Nhảy đến nội dung

Chạnh lòng thương - Có Thiên Chúa là đủ - Chẳng ai là của riêng ai

NGƯỜI SAMARITAN CHẠNH LÒNG THƯƠNG

Giêrusalem nắng mù khơi,
Người kia xuống dốc, rơi đời nửa thân.
Bọn cướp lột sạch tấm thân,
Đánh cho tơi tả, bỏ nằm giữa sương.

Tư tế ghé mắt xem thường,
Lặng lẽ tránh bước, đoạn đường vẫn đi.
Lêvi theo bước nhu mì,
Cũng quay mặt khác, bước đi lạnh lùng.

Chỉ người xa lạ vô cùng,
Là dân Samari chẳng cùng giống dân,
Thấy người đau đớn thi thể
Động lòng xót dạ, lòng nhân chạnh vào.

Lại gần băng bó máu đào,
Dầu thơm xức nhẹ, nâng vào lưng lừa.
Chở về quán trọ sớm trưa,
Ân cần săn sóc chẳng chừa bước chân.

Gửi thêm tiền bạc ân cần:
“Nếu tốn thêm nữa, tôi đành bù sau.”
Không lời to tát sang giàu,
Chỉ là thương cảm thấm vào tim sâu.

Chúa hỏi: “Ai thật thân nhau
Với người nạn khổ giữa màu sa mạc?”
Luật sỹ trả lời không lạc:
“Là người xót thương, chẳng bạc chẳng quen.”

Ngài rằng: “Ông hiểu rồi hen,
Vậy thì hãy sống y như điều này!”

  •  

Chúa ơi, chính Chúa hôm nay,
Là người Samaritan đầy tình thương.
Khi con lạc lối dặm trường,
Ngài đến cứu vớt, đoạn đường con qua.

Rượu và dầu – Máu chan hòa,
Từ nơi Thánh Giá xót xa đổ tràn.
Thánh Thể dưỡng nuôi bình an,
Tòa ơn tha thứ băng làn vết đau.

Giáo Hội là quán nhiệm mầu,
Là nơi Chúa gửi để hầu chăm con.
Tình yêu nào có so đo,
Hy sinh trọn vẹn chẳng chờ báo ân.

Xin cho con biết bâng khuâng,
Trước người yếu đuối bội phần đớn đau.
Rung lên từng mạch tim sâu,
Thương như Chúa đã cúi đầu cảm thông.

Đừng đi qua cuộc đời không,
Như thầy tư tế vô lòng vô tâm.
Xin cho con sống âm thầm,
Lặng thinh mà vẫn gieo mầm yêu thương.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

 

CHỈ Có thiên chúa là đủ

Từ ngày lòng biết khát khao,
Chỉ mong tên được ghi vào trời cao.
Không danh, không vọng tự hào,
Chỉ mong Thiên Chúa dắt trao ân tình.

Lớn rồi mới hiểu niềm tin,
Không gì quý bằng bình an trong mình.
Không vì giàu có hiển vinh,
Mà vì có Chúa đồng hành sớm hôm.

Bình an chẳng phải ấm êm,
Không đau, không khổ, không đêm u buồn…
Mà là khi giữa gió suôn,
Vẫn nghe tim hát, vẫn luôn vững vàng.

Chúa là sức mạnh bình an,
Chở che con giữa gian nan cuộc đời.
Dù ai chẳng đón chẳng mời,
Ra đi vẫn giữ nụ cười bình yên.

Người đời dễ hứa mà quên,
Thiên Chúa yêu mãi, chẳng hèn lòng ai.
Người đời thương đó rồi phai,
Chúa thương thập giá một đời chẳng rơi.

Bình an không đến qua lời,
Mà trong đau khổ, ta mời Chúa vô.
Khi con đánh đổi mất – cho,
Là khi lòng mở nụ hoa giữa mùa.

Chúa ơi, con mỏi, con thua,
Con xin nép bóng bên Chùa, Nhà Cha.
Giữa bao giông tố gần xa,
Chỉ nơi Nhà Tạm mới là bình yên.

Không cần những giấc mộng tiên,
Con cần Chúa đủ – đủ xuyên tháng ngày.
Đời con bao nỗi đổi thay,
Chúa luôn bất biến, đong đầy yêu thương.

 

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)

 

CHẲNG AI LÀ CỦA RIÊNG AI

Chẳng ai là của riêng ai,

Chỉ là chọn ở lại mai với người.

Tình yêu không phải trò chơi,

Không là chiếm hữu một đời bên nhau.

Người đi – có thể rất đau,

Nhưng yêu là phải biết đâu là mình.

Yêu là học cách hy sinh,

Đặt điều nhỏ bé lên tình lớn hơn.

Không mong níu giữ thiệt hơn,

Chỉ mong người ấy vẫn còn thật tâm.

Không cần nói mãi trăm lần,

Chỉ cần ở lại khi gần như xa.

Có người sống cạnh cả nhà,

Mà chưa một phút thật là của nhau.

Lại có kẻ chỉ ghé mau,

Nhưng thương đến mức khắc sâu tim mình.

Thứ tình yêu chẳng lung linh,

Nhưng là lựa chọn của tình thủy chung.

Yêu đâu chỉ bởi tình nồng,

Mà yêu còn bởi cảm thông vững bền.

Tha thứ – không xóa hết tên,

Chỉ là chọn nhẹ nhõm bên nhau hoài.

Tình yêu không được đong đo,

Bằng quà, bằng ảnh, hay trò ghen tuông.

Chỉ bằng những lúc nhịn nhường,

Thức khuya, lặng lẽ, yêu thương thật thà.

Không ai trọn vẹn người ta,

Nhưng ai chọn ở lại qua bão bùng.

Không cần lời hứa long đong,

Chỉ cần tay nắm vẫn còn ấm tim.

Yêu là giữ ánh bình yên,

Giữa muôn thay đổi niềm tin vẫn còn.

Và khi mỏi mệt, hao mòn,

Ta vẫn chọn nói – thay hờn, thay quên.

Bởi yêu không chỉ dịu êm,

Mà còn là lúc kề bên nỗi buồn.

Yêu nhau, chẳng phải vì hơn,

Mà là cùng sửa tổn thương bên đời.

Đừng mơ giữ mãi một người,

Nếu tim không đủ nụ cười cho nhau.

Nếu hôm nay đã thương nhau,

Thì xin hãy sống thật sâu, thật tình.

Bởi vì chẳng có của mình,

Chỉ có người chọn giữ tình mà thôi.

Phạm Hùng Sơn

(John Pham)


 

 

 

Tác giả: