Nhảy đến nội dung

Lặng lẽ như hoa đồng nội - Nghe một phía, thấy một chiều - Sống kín đáo

  • T3, 03/06/2025 - 07:12
  • admin1

LẶNG LẼ NHƯ HOA ĐỒNG NỘI – CHÂN DUNG NGƯỜI SỐNG HƯỚNG NỘI

Có những người sinh ra để làm tâm điểm đám đông – họ rạng rỡ, vui nhộn, tỏa sáng trong tiếng cười và câu chuyện nối tiếp. Nhưng cũng có những người, như ánh lửa âm ỉ cháy trong lòng bàn tay, họ sống lặng lẽ, bình thản, và chỉ thật sự bừng lên khi không còn ai nhìn. Những con người ấy – là những người sống hướng nội.

Người hướng nội không ngại đám đông, nhưng họ không tìm thấy sự sống động của tâm hồn mình ở nơi ấy. Đám đông khiến họ thấy mệt, không phải vì họ kiêu căng hay lánh xa xã hội, mà vì từng tương tác, từng cái bắt tay, từng câu chuyện – với họ, đều mang một trọng lượng riêng, một đòi hỏi về năng lượng cảm xúc sâu sắc. Họ cần không gian để “nạp lại” sau mỗi lần mở lòng.

Trong một hội trường ồn ào hay một lớp học đông đúc, bạn sẽ thấy họ âm thầm chọn chỗ ngồi ở góc cuối. Đó không phải là nơi né tránh – mà là nơi bình yên nhất cho tâm trí họ quan sát, cảm nhận, lắng nghe và kết nối với thế giới bằng cách riêng. Họ không cần chen chân vào trung tâm để hiểu, vì với họ, sự thật thường nằm ở các chi tiết nhỏ, ở ánh mắt vụt qua, ở cái nhíu mày không ai để ý. Họ nghe nhiều, nói ít. Họ nhớ từng lời nhỏ, từng hành động vụn vặt – không phải vì soi mói, mà vì trái tim họ hoạt động như một chiếc radar tinh tế, luôn chạm đến chiều sâu của từng người bước vào đời họ.

Người hướng nội không giỏi giãi bày. Họ có thể trải qua khủng hoảng mà người thân không hay biết. Họ đau một mình, chữa lành một mình, đứng dậy một mình, rồi lại mỉm cười với thế giới như chưa từng có vết nứt. Đối với họ, sự chia sẻ không dễ dàng. Họ không ngại yếu đuối, nhưng họ sợ bị nhìn thấy khi chưa sẵn sàng. Vì vậy, họ thường tự hỏi mình trước khi hỏi người khác, tự khơi gỡ nút thắt trong tâm trước khi nhờ ai tháo dùm.

Niềm tin – với họ – không phải thứ ban phát rộng rãi. Nó là một hành trình dài, nơi từng hành động, từng cử chỉ phải được kiểm chứng bởi thời gian và chân thành. Một khi đã trao đi niềm tin, họ hiến trọn lòng mình. Nhưng nếu bị phản bội, họ sẽ lặng lẽ rút lui, không trách móc, không oán giận – chỉ là họ hiểu: một vài người không sinh ra để ở lại.

Giữa đám đông, họ chọn cho mình một “vỏ bọc”: chiếc tai nghe, cuốn sách, màn hình điện thoại. Không phải để che giấu bản thân, mà là để tạo một vùng an toàn. Đó là cách họ tự giữ mình không bị cuốn vào những ồn ào họ không chọn. Nhưng đừng lầm tưởng – sau chiếc tai nghe là một thế giới phong phú và sâu sắc hơn nhiều so với vẻ ngoài lặng im. Họ không chỉ nghe lời nói, mà còn nghe cả điều người khác chưa nói ra.

Người hướng nội có trái tim sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng. Họ nhìn ai cũng bằng sự quan sát cẩn trọng và một trái tim dè dặt. Họ sẽ không bước vào cuộc đời ai quá nhanh, nhưng nếu bạn đủ kiên nhẫn, bạn sẽ thấy nơi họ một thế giới dịu dàng và đầy chân thật. Họ có thể không nói lời yêu mỗi ngày, nhưng sẽ nhớ bạn thích uống gì, bạn từng buồn vì chuyện gì, và sẽ âm thầm làm bạn vui lên vào lúc bạn chẳng đòi hỏi gì cả.

Người hướng nội thích công bằng – nhưng luôn nhận phần thiệt hơn về mình. Vì họ ghét sự tranh giành. Vì họ thấu hiểu nỗi đau của người khác. Vì họ chọn lặng im để gìn giữ sự yên ả, hơn là lên tiếng để giành phần đúng. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ yếu đuối. Ngược lại – sức mạnh của họ nằm trong sự từ tốn, trong bản lĩnh chọn yên bình thay vì thắng thua.

Họ đôi khi thấy cô đơn – nhưng lại không sợ cô đơn. Vì cô đơn là nơi họ gặp lại chính mình, nơi họ lắng nghe tiếng nói nội tâm, và cũng là nơi họ tìm lại cân bằng. Có những lúc giữa cuộc sống quay cuồng, họ chỉ mong một buổi chiều vắng, một bài nhạc nhẹ, một trang sách cũ – để sống lại trong vùng an tĩnh của riêng mình. Và trong khoảnh khắc ấy, họ không cô đơn, họ đang sống thật.

Người hướng nội không cần phải nổi bật. Họ chỉ cần được hiểu. Họ không cần sự ngưỡng mộ, chỉ cần sự chân thành. Họ không phải là người đầu tiên bắt chuyện trong một căn phòng xa lạ, nhưng lại là người ở lại lắng nghe bạn khi tất cả đã quay lưng. Trong tình yêu, họ không ồn ào – nhưng sâu sắc. Trong tình bạn, họ không thể hiện – nhưng trung thành. Trong công việc, họ không bùng nổ – nhưng luôn kiên nhẫn bền bỉ cho đến khi hoàn thành.

Sống hướng nội là một món quà – nhưng chỉ khi bạn học cách yêu lấy sự lặng lẽ của chính mình, trân trọng chiều sâu trong tâm hồn mình, và không ép bản thân phải trở thành ai đó mà xã hội mong muốn. Đừng bắt mình phải nói khi bạn cần được im lặng. Đừng cố gắng trở nên sôi nổi nếu tâm hồn bạn khao khát sự yên bình. Hãy là bạn – trong cái cách bạn quan sát, yêu thương, và sống âm thầm mà mạnh mẽ.

Vì rồi đến một ngày, thế giới sẽ cần những người như bạn – những người sống hướng nội – để nhắc rằng: Không phải tất cả ánh sáng đều phải chói lòa. Có những ánh sáng dịu dàng – âm thầm soi rọi, nhưng đủ để sưởi ấm lòng người.

Lm. Anmai, CSsR

++++++

NGHE MỘT PHÍA, THẤY MỘT CHIỀU – ĐỪNG ĐỂ MÌNH BỊ “XỎ MŨI DẮT ĐI”

Nếu bạn nghe con chuột kể chuyện, con mèo là một con ác quỷ đội lốt thú cưng. Nhưng nếu bạn nghe con người kể chuyện, con mèo lại là một sinh vật dễ thương, trung thành, sạch sẽ và đáng yêu vô ngần. Câu chuyện này không mới, nhưng bài học ẩn sau nó lại chưa bao giờ cũ: ĐỪNG VỘI TIN KHI CHỈ NGHE TỪ MỘT PHÍA.

Ở đời, có biết bao cuộc cãi vã, hiểu lầm, oán trách và cả những cuộc chia ly… không đến từ sự thật, mà đến từ một phần của sự thật. Ta thường nghĩ mình đủ thông minh để phân định đúng sai. Nhưng chính vì tự tin vào đôi tai và lý trí của mình, nên ta lại dễ bị điều khiển nhất – nếu ta chỉ nghe một phía, chỉ nhìn một chiều, và chỉ tin điều hợp với cảm xúc mình đang mang trong lòng.

Tôi đã từng chứng kiến một người bạn mất đi một tình bạn quý giá vì một câu nói được kể lại. Người kia kể rằng: “Cô ấy nói xấu bạn sau lưng.” Người bạn của tôi nghe vậy, không kiểm chứng, không đối thoại, chỉ chọn cách im lặng, rồi dần dần xa cách. Đến khi sự việc sáng tỏ, hóa ra câu nói ấy bị cắt đầu, bỏ đuôi – như một con dao găm gọt tỉa, chỉ để lại phần sắc nhọn nhất. Nhưng khi ấy, mối quan hệ đã nguội lạnh, niềm tin đã vỡ vụn, và điều đáng tiếc nhất là: nó đáng ra không nên xảy ra chỉ vì một cái nghe thiếu cả hai phía.

Con bò bị xỏ mũi là hình ảnh rất gợi hình: không cần dùng dây trói cả người nó, chỉ cần một cái vòng sắt nhỏ xuyên qua lỗ mũi, là có thể dắt nó đi khắp đồng ruộng. Một con vật nặng hàng trăm ký, đầu to, cổ mạnh, lại dễ dàng bị điều khiển bởi một điểm yếu. Và con người – dù thông minh hơn trăm lần – nhưng khi chỉ nghe một chiều, tin một phía, và hành động thiếu suy xét… cũng chẳng khác gì con bò bị xỏ mũi kia.

Ở thời đại truyền thông hiện nay, câu chuyện này lại càng đáng suy nghĩ. Mạng xã hội cho ta biết mọi chuyện chỉ trong vài phút, nhưng lại dễ khiến ta quên đi điều căn bản: sự thật luôn có nhiều lớp. Một người bị bôi nhọ trong một đoạn video, một dòng trạng thái bị cắt ghép, một lời nói bị dẫn dụ khỏi bối cảnh – và rồi ta trở thành những người phán xử rẻ tiền, chưa biết đủ mà đã phán tội, chưa hỏi han mà đã kết luận.

Có ai đó từng nói rằng: “Người trí nghe ba phần đã muốn hiểu mười phần. Kẻ khôn thì phải biết tìm thêm phần còn thiếu.” Điều đó có nghĩa là: người thật sự trưởng thành không bao giờ vội vã đưa ra kết luận chỉ bằng một câu chuyện được kể lại. Họ biết chừa chỗ cho sự thật – không phải sự thật theo cảm xúc, mà là sự thật trọn vẹn của tất cả các bên.

Một đứa trẻ khi bị mẹ mắng sẽ nói rằng: “Mẹ con dữ lắm, hay la lắm!” Nhưng người mẹ thì lại nói: “Con tôi không chịu học, cứ ngồi xem điện thoại.” Cả hai đều nói đúng – từ góc nhìn của họ. Và nếu bạn chỉ nghe một đứa trẻ, bạn sẽ thấy người mẹ thật độc đoán. Nhưng nếu bạn chỉ nghe người mẹ, bạn lại thấy đứa trẻ vô kỷ luật. Chỉ khi bạn lắng nghe cả hai phía – không thành kiến, không cắt xén – bạn mới hiểu được điều gì đang thực sự diễn ra.

Điều đáng sợ ở đời không phải là sự giả dối – mà là sự thật bị thiếu mất một nửa. Vì sự thật bị thiếu sẽ dẫn đến hiểu lầm, hiểu lầm dẫn đến tổn thương, và tổn thương – nếu không được chữa lành – sẽ dẫn đến hận thù, nghi kỵ, rạn vỡ. Chúng ta không cần là người thông thái để trở nên công minh – chỉ cần biết hỏi: “Còn ai nữa không?” và “Tôi đã nghe đủ chưa?”

Có thể người kể chuyện không cố tình lừa bạn. Nhưng họ chỉ kể phần mình cảm thấy đúng, thấy đau, thấy bị tổn thương. Còn phần kia – đôi khi họ cũng chưa đủ bình tĩnh để nhìn ra. Vậy nên, là người lắng nghe, bạn phải là người đủ điềm tĩnh, đủ sáng suốt, đủ nhân hậu để muốn hiểu chứ không chỉ muốn phán xét.

Hãy nhớ, một câu chuyện – cũng giống như một đồng xu – luôn có hai mặt. Và đôi khi, còn có cả cạnh viền nữa. Đừng làm người “nghe để hùa”, hãy làm người “nghe để hiểu”. Đừng làm người chỉ đi theo đám đông, hãy là người dám đứng lại để nhìn kỹ thêm lần nữa. Bởi vì một khi bạn đã lỡ tay dắt người khác theo một sự thật thiếu sót, thì bạn cũng đang góp phần xỏ mũi chính mình và những người tin bạn.

Hãy làm người biết lắng nghe – đủ sâu để thấu cảm, đủ rộng để hiểu toàn cảnh, và đủ khiêm nhường để không vội kết án ai. Bởi vì đôi khi, chỉ một cái “nghe sai” có thể khiến bạn mất đi một người tử tế, một mối quan hệ đáng quý, một cơ hội được trưởng thành trong hiểu biết và tha thứ.

Con chuột có nỗi sợ của nó. Con người có lý do của mình. Còn bạn – nếu bạn đủ công tâm – hãy lắng nghe bằng cả trái tim. Vì lòng công bằng không đến từ việc ai nói trước hay ai nói hay hơn, mà từ việc bạn dám ngừng lại để hỏi thêm.

Và khi bạn học được cách lắng nghe cả hai phía, bạn sẽ không còn dễ bị dắt đi. Bạn sẽ không còn là con bò bị xỏ mũi. Bạn sẽ là người dẫn đường – cho chính mình, và cho sự thật.

Lm. Anmai, CSsR

+++++++

SỐNG KÍN ĐÁO

Trong một thế giới mà mọi khoảnh khắc đều có thể được ghi lại, chia sẻ và lan truyền chỉ trong vài giây, sống kín đáo dường như đã trở thành một nghệ thuật bị lãng quên. Thời đại của chúng ta bị ám ảnh bởi sự “truyền thông hóa” – nơi giá trị của một hành động dường như chỉ được công nhận khi nó được công khai, được chụp ảnh, được hashtag và nhận về hàng trăm lượt thích. Một lời cầu nguyện thầm thì trong góc phòng, một hy sinh âm thầm không ai biết, hay một bữa ăn chay giản dị không được khoe khoang trên mạng xã hội, dường như trở thành những điều xa lạ, thậm chí bị xem nhẹ. Nhưng chính trong sự kín đáo ấy, trong sự thinh lặng của tâm hồn, mới là nơi Thiên Chúa đặt ánh nhìn yêu thương của Ngài. Bởi vì, như Kinh Thánh đã nói, “Thiên Chúa thấu suốt những gì kín đáo” (Mátthêu 6:4).

Con người ngày nay sống trong một xã hội mà giá trị cá nhân thường được đo lường bằng sự hiện diện trên các nền tảng công cộng. Chúng ta được khuyến khích phải “tỏa sáng”, phải “lên tiếng”, phải để cả thế giới biết về những gì mình làm, mình nghĩ, mình cảm nhận. Một hành động từ thiện không được ghi hình, một khoảnh khắc tĩnh lặng không được chia sẻ, dường như bị xem là vô nghĩa. Có một áp lực vô hình buộc chúng ta phải công khai hóa mọi khía cạnh của cuộc sống – từ những thành công rực rỡ đến những nỗi đau thầm kín. Nhưng điều này dẫn chúng ta đến đâu? Phải chăng là một cuộc sống mà mọi thứ đều trở thành biểu diễn, nơi tâm hồn không còn chỗ cho sự riêng tư, sự chân thật, và sự kết nối sâu sắc với chính mình và với Thiên Chúa?

Sự cám dỗ của việc phô diễn không phải là mới. Ngay cả trong thời Chúa Giêsu, những người Pharisêu đã bị khiển trách vì thích cầu nguyện nơi công cộng, nơi họ có thể được nhìn thấy và khen ngợi (Mátthêu 6:5). Họ tìm kiếm sự công nhận từ con người hơn là từ Thiên Chúa. Ngày nay, mạng xã hội chỉ là một phiên bản hiện đại của “góc đường” mà Chúa Giêsu từng nhắc đến – nơi chúng ta dễ dàng rơi vào cạm bẫy của việc sống để được người khác nhìn thấy. Nhưng Thiên Chúa không nhìn chúng ta qua lăng kính của lượt thích hay bình luận. Ngài nhìn vào trái tim, nơi không có ánh đèn sân khấu, chỉ có sự thật trần trụi của con người.

Sống kín đáo không phải là trốn tránh thế giới hay sống cô lập. Nó là một lựa chọn có ý thức để giữ gìn sự thiêng liêng của những khoảnh khắc chỉ thuộc về mình và Thiên Chúa. Một lời kinh thầm thì trong đêm, một hành động hy sinh không ai biết, một bữa ăn chay không cần phải công khai – những điều ấy mang một sức mạnh thầm lặng nhưng sâu sắc. Chúng là những viên ngọc quý trong mắt Thiên Chúa, bởi vì chúng được dâng lên không vì sự công nhận, mà vì tình yêu.

Sự kín đáo là một hành trình của sự khiêm nhường. Nó đòi hỏi chúng ta từ bỏ nhu cầu được công nhận, được khen ngợi, được chú ý. Đó là một con đường hẹp, đầy thách thức, nhưng cũng đầy tự do. Khi chúng ta sống mà không cần sự tán dương từ người khác, chúng ta tìm thấy một niềm vui sâu sắc hơn – niềm vui của sự kết nối chân thật với Thiên Chúa, Đấng thấu hiểu mọi ngóc ngách trong tâm hồn chúng ta. Chính trong sự thinh lặng, chúng ta nghe được tiếng Ngài rõ ràng hơn. Chính trong sự kín đáo, chúng ta tìm thấy ý nghĩa thật sự của việc sống.

Hơn nữa, sự kín đáo bảo vệ tâm hồn chúng ta khỏi sự phân tâm của thế giới. Khi chúng ta không bận tâm đến việc phải “truyền thông hóa” mọi điều, chúng ta có không gian để suy ngẫm, để cầu nguyện, để lắng nghe. Trong một thế giới ồn ào, nơi mọi người tranh nhau nói, sự thinh lặng trở thành một món quà quý giá. Nó cho phép chúng ta sống chậm lại, nhìn sâu vào chính mình, và nhận ra rằng giá trị của chúng ta không nằm ở những gì thế giới thấy, mà ở những gì Thiên Chúa biết.

Kinh Thánh nhắc nhở chúng ta rằng Thiên Chúa không nhìn con người như cách con người nhìn nhau. “Người đời nhìn bề ngoài, còn Thiên Chúa nhìn vào tâm hồn” (1 Samuel 16:7). Những gì chúng ta làm trong thinh lặng, trong sự kín đáo, không bao giờ vô nghĩa trong mắt Ngài. Một lời cầu nguyện không ai nghe, một hành động yêu thương không ai thấy, một sự hy sinh không được ghi nhận – tất cả đều được Thiên Chúa trân trọng. Ngài không cần những tấm hình được chỉnh sửa kỹ lưỡng hay những bài đăng được lan truyền rộng rãi. Ngài chỉ cần một trái tim chân thành.

Câu chuyện về bà góa trong Tin Mừng (Máccô 12:41-44) là một minh chứng sống động cho giá trị của sự kín đáo. Trong khi những người giàu có dâng cúng số tiền lớn với sự chú ý của đám đông, bà góa chỉ dâng hai đồng xu nhỏ bé – một hành động không ai để ý, trừ Chúa Giêsu. Ngài đã nhìn thấy không chỉ hành động của bà, mà còn trái tim của bà. Đối với Thiên Chúa, giá trị của món quà không nằm ở con số, mà ở sự hy sinh và tình yêu đằng sau nó. Đó là bài học cho chúng ta hôm nay: những gì nhỏ bé, kín đáo, nhưng được dâng lên với cả tấm lòng, đều có ý nghĩa vĩnh cửu.

Làm thế nào để chúng ta có thể sống kín đáo trong một thế giới luôn đòi hỏi sự phô bày? Đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nó đòi hỏi sự can đảm để đi ngược lại dòng chảy của xã hội, để chọn sự thinh lặng thay vì tiếng ồn, để chọn sự khiêm nhường thay vì sự chú ý. Nhưng đó là một con đường đáng để bước đi.

Trước hết, chúng ta cần nuôi dưỡng một đời sống cầu nguyện sâu sắc. Cầu nguyện không phải là để được nhìn thấy, mà là để kết nối với Thiên Chúa. Hãy tìm những khoảnh khắc thinh lặng trong ngày – có thể là buổi sáng sớm, khi cả thế giới còn đang ngủ, hoặc buổi tối muộn, khi mọi thứ đã lắng xuống. Trong những khoảnh khắc ấy, hãy để tâm hồn bạn nói chuyện với Thiên Chúa, không cần đến bất kỳ khán giả nào.

Thứ hai, hãy thực hành sự hy sinh thầm lặng. Đó có thể là một việc làm nhỏ bé – giúp đỡ ai đó mà không cần họ biết, nhịn một bữa ăn để cầu nguyện cho một ý chỉ, hay dành thời gian lắng nghe một người đang cần. Những hành động này không cần được công khai, vì giá trị của chúng nằm ở tình yêu mà bạn đặt vào.

Cuối cùng, hãy học cách hài lòng với việc không được công nhận. Đây có lẽ là thử thách lớn nhất, nhưng cũng là điều giải phóng nhất. Khi bạn sống mà không cần sự tán dương của người khác, bạn sẽ tìm thấy một sự bình an sâu sắc – sự bình an chỉ có thể đến từ Thiên Chúa.

Thật không dễ để sống kín đáo trong thời đại này, nơi mọi thứ đều được “truyền thông hóa”. Nhưng chính trong sự kín đáo, chúng ta tìm thấy ý nghĩa sâu sắc nhất của cuộc sống. Những lời kinh thầm thì, những hy sinh không ai biết, những hành động yêu thương trong thinh lặng – đó là những viên ngọc quý trong mắt Thiên Chúa. Ngài không cần chúng ta phải tỏa sáng trước mặt người đời. Ngài chỉ cần chúng ta tỏa sáng trong tình yêu, trong sự chân thành, và trong sự kết nối sâu sắc với Ngài.

Hãy chọn con đường hẹp của sự kín đáo. Hãy để tâm hồn bạn là một nơi thánh, nơi chỉ có bạn và Thiên Chúa. Bởi vì, trong sự thinh lặng của trái tim, bạn sẽ nghe được tiếng Ngài, và trong sự kín đáo của cuộc sống, bạn sẽ tìm thấy niềm vui vĩnh cửu.

Lm. Anmai, CSsR

Danh mục: