Nhảy đến nội dung

Trưởng Thành Sau Những Tổn Thương 

Trưởng Thành Sau Những Tổn Thương 

 Vài Lời Ngày 24 Tháng 7 

 

– Lm. Anmai, CSsR

Tổn thương – một từ khiến người ta liên tưởng đến nỗi đau, đến giọt nước mắt, đến những đêm dài không ngủ và cảm giác trống rỗng tưởng như chẳng thể lấp đầy. Nhưng qua thời gian, tôi học được rằng: tổn thương không đến để đánh gục mình, mà là để dạy mình đứng vững hơn, hiểu đời hơn, và yêu chính mình nhiều hơn.

Có những nỗi đau từng khiến tôi gục xuống, tưởng chừng như không thể bước tiếp. Những mối quan hệ tan vỡ, những lời nói vô tình như dao cắt vào lòng, những kỳ vọng không thành, những thất bại tưởng như đổ sập cả tương lai. Tôi đã từng hỏi: “Tại sao lại là mình?” Tôi đã từng giận, từng trách, từng muốn buông xuôi.

Nhưng rồi, sau mỗi lần vấp ngã, tôi lại phát hiện một điều: tôi không yếu đuối như tôi tưởng. Mỗi vết thương là một vết khắc sâu trong tâm hồn, nhưng cũng chính là nơi từ đó nở ra hoa của sự kiên cường.

Tôi bắt đầu hiểu rằng: trưởng thành không phải là sự vô cảm, mà là biết cảm thông một cách chín chắn. Là khi ta có thể im lặng trước những lời tổn thương, không phải vì ta không có gì để nói, mà vì không cần thiết phải hơn thua. Là khi ta có thể mỉm cười với người từng làm ta khóc, không vì đã quên, mà vì ta đã chấp nhận và buông bỏ.

Tổn thương cũng dạy tôi một điều quan trọng: không ai có thể là chỗ dựa mãi mãi cho mình ngoài chính mình. Người có thể yêu thương ta hôm nay, nhưng ngày mai có thể rời xa. Chỉ có tình yêu bản thân mới là ngọn lửa giữ ấm trong đêm dài cô đơn. Và chỉ khi biết yêu chính mình, ta mới có thể yêu người khác một cách lành mạnh, không đòi hỏi, không lệ thuộc.

Có những điều xảy ra không phải để trừng phạt ta, mà để dạy ta bài học. Có những con người bước vào cuộc đời ta không phải để ở lại, mà để thức tỉnh một phần sâu thẳm trong tâm hồn. Và có những mất mát không khiến ta gục ngã, mà lại giúp ta trưởng thành hơn bao giờ hết.

Hôm nay, tôi vẫn có thể yếu lòng, vẫn có thể buồn, nhưng tôi không còn đánh mất mình trong nỗi buồn đó nữa. Tôi biết dừng lại để thở, để tĩnh lặng, để chữa lành. Tôi chọn sống chân thành, nhẹ nhàng, và tử tế – với người, và trước hết là với chính tôi.

Trưởng thành, suy cho cùng, chính là hành trình chấp nhận những gì đã qua, trân trọng những gì đang có, và hy vọng vào điều chưa tới. Là khi ta đủ bình an để cười với quá khứ, đủ bản lĩnh để sống với hiện tại, và đủ đức tin để bước vào tương lai.

TỪ BỎ CÁI TÔI, ĐỂ NGHE TIẾNG CHÚA | Thứ Năm Tuần XVI Thường Niên | Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/OwZS5tRMQZ8

 

TRƯỞNG THÀNH SAU NHỮNG TỔN THƯƠNG  vài lời ngày 24 tháng 7 – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/DA9jBawU2_0

 

Gia Đình – Cái Nôi Của Sự Thánh Thiện Thầm Lặng – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/pgvc0-CjGZ0

10 bài suy niệm Tin Mừng Thứ Năm tuần XVI TN – Lm. Anmai, CSsR

https://ducmemangden.net/thu-nam-tuan-xvi-tn-lm-anmai-cssr.html

 

Thứ Năm Tuần XVI TN : MẮT THẤY, TAI NGHE, LÒNG HIỂU: ÂN SỦNG CỦA SỰ MẶC KHẢI

Chuyện bên ly cà phê sáng : YÊU PHẢI HIỂU, HIỂU ĐỂ YÊU: HÀNH TRÌNH KIẾN TẠO MỘT TÌNH YÊU TRỌN VẸN – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/7FTYhTFZgTI

YÊU PHẢI HIỂU, HIỂU ĐỂ YÊU: HÀNH TRÌNH KIẾN TẠO MỘT TÌNH YÊU TRỌN VẸN – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/slAZv6afwEk

Thứ Năm Tuần XVI TN : MẮT THẤY, TAI NGHE, LÒNG HIỂU: ÂN SỦNG CỦA SỰ MẶC KHẢI – Lm. Anmai, CSsR

https://youtu.be/mMnHc4plxcE

 

Khó vậy mà cũng làm được ?

https://youtu.be/LvZNhaW4WRE

Danh mục:
Tác giả: