Đời linh mục
ĐỜI LINH MỤC – GIỮA NHỮNG LẶNG THINH
Đời linh mục, tôi sống trong thầm lặng,
Giữa tiếng chuông ngân vang với bao lời nguyện cầu.
Mỗi ngày qua là một cuộc bể dâu,
Tôi gói lại, dâng lên bàn thánh vắng.
Đời linh mục, chẳng thiếu chi cay đắng,
Áo lễ khoác ngoài – lòng vẫn rất mong manh.
Người trông tôi như ánh nắng trời xanh,
Nhưng chẳng ai hay tôi cũng đầy giông tố.
Đời linh mục, là bước đi nhỏ nhỏ
Giữa đại ngàn vô định của niềm tin.
Có những đêm tôi thức trắng lặng nhìn
Chỉ mong Chúa hiểu, người đời đừng hiểu lầm.
Đời linh mục, tôi cười như trăng rằm
Mà tim có khi rỉ máu từng lời mắng.
Tôi giảng hòa, tôi xoa dịu những căng,
Rồi tự nhủ: “Hãy yêu luôn cả những lời gai góc.”
Đời linh mục, tôi không mong cao học
Chỉ mong người xem tôi đúng với tôi.
Đừng thần thánh cũng đừng dập tả tơi,
Xin để tôi được làm người, làm linh mục.
Đời linh mục, tôi ngụp trong thử thách,
Một chút lặng câm – nhiều lắm khổ đau.
Tôi giữ kín chẳng để nước mắt trào,
Vì tôi sợ giáo dân mình bối rối.
Đời linh mục, như người thợ cấy lúa
Gieo tình thương mà không mong được mùa.
Dù gió cát hay giông bão rợp trời mưa,
Tôi vẫn giữ một lời thề trước Chúa.
Đời linh mục – không bao giờ là của tôi nữa
Tôi thuộc về bàn thánh, về tha nhân.
Nếu đời hiểu được một lần chân thành,
Xin hãy cầu cho tôi... giữa những lặng thinh âm thầm.
Lm. Anmai, CSsR