Nhảy đến nội dung

Từ Những Mảnh Vỡ… bắt đầu lại

Từ Những Mảnh Vỡ… bắt đầu lại – Bài Học Từ Thánh Bernadette

"Nếu một giấc mơ bị vỡ thành hàng ngàn mảnh… đừng ngại nhặt lấy một mảnh và bắt đầu lại. Đó chính là vẻ đẹp của cuộc sống – ta luôn có thể bắt đầu lại từ đầu. Hãy tận hưởng những cơ hội kỳ diệu mà Thiên Chúa ban tặng. Và luôn tin tưởng nơi Ngài."

Cuộc sống, trong hành trình muôn màu của nó, không phải lúc nào cũng là một con đường trải hoa hồng. Sẽ có những lúc, ta thấy mình đứng lặng giữa những đổ nát của ước mơ, những kế hoạch dang dở, những mối quan hệ tan vỡ. Giấc mơ mà ta từng nâng niu, vun đắp bằng cả trái tim và tâm hồn, bỗng chốc vỡ tan thành hàng ngàn mảnh nhỏ, lấp lánh dưới ánh mặt trời như những giọt nước mắt chưa kịp khô. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác bất lực, hoang mang và tuyệt vọng có thể bủa vây lấy tâm trí, khiến ta chỉ muốn gục ngã, buông xuôi tất cả. Ta nhìn vào những mảnh vỡ ấy và tự hỏi: "Làm sao có thể hàn gắn lại được đây? Làm sao có thể xây dựng lại một tòa lâu đài khi nền móng đã sụp đổ?"

Thế giới xung quanh dường như cũng không ngừng dội vào ta những lời phán xét. Những tiếng cười chê, những ánh mắt hoài nghi, những lời xì xầm to nhỏ như những mũi kim châm thẳng vào vết thương còn đang rỉ máu. Họ nói ta thất bại. Họ nói ta ngu ngốc. Họ nói ta không bao giờ có thể đứng dậy được nữa. Áp lực từ xã hội, từ những người xung quanh, và tàn nhẫn hơn cả, từ chính bản thân mình, tạo thành một bức tường vô hình giam cầm ta trong ngục tù của sự mặc cảm và sợ hãi. Ta sợ phải đối mặt với sự thật, sợ phải thừa nhận mình đã sai, và sợ nhất là phải bắt đầu lại từ con số không.

Nhưng chính giữa nơi sâu thẳm của sự đổ vỡ ấy, giữa những tiếng ồn ào của sự phán xét, có một lời mời gọi khe khẽ, một tiếng thì thầm dịu dàng mà chỉ trái tim tan vỡ mới có thể nghe thấy. Đó là lời mời gọi của Thiên Chúa. Ngài không đứng từ xa để chỉ trích hay chê bai. Ngài lặng lẽ đến bên, ngồi xuống cùng ta giữa đống tro tàn, và nhẹ nhàng nói: "Hãy nhặt lấy một mảnh và bắt đầu lại."

Đây không phải là một mệnh lệnh, mà là một lời động viên đầy yêu thương. Bắt đầu lại không có nghĩa là xóa sạch quá khứ, giả vờ như chưa có gì xảy ra. Bắt đầu lại là can đảm nhìn thẳng vào những mảnh vỡ, thừa nhận sự tồn tại của chúng, và với đức tin, nhặt lên một mảnh – dù là mảnh nhỏ nhất – để làm viên gạch đầu tiên cho một hành trình mới. Đó là vẻ đẹp kỳ diệu của cuộc sống mà Thiên Chúa ban tặng: cơ hội để tái sinh, để học hỏi từ sai lầm, và để xây dựng một tương lai vững chắc hơn trên chính nền tảng của những gì đã qua.

Trong lịch sử Giáo hội, không có hình ảnh nào minh họa cho bài học này sống động và mạnh mẽ hơn cuộc đời của Thánh nữ Bernadette Soubirous, cô bé mục đồng nghèo khó thành Lộ Đức. Cuộc đời của ngài, từ lúc sinh ra cho đến khi được Chúa gọi về, là một chuỗi những "mảnh vỡ" của sự nghèo đói, bệnh tật, và khinh khi. Nhưng chính từ những mảnh vỡ ấy, Thiên Chúa đã dệt nên một câu chuyện phi thường về đức tin, lòng khiêm nhường và sự khởi đầu mới. Hành trình của Bernadette là một ngọn hải đăng soi sáng cho tất cả những ai đang lạc lối giữa những đổ vỡ của riêng mình, một minh chứng hùng hồn rằng từ nơi khô cằn nhất, Thiên Chúa vẫn có thể làm trổ sinh một dòng suối chữa lành.

Để hiểu được sức mạnh của sự khởi đầu lại trong cuộc đời Bernadette, trước hết ta phải nhìn vào chính điểm xuất phát của ngài – một điểm xuất phát mà theo tiêu chuẩn của thế gian, có thể được xem là một sự thất bại ngay từ đầu. Bernadette Soubirous không sinh ra trong nhung lụa hay quyền quý. Ngài là con cả trong một gia đình thợ xay bột sa cơ thất thế ở Lộ Đức, một thị trấn nhỏ bé dưới chân dãy Pyrenees. Tuổi thơ của ngài là một bản giao hưởng buồn của những nốt trầm.

Những mảnh vỡ của hoàn cảnh: Gia đình Soubirous từng có một cuộc sống tương đối ổn định, nhưng rồi vận may quay lưng. Họ mất đi cối xay bột, nguồn sống duy nhất, và rơi vào cảnh túng quẫn cùng cực. Cả gia đình phải dọn đến sống trong một nơi được gọi là "Le Cachot" – một phòng giam cũ, ẩm thấp, tối tăm và chật chội, nơi trước đây dùng để giam giữ tội phạm. Đó là một không gian sống không dành cho con người, một biểu tượng hữu hình cho sự thất thế và bị đẩy ra bên lề xã hội. Sống trong Le Cachot có nghĩa là bạn đã chạm đến đáy của sự nghèo khổ. Đây chính là "mảnh vỡ" đầu tiên và lớn nhất trong cuộc đời Bernadette: mảnh vỡ của phẩm giá, của một mái ấm đúng nghĩa.

Những mảnh vỡ của thân xác: Nghèo đói kéo theo bệnh tật. Bernadette từ nhỏ đã phải chống chọi với căn bệnh hen suyễn mãn tính, khiến cơ thể ngài gầy gò, yếu ớt. Những cơn ho và khó thở hành hạ ngài triền miên, lấy đi sức lực và tuổi thơ của một đứa trẻ. Thân xác ngài là một minh chứng cho sự mong manh, dễ vỡ của kiếp người. Trong một xã hội coi trọng sức lao động, một cơ thể ốm yếu như Bernadette bị xem là một gánh nặng.

Những mảnh vỡ của tri thức: Vì gia cảnh khó khăn và sức khỏe yếu kém, Bernadette không được đến trường như bạn bè cùng trang lứa. Ở tuổi 14, ngài vẫn chưa biết đọc, biết viết và thậm chí còn chưa thuộc những giáo lý căn bản nhất để được Rước lễ Lần đầu. Trong mắt nhiều người, kể cả cha sở Peyramale, ngài là một cô bé "chậm hiểu," "dốt nát." Sự thiếu hụt về tri thức này càng làm cho ngài trở nên nhỏ bé và vô hình trong con mắt của một xã hội có những định kiến nhất định.

Nhìn vào bức tranh toàn cảnh ấy, Bernadette dường như là một tập hợp của những điều không hoàn hảo. Ngài nghèo khó, bệnh tật, thất học và sống ở nơi tận cùng của xã hội. Theo logic của con người, ngài không thể là một ứng cử viên sáng giá cho bất kỳ một sứ mệnh cao cả nào. Thế gian tìm kiếm những người mạnh mẽ, thông thái, giàu có và có sức ảnh hưởng. Nhưng Thiên Chúa thì khác. Ngài nhìn thấu qua những lớp vỏ bọc bên ngoài, qua những "mảnh vỡ" mà thế gian chê bai, để thấy được một tâm hồn trong trắng, một trái tim khiêm hạ và một đức tin đơn sơ, thuần khiết.

Chính sự "hư không" của Bernadette lại trở thành không gian hoàn hảo để Thiên Chúa lấp đầy. Chính sự yếu đuối của ngài lại trở thành nơi để quyền năng của Thiên Chúa được biểu lộ. Ngài không chọn một vị hoàng tử hay một nhà thần học uyên bác. Ngài chọn một cô bé không có gì trong tay, một tâm hồn mà thế gian cho là "vỡ nát," để bắt đầu một trong những câu chuyện mặc khải vĩ đại nhất của thời hiện đại. Cuộc đời Bernadette là bài học đầu tiên cho chúng ta: Thiên Chúa không cần sự hoàn hảo của ta. Ngài chỉ cần sự sẵn lòng của ta, ngay cả khi ta chỉ có hai bàn tay trắng và một tâm hồn đầy những mảnh vỡ.

Vào ngày 11 tháng 2 năm 1858, một ngày mùa đông lạnh lẽo, Bernadette cùng em gái và một người bạn đi đến khu vực hang đá Massabielle để nhặt củi khô – một công việc tầm thường của những đứa trẻ nhà nghèo. Chính tại nơi hoang vắng, bên dòng sông Gave lạnh buốt, giữa những công việc đời thường nhất, điều phi thường đã xảy ra. Bernadette nghe thấy một tiếng động như một cơn gió mạnh, nhưng cây cối xung quanh không hề lay động. Khi ngước nhìn lên hốc đá, ngài thấy một người Phụ nữ mặc áo trắng, thắt lưng xanh, tay cầm tràng chuỗi Mân Côi với những hạt trắng như ngọc trai.

Đó là khoảnh khắc Bernadette "nhặt lấy mảnh vỡ đầu tiên." Mảnh vỡ ấy không phải là một mảnh gốm sứ hữu hình, mà là một hành động của đức tin. Đối mặt với một hiện tượng siêu nhiên mà ngài không thể lý giải, phản ứng đầu tiên của Bernadette không phải là sợ hãi bỏ chạy hay hoài nghi phân tích. Phản ứng của ngài là rút trong túi ra tràng hạt Mân Côi và quỳ xuống cầu nguyện. Ngài không hiểu, nhưng ngài tin. Ngài không biết "Bà Đẹp" ấy là ai, nhưng ngài cảm nhận được sự thánh thiện và bình an. Hành động đơn sơ ấy chính là sự đáp lại lời mời gọi của Thiên Chúa, một sự "xin vâng" thầm lặng giữa khung cảnh hoang sơ của Massabielle.

Ngay lập tức, những thử thách ập đến. Đây chính là "tiếng cười chê ngoài kia" mà mỗi người chúng ta đều phải đối mặt khi quyết định bắt đầu lại.

Sự hoài nghi từ gia đình: Khi Bernadette kể lại câu chuyện, mẹ ngài đã nghiêm cấm ngài quay trở lại hang đá. Bà cho rằng con mình bịa chuyện, hoặc tệ hơn, đó là một sự lừa dối của ma quỷ. Sự phản đối từ chính những người thân yêu nhất là một trong những thử thách đau đớn nhất.

Sự chế nhạo từ dân làng: Tin đồn lan nhanh. Nhiều người chế giễu, cho rằng Bernadette bị ảo giác hoặc muốn gây sự chú ý. Họ gọi ngài là kẻ nói dối, kẻ điên khùng.

Sự tra khảo từ chính quyền: Cảnh sát trưởng Jacomet và công tố viên Dutour đã nhiều lần triệu tập, thẩm vấn và đe dọa Bernadette. Họ dùng mọi cách, từ dỗ dành đến dọa nạt bỏ tù, để buộc ngài phải rút lại lời nói của mình. Họ cố gắng tìm ra những mâu thuẫn trong lời kể của ngài, nhưng tất cả đều vô ích. Trước những áp lực nặng nề ấy, Bernadette, một cô bé 14 tuổi thất học và yếu ớt, đã thể hiện một sự kiên định phi thường. Ngài chỉ đơn giản lặp đi lặp lại những gì mình đã thấy và đã nghe. Ngài không thêm thắt, không tranh cãi. Ngài chỉ nói sự thật. "Tôi có nhiệm vụ phải nói cho ông biết, chứ không có nhiệm vụ phải làm cho ông tin." – câu trả lời của ngài cho một viên chức đã trở thành bất hủ.

Sự thận trọng từ Giáo quyền: Cha sở Dominique Peyramale, một linh mục tốt lành nhưng nóng tính và nghiêm khắc, ban đầu cũng vô cùng hoài nghi. Ngài mắng Bernadette và cấm ngài đến hang đá. Ngài yêu cầu một dấu lạ: "Bà Đẹp" ấy phải làm cho bụi hồng ở hang đá nở hoa giữa mùa đông.

Đối mặt với sự chống đối từ mọi phía, Bernadette đã có thể dễ dàng từ bỏ. Ngài có thể chọn sự bình yên, vâng lời người lớn và quên đi câu chuyện ở hang đá. Nhưng không, ngài đã "tiếp tục đào." Sự "đào bới" của Bernadette chính là lòng trung thành tuyệt đối với sự thật mà ngài đã trải nghiệm. Mặc cho những lời đe dọa, cấm đoán, ngài vẫn quay trở lại hang đá 18 lần theo lời hẹn của Đức Mẹ. Mỗi lần trở lại là một hành động can đảm, một sự khẳng định đức tin giữa một biển trời hoài nghi. Ngài đã nhặt lên mảnh vỡ của niềm tin và kiên trì giữ chặt lấy nó, không để bất kỳ ai giật nó ra khỏi tay mình. Đó là bài học về sự kiên trì: khi đã tin rằng Thiên Chúa đang mời gọi, hãy can đảm bước đi, dù cho con đường có chông gai và đầy những tiếng nói muốn kéo ta lại.

Trong lần hiện ra thứ chín, vào ngày 25 tháng 2 năm 1858, Đức Mẹ đã trao cho Bernadette một mệnh lệnh kỳ lạ, một mệnh lệnh dường như vô lý và bẩn thỉu trong mắt người đời. "Bà Đẹp" nói với ngài: "Hãy đi uống nước và rửa mặt tại dòng suối." Nhưng ở đó không hề có dòng suối nào cả. Chỉ có một góc hang đá ẩm ướt, đầy bùn đất.

Bernadette nhìn quanh, không thấy dòng suối nào, bèn hướng về phía dòng sông Gave. Nhưng Đức Mẹ đã ra hiệu cho ngài đi vào trong hang. Bằng một cử chỉ vâng phục tuyệt đối, Bernadette đã đi đến góc hang, quỳ xuống và bắt đầu dùng đôi tay nhỏ bé của mình để cào bới lớp đất bùn. Ngài bới lên một chút bùn, cố gắng uống nhưng nó quá bẩn. Ngài bới thêm lần nữa, và một dòng nước nhỏ, đục ngầu bắt đầu rỉ ra. Ngài đã uống dòng nước ấy và lấy nó rửa mặt mình.

Hành động của Bernadette ngay lập tức gây ra một làn sóng phẫn nộ và chế giễu từ đám đông hàng trăm người đang chứng kiến. Họ la ó: "Con bé điên rồi! Nó ăn bùn!". Họ thấy một cảnh tượng khó coi, một hành động mất vệ sinh và vô nghĩa. Trong mắt họ, đó là bằng chứng cuối cùng cho thấy Bernadette không bình thường. Ngay cả những người ủng hộ ngài cũng cảm thấy thất vọng và xấu hổ. Nơi đó, trong khoảnh khắc đó, dường như là đỉnh điểm của sự thất bại, của sự bẽ bàng.

Nhưng chính tại nơi đó, nơi mà con người chỉ thấy bùn đất và sự điên rồ, Thiên Chúa đã bắt đầu điều mới mẻ của Ngài. "Cứ tiếp tục đào. Cứ tin. Vì Thiên Chúa vẫn luôn bắt đầu điều mới mẻ từ chính nơi ta tưởng đã khô cằn." Lời nhắc nhở này vang vọng một cách mạnh mẽ nhất qua hành động của Bernadette. Cái hang đá lầy lội, nơi mà người ta cho là vô dụng, chính là "nơi khô cằn" mà Thiên Chúa đã chọn.

Và điều kỳ diệu đã xảy ra. Từ chỗ bùn đất mà Bernadette đã cào bới, dòng nước nhỏ bé ấy không ngừng chảy, ngày càng trong hơn, mạnh hơn, và trở thành một dòng suối thực sự. Dòng suối ấy, về sau, đã trở thành nguồn nước chữa lành nổi tiếng khắp thế giới của Lộ Đức, nơi hàng triệu người đã đến để tìm kiếm sự an ủi cho tâm hồn và sự chữa lành cho thể xác.

Phép lạ của dòng suối Massabielle không chỉ nằm ở khả năng chữa bệnh thể lý. Nó mang một ý nghĩa biểu tượng sâu sắc hơn nhiều.

Sự sống từ nơi chết chóc: Bùn đất tượng trưng cho tội lỗi, cho sự yếu đuối, cho những thất bại và những nơi tăm tối nhất trong cuộc đời chúng ta. Đó là nơi ta cảm thấy xấu hổ, bế tắc và tuyệt vọng. Nhưng chính khi ta can đảm "đào bới" trong sự vâng phục – tức là đối mặt với sự thật về bản thân, thừa nhận những yếu đuối của mình trước mặt Chúa – thì Ngài sẽ làm trổ sinh một dòng nước của ân sủng.

Sự khiêm nhường là con đường: Hành động của Bernadette là một bài học về sự khiêm nhường tột cùng. Ngài sẵn sàng làm một việc bị coi là bẩn thỉu, điên rồ trước mặt mọi người, chỉ vì vâng lời Đức Mẹ. Để tìm thấy dòng nước của Chúa, đôi khi ta phải chấp nhận "lấm bẩn," phải từ bỏ cái tôi kiêu hãnh, từ bỏ hình ảnh đẹp đẽ mà ta muốn giữ gìn trước mặt người khác.

Ân sủng luôn có sẵn: Dòng suối không phải do Bernadette tạo ra. Ngài chỉ khám phá ra nó. Ân sủng của Thiên Chúa cũng vậy. Nó luôn ở đó, ngay cả trong những hoàn cảnh tăm tối nhất. Việc của chúng ta là tin tưởng và "đào bới" bằng lời cầu nguyện, bằng sự hoán cải, bằng hành động vâng phục.

Câu chuyện về dòng suối Lộ Đức là một lời hứa chắc chắn: đừng bao giờ coi thường những "vùng đất khô cằn" trong cuộc đời bạn. Nơi bạn cảm thấy thất bại nhất, nơi bạn nghĩ rằng không còn chút hy vọng nào, chính là nơi Thiên Chúa đang chờ đợi để làm nên một phép lạ, để khơi nguồn một dòng suối của sự sống mới.

Câu chuyện của Thánh Bernadette và dòng suối Lộ Đức không phải là một cổ tích xa xưa. Nó là một thông điệp sống động và cấp thiết cho mỗi người chúng ta, những con người đang sống trong thế kỷ 21, với những "mảnh vỡ" của riêng mình. Cuộc sống hiện đại mang đến những áp lực và thử thách khác nhau, nhưng bản chất của sự đổ vỡ và nhu cầu được bắt đầu lại thì không bao giờ thay đổi.

Những "mảnh vỡ" của thời đại:

Sự nghiệp thất bại: Bạn có thể đã dồn hết tâm huyết vào một dự án kinh doanh nhưng rồi phá sản. Bạn có thể bị mất việc, cảm thấy mình vô dụng và mất phương hướng.

Những mối quan hệ tan vỡ: Một cuộc hôn nhân đổ vỡ, một tình bạn rạn nứt, những mâu thuẫn không thể hàn gắn trong gia đình. Những mảnh vỡ này thường để lại những vết sẹo sâu sắc nhất trong tim.

Sức khỏe suy sụp: Một căn bệnh bất ngờ ập đến, cướp đi sức lực và những kế hoạch tương lai, khiến bạn phải đối mặt với sự mong manh của chính mình.

Khủng hoảng đức tin: Những biến cố cuộc đời có thể làm lung lay niềm tin của bạn. Bạn cảm thấy Thiên Chúa im lặng, xa cách, và bạn bắt đầu hoài nghi về sự hiện diện của Ngài.

Những lầm lỗi cá nhân: Những quyết định sai lầm trong quá khứ, những tội lỗi mà bạn không thể tha thứ cho chính mình, chúng trở thành gánh nặng ám ảnh, ngăn cản bạn bước về phía trước.

Giữa những hoàn cảnh này, lời mời gọi của Bernadette vang lên: "Hãy nhặt lấy một mảnh và bắt đầu lại." Nhưng làm thế nào để áp dụng điều này một cách cụ thể?

Chấp nhận sự thật của những mảnh vỡ: Bước đầu tiên và khó khăn nhất là ngừng chạy trốn. Hãy can đảm nhìn vào đống đổ nát của mình. Thừa nhận rằng bạn đang đau khổ, bạn đã thất bại, bạn đang bị tổn thương. Giống như Bernadette không chối bỏ sự nghèo khó của mình, chúng ta cũng đừng cố gắng che đậy những vết thương. Việc thừa nhận không phải là để đắm chìm trong sự tự thương hại, mà là để biết mình đang đứng ở đâu, để có thể bắt đầu hành trình chữa lành.

Lắng nghe tiếng gọi thầm lặng của Thiên Chúa: Giữa những tiếng ồn ào của sự chỉ trích (từ bên ngoài và từ chính nội tâm), hãy tạo ra một không gian tĩnh lặng để lắng nghe. Tiếng gọi của Chúa thường không phải là một tiếng sấm vang dội, mà là một sự thúc đẩy nhẹ nhàng trong tâm hồn, một ý nghĩ về sự tha thứ, một tia hy vọng le lói, một lời mời gọi cầu nguyện. Đó có thể là một câu Kinh Thánh bạn tình cờ đọc được, một lời khuyên từ một người bạn, hay đơn giản là một cảm giác bình an khi bạn hướng lòng về Chúa.

"Nhặt lấy một mảnh" – Bắt đầu từ những việc nhỏ nhất: Bắt đầu lại không đòi hỏi một kế hoạch vĩ đại ngay lập tức. Nó bắt đầu bằng một hành động nhỏ bé của đức tin. * Nếu bạn thất bại trong sự nghiệp, "nhặt một mảnh" có thể là cập nhật lại hồ sơ xin việc, tham gia một khóa học kỹ năng mới, hoặc đơn giản là gọi điện cho một người bạn để tìm kiếm lời khuyên. * Nếu một mối quan hệ tan vỡ, "nhặt một mảnh" có thể là một lời xin lỗi chân thành, một quyết định tha thứ cho người khác (và cho chính mình), hoặc một lời cầu nguyện cho người đã làm mình tổn thương. * Nếu bạn khủng hoảng đức tin, "nhặt một mảnh" có thể là việc đọc lại một đoạn Tin Mừng, dành ra năm phút thinh lặng mỗi ngày, hoặc tìm đến một vị linh mục để chia sẻ.

"Cứ tiếp tục đào" – Kiên trì đối mặt với "bùn đất": Sẽ có những lúc việc bắt đầu lại khiến bạn cảm thấy bẽ bàng, giống như Bernadette phải cào bới đất bùn trước mặt mọi người. Bạn có thể phải làm một công việc thấp hơn vị trí cũ. Bạn có thể phải hạ mình để làm hòa. Bạn có thể phải đối mặt với những góc tối trong tâm hồn mình. Hãy kiên trì. Đừng nản lòng trước sự khó khăn ban đầu. Chính sự kiên trì trong những việc nhỏ bé, khiêm tốn sẽ là cách bạn khám phá ra "dòng suối" ân sủng mà Chúa đã chuẩn bị cho bạn.

Bắt đầu lại không có gì đáng xấu hổ. Xấu hổ là khi ta từ chối cơ hội được lớn lên, được trở nên mạnh mẽ hơn qua thử thách. Mỗi lần bắt đầu lại là một cơ hội để tin tưởng vào Chúa một cách sâu sắc hơn, để không còn cậy dựa vào sức riêng của mình, mà hoàn toàn phó thác vào quyền năng và tình yêu của Ngài.

Thế giới thường tôn vinh sự hoàn hảo, sự nguyên vẹn không tì vết. Nhưng trong con mắt của đức tin, có một vẻ đẹp đặc biệt nơi những gì đã từng vỡ nát và được hàn gắn lại. Trong nghệ thuật Kintsugi của Nhật Bản, người ta dùng sơn mài trộn với bột vàng, bạc hoặc bạch kim để sửa chữa những món đồ gốm bị vỡ. Thay vì che giấu vết nứt, nghệ thuật này lại tôn vinh nó, biến những đường nứt thành một phần độc đáo và đẹp đẽ của lịch sử món đồ. Vết vỡ không làm giảm giá trị, mà còn làm tăng thêm vẻ đẹp và chiều sâu cho nó.

Cuộc đời của một người được Thiên Chúa chữa lành và cho bắt đầu lại cũng giống như một tác phẩm Kintsugi. Những "mảnh vỡ" của quá khứ – những thất bại, tội lỗi, nỗi đau – không bị xóa đi. Thay vào đó, chúng được hàn gắn lại bằng "vàng ròng" của ân sủng và tình yêu Thiên Chúa. Những vết sẹo không còn là dấu tích của sự xấu hổ, mà trở thành lời chứng cho quyền năng chữa lành của Ngài. Một người đã từng trải qua đổ vỡ và đứng dậy được bằng đức tin sẽ có một sự khôn ngoan, một lòng trắc ẩn và một sự vững chãi mà những người chưa từng vấp ngã khó có thể có được.

Thánh Bernadette, sau những lần hiện ra, đã không có một cuộc sống dễ dàng. Ngài vào dòng tu, tiếp tục chịu đựng bệnh tật và những thử thách trong cộng đoàn. Nhưng ngài đã sống cuộc đời của một tác phẩm Kintsugi. Những mảnh vỡ của sự nghèo khó và bệnh tật trong quá khứ đã được ân sủng của Thiên Chúa biến đổi, trở thành những đường nét vàng son của sự khiêm nhường và thánh thiện. Ngài đã trở thành một dòng suối sống động, tiếp tục mang ơn lành của Chúa đến cho mọi người.

Hành trình của chúng ta cũng vậy. Đừng sợ những mảnh vỡ. Đừng nguyền rủa những vết nứt trong cuộc đời mình. Hãy nhìn chúng như những cơ hội để ánh sáng của Thiên Chúa có thể chiếu rọi vào những nơi sâu kín nhất trong tâm hồn ta. Mỗi lần ta cho phép Ngài hàn gắn một mảnh vỡ, ta lại trở nên đẹp hơn trong mắt Ngài.

Vậy, nếu hôm nay bạn đang đứng giữa những đổ nát của một giấc mơ, hãy hít một hơi thật sâu. Hãy nhớ đến cô bé Bernadette nhỏ bé, yếu ớt nhưng đầy can đảm. Hãy lắng nghe lời mời gọi dịu dàng của Thiên Chúa, một lời mời gọi không phán xét mà đầy yêu thương.

Đừng ngại ngần. Hãy nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt lấy một mảnh vỡ, dù là mảnh nhỏ nhất, và bắt đầu lại. Hãy tin rằng mảnh vỡ ấy, trong tay Thiên Chúa, sẽ trở thành viên đá góc tường cho một công trình mới, một công trình có thể không giống như những gì bạn đã từng mơ ước, nhưng chắc chắn sẽ vững vàng hơn, ý nghĩa hơn và đẹp đẽ hơn bội phần.

Vì đó chính là vẻ đẹp của cuộc sống, và đó chính là phép lạ không ngừng của một Thiên Chúa luôn yêu thương và luôn bắt đầu điều mới mẻ từ chính nơi ta tưởng đã khô cằn nhất.

Lm. Anmai, CSsR

 

Tác giả: