Thì thầm trước khi ngủ
- T4, 23/07/2025 - 20:53
- Lm Anmai, CSsR
THÌ THẦM TRƯỚC KHI NGỦ
Lạy Chúa, NẾU BƯỚC CHÂN CON CÓ MỎI…
Lạy Chúa Giêsu, Đấng là đường, là sự thật và là sự sống của con,
Hôm nay, trong một khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm hoi của cuộc đời, con tìm về bên Ngài, không phải với những lời kinh đã thuộc lòng, không phải với những nghi thức trang trọng, mà với một tâm hồn trần trụi, mang theo tất cả những ngổn ngang và cả những mỏi mệt của kiếp người. Con muốn thưa với Ngài một lời nguyện xin bé nhỏ, một lời thì thầm xuất phát từ sâu thẳm trái tim của một người lữ hành đang bước đi trên con đường dương thế gập ghềnh: “Lạy Chúa, nếu bước chân con có mỏi, xin Ngài dừng lại chờ con.”
Cuộc đời là một hành trình dài, một con đường mà chính Ngài đã đi qua trước con. Ngài đã mời gọi con bước theo Ngài, và với tất cả lòng tin yêu non trẻ, con đã hân hoan đáp lời. Những bước chân đầu tiên thật nhẹ nhàng, hăng hái biết bao. Con đường khi ấy dường như trải đầy hoa thơm, nắng vàng rực rỡ. Con đã nghĩ rằng, chỉ cần có Ngài đi bên cạnh, con có thể vượt qua tất cả. Con đã tự tin vào sức mạnh của đôi chân, vào sự bền bỉ của ý chí và vào lòng nhiệt thành tưởng chừng không bao giờ vơi cạn.
Nhưng lạy Chúa, đường đời đâu chỉ có nắng đẹp và hoa thơm. Con đường ấy có cả những đoạn sỏi đá làm chân con đau nhói, có những con dốc cao làm hơi thở con đứt quãng, có những ngã rẽ mịt mờ làm con hoang mang lạc lối. Có những ngày, gánh nặng của cơm áo gạo tiền, của những lo toan cho gia đình, của những mối quan hệ đổ vỡ đè trĩu lên đôi vai. Có những đêm, nỗi cô đơn, sự thất vọng và cả những yếu đuối tội lỗi của bản thân vây lấy tâm hồn con, khiến con không sao ngủ được.
Và rồi, bước chân con bắt đầu mỏi.
Cái mỏi mệt này không chỉ ở đôi chân thể lý, mà nó thấm sâu vào cả tâm hồn. Đó là sự mỏi mệt của niềm tin khi những lời cầu nguyện dường như không được đáp lời. Đó là sự mỏi mệt của hy vọng khi bóng tối dường như cứ mãi bao trùm. Đó là sự mỏi mệt của tình yêu khi con tim đã quá nhiều lần bị tổn thương. Con bắt đầu đi chậm lại. Những lời kinh con đọc trở nên máy móc. Ánh mắt con không còn hướng về phía trước, về phía Ngài nữa, mà bắt đầu nhìn xuống dấu chân nặng nề của chính mình.
Trong những lúc ấy, con sợ hãi vô cùng. Con sợ Ngài vẫn cứ bước đi, với sự thánh thiện và hoàn hảo của Ngài, và bỏ lại con ở phía sau với tất cả sự yếu đuối và bất toàn. Con sợ khoảng cách giữa Ngài và con ngày một xa hơn, đến một lúc nào đó, con sẽ không còn nhìn thấy bóng Ngài nữa. Con sợ mình sẽ bị bỏ rơi, lạc lõng giữa sa mạc cuộc đời.
Vì thế, lạy Chúa, con tha thiết nài xin: “Nếu bước chân con có mỏi, xin Ngài dừng lại chờ con.”
Xin Ngài hãy kiên nhẫn với sự chậm chạp của con. Xin đừng trách phạt sự yếu đuối của con. Xin hãy ngoảnh lại nhìn con, trao cho con một ánh mắt cảm thông và yêu thương. Sự chờ đợi của Ngài chính là ân sủng lớn lao nhất cho con trong lúc này. Nó cho con thời gian để thở, để lau đi những giọt mồ hôi, để xoa dịu những vết thương. Sự chờ đợi của Ngài là một lời khẳng định rằng Ngài không bao giờ từ bỏ con, rằng con vẫn luôn ở trong trái tim Ngài. Chỉ cần Ngài chờ, con sẽ lại có thêm can đảm để đứng dậy, để buộc lại dây giày đức tin, và gắng gượng bước tiếp, dù chỉ là từng bước, từng bước một, miễn là được đi về phía Ngài.
Lạy Chúa, NẾU BƯỚC CHÂN CON RÃ RỜI…
Lạy Chúa, Đấng chăn chiên nhân lành,
Con biết rằng có những lúc, sự mỏi mệt sẽ qua đi khi con được nghỉ ngơi trong tình yêu của Ngài. Nhưng cũng có những lúc, thử thách của cuộc đời không chỉ làm con mỏi mệt, mà nó còn đánh gục con, khiến bước chân con hoàn toàn rã rời. Vì vậy, lời nguyện xin thứ hai của con, một lời nguyện xin của sự phó thác đến tận cùng, chính là: “Lạy Chúa, nếu bước chân con rã rời, xin Ngài hẵng ẵm con trên tay.”
“Rã rời” – hai tiếng sao mà nghe bất lực và tuyệt vọng đến thế! Đó là khi đôi chân không còn sức để đứng vững, khi ý chí đã hoàn toàn sụp đổ. Đó là khoảnh khắc con cảm thấy mình đã đi đến đường cùng. Có thể là một biến cố lớn ập đến: một căn bệnh hiểm nghèo, sự ra đi của người thân yêu, một sự nghiệp tan vỡ, một sự phản bội đau đớn. Tất cả sức lực mà con cố công gìn giữ bỗng chốc tan biến như bọt biển. Con ngã quỵ. Con không thể tự mình bước đi được nữa.
Con nằm đó, giữa bụi đất của cuộc đời, cảm nhận rõ sự bất lực của thân phận con người. Con không dám nhìn lên Ngài, vì xấu hổ, vì mặc cảm tội lỗi, vì cảm thấy mình không còn xứng đáng để đi theo Ngài nữa. Con chỉ biết khóc trong câm lặng. Con không còn dám xin Ngài chờ con, vì con biết dù Ngài có chờ, con cũng không thể đứng dậy nổi.
Chính trong vực thẳm của sự tuyệt vọng ấy, lời nguyện cầu cuối cùng bật ra như một hơi thở. Con không còn gì để cậy trông ngoài chính lòng thương xót của Ngài. Con không còn gì để níu kéo ngoài vòng tay quyền năng và ấm áp của Ngài.
Lạy Chúa, “xin Ngài hẵng ẵm con trên tay.”
Xin hãy cúi xuống, thật gần bên con. Xin đừng e ngại những lấm lem, những rách nát của tâm hồn và thể xác con. Xin hãy nhấc bổng con lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, như người mục tử nhân lành tìm thấy con chiên lạc và vác nó trên vai. Xin hãy ẵm con vào lòng, để con được tựa đầu vào trái tim Ngài, để con được nghe nhịp đập của tình yêu vĩnh cửu.
Khi được ở trong vòng tay Ngài, con sẽ không còn sợ hãi. Bão tố ngoài kia có thể vẫn đang gào thét, con đường phía trước có thể vẫn còn chông gai, nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa. Vì con an toàn. Con được chở che. Con được yêu thương. Trong vòng tay Ngài, con sẽ tìm lại được sự bình an mà thế gian không thể ban cho. Trong vòng tay Ngài, những vết thương của con sẽ được chữa lành.
Con nhớ lại câu chuyện “Dấu Chân Trên Cát”. Người đàn ông đã trách Chúa vì sao trong những lúc gian nan nhất, ông chỉ thấy một đôi dấu chân. Và Chúa đã trả lời rằng: “Đó là vì những lúc ấy, chính Ta đang ẵm con trên tay.” Lạy Chúa, xin hãy để con được cảm nghiệm điều đó một cách sâu sắc trong đời mình. Xin cho con hiểu rằng, sự yếu đuối đến tận cùng của con lại chính là cơ hội để quyền năng và tình yêu của Ngài được biểu lộ một cách mạnh mẽ nhất.
Lạy Chúa Giêsu, hành trình theo Ngài thật không dễ dàng. Sẽ còn nhiều lần bước chân con mỏi, và cũng có thể sẽ có lúc bước chân con rã rời. Nhưng hôm nay, con xin đặt trọn vẹn cuộc đời con, với tất cả sức mạnh và sự yếu đuối của nó, trong bàn tay quan phòng của Ngài.
Xin hãy luôn ở bên con, chờ đợi con, và khi cần, xin hãy ẵm con trên tay. Để rồi, dù bằng chính đôi chân của con hay bằng sức mạnh của Ngài, con cũng sẽ đi trọn con đường này để một ngày kia được về tới Quê Trời, nơi không còn mỏi mệt hay rã rời, chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc viên mãn trong Ngài. Amen.
Lm. Anmai, CSsR