Nhảy đến nội dung

Sống theo Lời Chúa giữa Giáo Hội đang được thanh luyện

20  29  Đ  Thứ Bảy Tuần XXIV Thường Niên.

Thánh An-rê Kim Te-gon, Phaolô Chong Ha-sang và các bạn Tử đạo tại Triều Tiên, lễ nhớ.

Thánh Gio-an Sác-lơ Cô-nây Tân (Jean Charles Cornay), Linh mục (+1837), Tử đạo.

1Tm 6,13-16; Lc 8,4-15.

Lc 8,1-3

Đức Giê-su rảo qua các thành phố, làng mạc, rao giảng và loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa. Cùng đi với Người, có Nhóm Mười Hai và mấy người phụ nữ đã được Người trừ quỷ và chữa bệnh. Đó là bà Ma-ri-a gọi là Ma-ri-a Mác-đa-la, người đã được giải thoát khỏi bảy quỷ, bà Gio-an-na, vợ ông Khu-da quản lý của vua Hê-rô-đê, bà Su-san-na và nhiều bà khác nữa. Các bà này đã lấy của cải mình mà giúp đỡ Đức Giê-su và các môn đệ.

Sống theo Lời Chúa giữa Giáo Hội đang được thanh luyện

Phụng vụ hôm nay mời gọi chúng ta chiêm ngắm chứng từ anh dũng của các thánh tử đạo Triều Tiên – đặc biệt là thánh An-rê Kim Thông, vị linh mục bản xứ đầu tiên của Triều Tiên, thánh Phaolô Chong Ha-sang, cùng với gần 100 thánh và hơn 10.000 người đã đổ máu đào vì đức tin. Các ngài không chỉ là những nhân chứng đức tin nơi một quốc gia bị bách hại, mà còn là ngọn đuốc soi đường cho chúng ta hôm nay trong một thế giới không thiếu bóng tối, vô cảm và lạnh lùng. Tin Mừng hôm nay cũng chính là khởi điểm cho sứ mạng rao giảng và làm chứng mà các ngài đã dấn thân theo sát Đức Ki-tô. “Đức Giê-su rảo qua các thành phố, làng mạc, rao giảng và loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa.” Đây là lời mô tả vắn gọn nhưng đầy sức sống về một Chúa Giê-su không ngơi nghỉ, luôn lên đường, luôn đi đến tận cùng những nơi con người hiện diện. Tin Mừng không được truyền bá bằng lý thuyết khô khan, nhưng bằng bước chân của người rao giảng, bằng tiếng nói dịu dàng của lòng thương xót, bằng sự hiện diện sống động của một Đấng Cứu Độ mang lấy thân phận con người.

Ngài không đi một mình. Cùng đi với Ngài có Nhóm Mười Hai – những môn đệ thân tín được kêu gọi cách đặc biệt để sống với Thầy và trở nên những chứng nhân của Tin Mừng. Nhưng điều làm chúng ta ngạc nhiên là Tin Mừng hôm nay còn nhắc đến một nhóm người thường bị lãng quên trong xã hội Do Thái thời đó: “mấy người phụ nữ đã được Người trừ quỷ và chữa bệnh”. Đó là bà Ma-ri-a Mác-đa-la, người được giải thoát khỏi bảy quỷ; bà Gio-an-na, vợ của viên quản lý trong triều đình Hê-rô-đê; bà Su-san-na và nhiều bà khác nữa. Họ không chỉ đi theo để lắng nghe, nhưng còn “lấy của cải mình mà giúp đỡ Đức Giê-su và các môn đệ.”

Chi tiết nhỏ này cho thấy một chân lý lớn: trong công cuộc rao giảng Tin Mừng, không có ai là nhân vật phụ. Ai cũng có thể trở thành người loan báo và phục vụ Nước Trời, miễn là người ấy có một trái tim được biến đổi và một tấm lòng sẵn sàng dâng hiến. Những người phụ nữ này có thể từng là nạn nhân của bệnh tật, bóng tối, sự loại trừ – nhưng khi được Đức Giê-su chữa lành, họ không sống ơn cứu độ ấy cách thụ động, nhưng biến ơn ấy thành hành động yêu thương và phục vụ. Họ không được chọn làm Tông Đồ như Nhóm Mười Hai, nhưng họ là chứng nhân không thể thiếu cho sự hiện diện và hành động của Thiên Chúa giữa lòng nhân loại. Sự góp phần của họ – cả về tinh thần lẫn vật chất – làm cho Tin Mừng không chỉ được rao giảng, mà còn được nuôi dưỡng, chăm sóc và lan rộng.

Thánh An-rê Kim Thông và Phaolô Chong Ha-sang cũng sống chính tinh thần ấy: sống đức tin không phải như một điều gì lý thuyết hay trừu tượng, nhưng như một con đường dấn thân cụ thể – nơi từng người, từng nhà, từng ngôi làng, từng hy sinh nhỏ bé. Các ngài không chỉ tin bằng miệng lưỡi, mà bằng cả mạng sống. Với thánh An-rê Kim, sứ vụ linh mục không chỉ là cử hành các bí tích, mà là đưa chính bản thân mình vào cuộc đời rao giảng – giữa muôn vàn nguy hiểm, khổ nhọc, hiểm họa tử vong luôn rình rập. Với thánh Phaolô Chong, người giáo dân lãnh đạo cộng đoàn trong thời cấm đạo, việc làm chứng không dừng lại ở lòng đạo đức cá nhân, mà còn là việc tổ chức, bảo vệ, nâng đỡ đời sống đức tin của anh chị em mình. Trong thời đại mà việc đọc Kinh Thánh hay giữ đạo có thể bị chém đầu, thì mỗi hành vi cầu nguyện, mỗi thánh lễ âm thầm trong hầm trú ẩn, mỗi bước chân đi tìm linh mục đều là một bước đi loan báo Tin Mừng – giống như Chúa Giê-su “rảo qua các thành phố, làng mạc”.

Bài Tin Mừng hôm nay vì thế không chỉ kể lại một hành trình trong quá khứ, mà mời gọi chúng ta sống tiếp hành trình ấy hôm nay. Đức Giê-su vẫn tiếp tục đi qua các ngôi làng hiện đại – là nơi làm việc, trường học, gia đình, bệnh viện, những khu phố ồn ào hay những căn phòng cô đơn. Ngài vẫn đang rao giảng qua Lời Chúa, qua các bí tích, qua những cuộc gặp gỡ đời thường. Và Ngài vẫn đang cần những người “đi theo” – không chỉ để nghe, mà để sống và phục vụ. Các Thánh tử đạo Triều Tiên là những “người phụ nữ và người đàn ông” của thế kỷ 19, những người đã dám đánh đổi cuộc đời mình để Nước Trời được loan báo. Và trong thế kỷ 21 hôm nay, Đức Giê-su vẫn đang mời gọi những người tiếp bước – dù là linh mục, tu sĩ hay giáo dân – hãy ra khỏi vùng an toàn, bước vào hành trình loan báo Tin Mừng bằng chính đời sống mình.

Chúng ta có thể là người mẹ, người cha, người giáo viên, người công nhân, người nội trợ – nhưng nếu mỗi ngày chúng ta để Lời Chúa soi sáng, để tình thương chữa lành, và để ơn sủng biến đổi, thì chúng ta cũng đang “đi theo Chúa” và “lấy của cải mình” – tức là thời gian, công sức, khả năng, lời cầu nguyện – để phục vụ Nước Trời. Mỗi khi bạn dạy con cái cầu nguyện, khuyên nhủ nhẹ nhàng khi con sai lỗi, bạn đang loan báo Tin Mừng. Mỗi khi bạn từ chối sự gian dối trong công việc, chọn sống liêm chính và công bằng, bạn đang đi cùng Chúa. Mỗi khi bạn chăm sóc người bệnh, an ủi người buồn phiền, tha thứ cho người làm tổn thương mình, bạn đang sống vai trò của những người phụ nữ trong Tin Mừng hôm nay. Và mỗi khi bạn bước ra khỏi sự thờ ơ, đóng góp vào việc phục vụ cộng đoàn, giáo xứ, bạn đang lấy chính của cải tinh thần và vật chất của mình để đồng hành cùng Chúa Ki-tô.

Thời đại hôm nay tuy không còn những cuộc bách hại đẫm máu như xưa, nhưng lại có một cơn bách hại tinh vi hơn – đó là sự nguội lạnh trong đức tin, sự thỏa hiệp với cái sai, sự vô cảm trước đau khổ, sự khép kín với tha nhân. Chúng ta có thể không bị tra tấn về thể xác, nhưng lại có thể để cho đức tin bị mài mòn, bị phai nhạt dần trong đời sống hằng ngày. Chính vì thế, bài Tin Mừng hôm nay và chứng từ của các thánh tử đạo trở thành lời mời cấp thiết: hãy ra khỏi chính mình để đi với Chúa, hãy sống Tin Mừng bằng hành động cụ thể, hãy trở thành khí cụ của tình yêu, của lòng thương xót và của sự sống giữa một thế giới có quá nhiều giả tạo, hận thù và ích kỷ.

Mừng lễ các Thánh Tử Đạo Triều Tiên, chúng ta không chỉ tôn kính các ngài, mà còn được mời gọi noi gương các ngài. Chúng ta hãy xin ơn can đảm để theo Chúa không phải chỉ trong lúc dễ dàng, nhưng cả khi vất vả, cô đơn, hiểu lầm, thiệt thòi. Chúng ta hãy xin ơn khiêm nhường để đừng tìm chỗ đứng cho mình, mà tìm cơ hội phục vụ cho người khác. Chúng ta hãy xin ơn trung thành để khi gặp thử thách, chúng ta vẫn giữ trọn niềm tin như các ngài đã giữ – không vì được vinh danh đời này, mà vì muốn làm chứng cho một sự thật không bao giờ phai: Đức Giê-su Ki-tô là Chúa, là Đường, là Sự Thật và là Sự Sống. Và như thế, chúng ta sẽ trở thành những “người tử đạo giữa đời thường” – không phải bằng cái chết thể lý, nhưng bằng đời sống hy sinh, quên mình, dám sống khác với số đông, dám làm chứng cho Tin Mừng bằng những điều nhỏ bé mà kiên trì, thầm lặng nhưng đầy yêu thương.

Lm. Anmai, CSsR


 

Danh mục:
Tác giả: