốt” thường miễn cưỡng nói “không”, nhẫn nhịn chịu đựng quá mức, chấp nhận mọi sai sót của người khác, và cuối cùng, lại chính là người chịu thiệt thòi nhất. Trong khi đó, kẻ lợi dụng và kẻ ích kỷ sẽ nhanh chóng nhận ra điểm yếu ấy để trục lợi, thậm chí lấn át, ép buộc mà bạn không hề hay biết.
Thay vì trở thành “đứa ngu nhất” – tức người được khen tốt bụng đến mức ai cũng dễ dàng đè đầu cưỡi cổ – hãy học cách đặt ra ranh giới rõ ràng cho chính mình. Tử tế nhưng không hiền khô; nhẫn nại nhưng không nhu nhược; sẵn lòng giúp đỡ nhưng biết từ chối khi cần. Có như vậy, sự tử tế của bạn mới được trân trọng, lòng khoan dung mới thực sự phát huy giá trị, và bạn không mất đi bản ngã, không bị cuốn trôi theo những lợi dụng tầm thường.
Hoa hồng, loài hoa được yêu thích nhất vì sắc đẹp kiêu sa và hương thơm nồng nàn, lại luôn trang bị cho mình những chiếc gai sắc nhọn. Đó không phải là vũ khí tấn công người khác, mà là lá chắn bảo vệ thân hoa mong manh. Khi cần thiết, gai hồng sẽ nhắc nhở bất cứ kẻ nào muốn bứt cánh hay hái trộm rằng “hãy tôn trọng khoảng cách, đừng tiến quá gần nếu không sẵn sàng chịu thương tổn.”
Hãy học theo hoa hồng: trước tiên là hoàn thiện vẻ đẹp nội tâm. Hãy tự tin nuôi dưỡng tri thức, nâng cao đạo đức và nhân sinh quan sâu sắc. Hoa hồng không chỉ đẹp ở cánh, mà còn đẹp ở cách nó vươn lên từ thân gai góc, rễ bám sâu đất đai để sống sóng sức sống mãnh liệt. Thứ hai, tỏa hương thơm của lòng trắc ẩn và tình cảm chân thành. Một nụ cười cảm thông, một lời động viên đúng lúc, một hành động sẻ chia thầm lặng sẽ để lại dấu ấn khó phai trong lòng người.
Và cuối cùng, đừng quên “có gai” – nghĩa là biết bảo vệ bản thân, giữ gìn giá trị cá nhân và xứng đáng được đối xử công bằng. Khi ai đó cố lợi dụng bạn, hãy kiên quyết đứng dậy, biết nói “không” mà không hổ thẹn. Khi có người chà đạp hoặc lừa dối, hãy dũng cảm rút lui, không để bản thân trở thành miếng mồi ngon. Chính nhờ có gai, hoa hồng mới giữ được sự trong trắng cho cánh hoa và độ bền bỉ trước gió sương.
Cuộc đời vốn không thùy mị như bông huệ, cũng không mỏng manh như cánh lan. Thay vì cứ mãi mong được khen ngợi vì “tốt bụng, hiền lành, tử tế”, hãy để lời khen dành cho sự đẹp đẽ của tâm hồn và sự mạnh mẽ của ý chí. Khi bạn sống như một bông hoa hồng – vừa rực rỡ, vừa thơm ngát, lại không thiếu đi gai nhọn – bạn sẽ khiến người khác kính nể chứ không thương hại, trân quý chứ không xem thường.
Hãy là bản thể tròn đầy của chính mình: đẹp mà không mong manh, thơm mà không hư ảo, và có gai để bảo vệ giá trị riêng. Khi đó, mỗi bước đi của bạn trên đời sẽ vững chãi hơn, mỗi mối quan hệ sẽ được xây dựng trên nền tảng tôn trọng, và chính bạn mới thực sự là người chiến thắng trong trò chơi tinh tế gọi là “cuộc sống”.
SỐNG NHƯ HOA HỒNG: ĐẸP, THƠM VÀ CÓ GAI – Vài lời ngày 2 tháng 6 – Lm. Anmai, CSsR
THẦY ĐÃ THẮNG THẾ GIAN – SUY NIỆM LỄ THỨ HAI TUẦN 7 PHỤC SINH - Lm. Anmai, CSsR
10 bài suy niệm Lời Chúa Thứ Hai Tuần VII Phục Sinh (của Lm. Anmai, CSsR)
https://ducmemangden.net/10-bai-suy-niem-loi-chua-thu-hai-tuan-vii-phuc-sinh-cua-lm-anmai-cssr.html
Thứ Hai tuần VII PS : CAN ĐẢM LÊN, THẦY ĐÃ THẮNG THẾ GIAN
Chuyện bên ly cà phê sáng LỜI CHÚA DẪN LỐI QUA MỌI NẺO ĐƯỜNG ĐỜI – Lm. Anmai, CSsR