Tràng Chuỗi Mân Côi: Sợi dây nối kết những số phận và mang lại hạnh phúc
- T7, 04/10/2025 - 05:33
- Lm Anmai, CSsR
Tràng Chuỗi Mân Côi: Sợi dây nối kết những số phận và mang lại hạnh phúc
Vào một buổi chiều thu, khi ánh nắng hoàng hôn màu mật ong đang trải dài trên những con phố cổ kính của thành phố, Tuấn, một chàng sinh viên y khoa năm cuối, rảo bước trở về ký túc xá. Tâm trí chàng trĩu nặng những công thức hóa học phức tạp và những ca bệnh nan giải. Cuộc sống của Tuấn giờ đây là một guồng quay không ngừng của sách vở, giảng đường và những đêm trực căng thẳng ở bệnh viện. Chàng là niềm tự hào của gia đình, một tương lai xán lạn đang chờ phía trước.
Thế nhưng, sâu thẳm trong tâm hồn chàng trai trẻ, có một khoảng trống vô hình mà những thành công học tập không thể nào lấp đầy. Tuấn nhớ lại những ngày thơ ấu ở miền quê yên bình. Khi đó, sau mỗi buổi chiều tan học, chàng thường cùng mẹ quỳ bên chiếc giường gỗ cũ, đôi tay nhỏ bé lần theo từng hạt của cỗ Tràng Chuỗi Mân Côi bằng gỗ đã sờn bóng. Giọng đọc kinh trầm ấm của mẹ và hương hoa lài thoang thoảng từ khu vườn nhỏ đã dệt nên một tuổi thơ đầy ắp bình an và tin yêu. Đức Mẹ Mân Côi đối với Tuấn khi ấy thật gần gũi, như một người Mẹ hiền luôn lắng nghe mọi tâm sự trẻ thơ.
Nhưng khi lên thành phố, bước vào cánh cửa đại học, thế giới của Tuấn đã thay đổi. Những lý thuyết khoa học, những tranh luận triết học duy vật, và cả những cám dỗ của cuộc sống đô thị đã dần bào mòn đức tin đơn sơ của chàng. Kinh Mân Côi trở thành một ký ức xa vời, một thói quen "cũ kỹ" không còn phù hợp với một trí thức trẻ tân tiến. Chàng tự nhủ rằng mình cần những bằng chứng xác thực, những logic chặt chẽ, chứ không phải là những lời cầu nguyện lặp đi lặp lại.
Chính trong tâm trạng mỏi mệt và trống rỗng đó, khi đang bước qua một góc phố vắng, ánh mắt Tuấn vô tình chạm phải một vật gì đó lấp lánh dưới đất. Đó là một Tràng Chuỗi Mân Côi bằng pha lê, có lẽ đã tuột khỏi tay một người nào đó. Những hạt pha lê trong suốt bắt lấy những tia nắng cuối ngày, tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ.
Một thoáng lướt qua trong đầu Tuấn ý định tảng lờ, bước đi như không nhìn thấy. "Chuyện không phải của mình," chàng nghĩ. Nhưng ngay lúc đó, một cảm xúc mãnh liệt từ sâu trong tiềm thức bỗng trỗi dậy. Hình ảnh người mẹ hiền với khuôn mặt phúc hậu và đôi tay chắp lại khi lần hạt hiện về rõ mồn một. Lòng kính mến Đức Mẹ Maria, tưởng chừng đã ngủ quên, bỗng bừng lên trong lòng. Chàng cảm thấy xấu hổ với ý nghĩ thờ ơ của mình.
Tuấn cúi xuống, cẩn thận nhặt Tràng Chuỗi lên. Những hạt pha lê mát lạnh trong lòng bàn tay. Chàng nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi bẩn, vừa làm vừa tự nhủ: "Đây là vật thánh dành để tôn kính Mẹ Maria. Nếu không thể tìm lại được chủ nhân của nó, mình sẽ không giữ cho riêng mình. Mình sẽ trả lại cho chính Đức Mẹ. Mình sẽ đặt nó trên bàn thờ Đức Mẹ trong ngôi thánh đường đầu tiên mình gặp."
Đi được một quãng không xa, Tuấn nhìn thấy ngọn tháp chuông của một nhà thờ cổ. Chàng không ngần ngại, bước vào bên trong. Không gian tĩnh lặng, trang nghiêm của thánh đường, cùng mùi nến và hương trầm quen thuộc, ngay lập tức xoa dịu tâm hồn đang xáo động của chàng. Tuấn tiến thẳng đến bàn thờ nhỏ ở góc trái, nơi có bức tượng Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp uy nghi mà nhân từ.
Khi chàng định đặt Tràng Chuỗi lên bệ thờ, một sự thúc đẩy lạ lùng và mạnh mẽ níu tay chàng lại. Đó không phải là một giọng nói hữu thanh, mà là một lời thì thầm rõ ràng vang lên từ cõi lòng: "Con hãy dùng chính Tràng Chuỗi này để dâng lên Mẹ một lời kinh, trước khi con để nó lại đây. Lâu rồi Mẹ không nghe thấy tiếng kinh của con."
Xúc động đến nghẹn ngào, Tuấn bất giác quỳ xuống. Chàng cầm Tràng Chuỗi, và như một phản xạ đã ăn sâu vào máu thịt từ thuở ấu thơ, những ngón tay bắt đầu lướt trên từng hạt. "Kính mừng Maria đầy ơn phúc..." Lời kinh đầu tiên cất lên còn ngượng nghịu, nhưng rồi càng lúc càng trôi chảy, càng sốt sắng. Bao nhiêu ký ức, bao nhiêu tâm tình ngoan đạo tưởng đã phai nhạt lại dồn dập trở về. Mỗi một "Kinh Kính Mừng" như một giọt nước mát tưới vào mảnh đất tâm hồn khô cằn của chàng.
Và rồi, khi chàng đang suy ngắm mầu nhiệm thứ năm của Sự Vui, một luồng sáng chói lòa bừng lên trong tâm trí. Tiếng nói nội tâm lúc này còn mạnh mẽ hơn, như một mệnh lệnh yêu thương không thể chối từ: "Con hãy trở thành Linh Mục. Con đã chạy trốn tiếng gọi của Con Mẹ. Vinh quang trần thế con đang theo đuổi sẽ qua đi, nhưng linh hồn thì còn lại mãi mãi. Không có con đường nào khác dành cho con. Hãy trở về với tình yêu thuở ban đầu và can đảm bước theo ơn gọi của con."
Tiếng gọi ấy như một mũi tên xuyên thẳng vào tận thâm cung tâm hồn, phá vỡ mọi bức tường lý trí và hoài nghi mà Tuấn đã dựng lên. Chàng bật khóc, những giọt nước mắt của sự hối hận và niềm hạnh phúc vỡ òa. Chàng ngước nhìn lên Mẹ và thưa: "Vâng, lạy Mẹ, con xin vâng. Con sẽ trở về với Mẹ và với Chúa Giêsu. Với ơn Mẹ trợ giúp, con sẽ trở thành một linh mục của Chúa."
Buổi chiều hôm đó đã trở thành một bước ngoặt vĩ đại trong cuộc đời Tuấn. Chàng đã giữ lời hứa. Sau khi tốt nghiệp, thay vì theo đuổi sự nghiệp y khoa danh giá, chàng đã xin gia nhập chủng viện. Cỗ Tràng Hạt Mân Côi lượm được hôm ấy trở thành vật bất ly thân, một chứng nhân cho lời giao ước của chàng với Thiên Chúa qua lời chuyển cầu của Đức Mẹ.
Nhiều năm trôi qua, Tuấn trở thành một vị linh mục thánh thiện, được mọi người yêu mến gọi là Cha Tuấn. Thiên Chúa Quan Phòng đã sắp đặt cho ngài một sứ vụ đặc biệt: làm Tuyên úy tại một bệnh viện lớn, chính nơi ngài từng thực tập khi còn là sinh viên. Hằng ngày, với cỗ Tràng Hạt pha lê trên tay, Cha Tuấn đi khắp các phòng bệnh để an ủi, ban các bí tích và cầu nguyện cho các bệnh nhân.
Một ngày nọ, người ta chuyển đến bệnh viện một bệnh nhân lớn tuổi tên Lực, mắc bệnh nan y giai đoạn cuối. Ông Lực nổi tiếng là người khó tính, thô lỗ và đặc biệt căm ghét đạo Công Giáo. Ngay khi Cha Tuấn bước vào phòng, ông đã gằn giọng: "Đừng bao giờ nói với tôi về Chúa hay đạo của ông. Tôi là kẻ cứng lòng, không tin vào những chuyện viển vông đó!"
Bất chấp sự xua đuổi, Cha Tuấn vẫn kiên nhẫn. Ngày nào ngài cũng ghé qua thăm ông, chỉ để mỉm cười, hỏi thăm sức khỏe, và lặng lẽ cầu nguyện cho ông từ xa. Một hôm, khi ông Lực nổi giận, ném cả ly nước về phía ngài, Cha Tuấn vẫn hiền từ nói: "Không sao đâu bác. Dù bác không muốn, tôi vẫn sẽ lần hạt Mân Côi cầu nguyện cho bác được bình an."
Nghe đến hai từ "Mân Côi", khuôn mặt ông Lực bỗng co rúm lại vì một nỗi đau đớn tột cùng. Ông la lớn: "Đừng! Chớ có nói với tôi về Tràng Chuỗi Mân Côi! Chính nó là nguồn cơn mọi bất hạnh của đời tôi!"
Cha Tuấn ngạc nhiên nhưng cũng cảm nhận được có một uẩn khúc sâu xa đằng sau sự giận dữ này. Ngài nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, hỏi: "Tại sao vậy bác? Kinh Mân Côi là lời kinh của tình yêu, chỉ mang lại điều lành. Bác có thể chia sẻ với tôi được không?"
Có lẽ sự kiên nhẫn và hiền từ của vị linh mục đã chạm đến góc khuất nào đó trong tâm hồn chai đá của ông Lực. Ông thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, và bắt đầu kể, giọng khản đặc:
"Ngày tôi còn nhỏ, mẹ tôi là một người rất sùng đạo. Mỗi tối, bà đều bắt tôi quỳ gối đọc kinh Mân Côi chung. Bà nói Tràng Chuỗi là sợi dây níu giữ đời tôi với Chúa và Mẹ. Lớn lên, tôi ra tỉnh học nghề cơ khí. Bạn bè xấu, rượu chè, cờ bạc... đã kéo tôi vào vũng bùn. Tôi sống khinh thị luật Chúa, quên cả mẹ già ở quê.
Một hôm, tôi nhận được tin mẹ đau nặng, gọi tôi về gấp. Về đến nhà, thấy mẹ đang hấp hối, tôi không dám kể sự thật về cuộc sống bê tha của mình. Để mẹ an tâm nhắm mắt, tôi đã giả dối hứa với mẹ rằng sẽ sống tốt và sẽ lần hạt Mân Côi mỗi ngày. Mẹ tôi mỉm cười mãn nguyện, rồi trút hơi thở cuối cùng, tay vẫn nắm chặt Tràng Chuỗi Mân Côi của bà, mà sau đó người ta đã trao lại cho tôi.
Chôn cất mẹ xong, tôi trở lại tỉnh. Trên chuyến xe đò, lòng tôi nặng trĩu. Quỷ dữ đã rót vào tai tôi những lời xúi giục: 'Mày thấy chưa? Đọc kinh cầu nguyện mà mẹ mày vẫn chết đấy thôi. Cái thứ này chỉ là xiềng xích. Hãy vứt nó đi cho rảnh nợ!' Trong một phút điên rồ, tôi đã nghe theo nó. Tôi mở cửa sổ xe, và với một sự khinh bỉ tột độ, tôi đã ném Tràng Chuỗi Mân Côi của mẹ tôi xuống vệ đường. Nhưng lạ lùng thay, Cha ạ, kể từ giây phút đó, cuộc đời tôi bắt đầu chuỗi ngày hoạn nạn không dứt. Công việc làm ăn thất bại, gia đình tan nát, sức khỏe suy sụp. Tôi tin rằng mình đã bị một lời nguyền bám lấy vì hành động bất hiếu đó."
Cha Tuấn lắng nghe câu chuyện, trái tim ngài đập mạnh. Một linh cảm mãnh liệt trào dâng trong lòng. Cố giữ bình tĩnh, ngài hỏi: "Bác Lực, bác có thể nhớ được ngày tháng năm nào, và ở khoảng đoạn đường nào, bác đã làm việc đó không?"
Ông Lực sau một hồi suy nghĩ, đã nói ra một ngày tháng và một địa điểm. Trái tim Cha Tuấn như ngừng đập. Đó chính là ngày, chính là nơi mà chàng sinh viên Tuấn năm xưa đã nhặt được cỗ Tràng Hạt pha lê. Ngài run run cho tay vào túi áo chùng, rút ra cỗ Tràng Hạt đã đồng hành cùng ngài suốt bao năm qua, đưa lên trước mặt người bệnh và hỏi, giọng lạc đi vì xúc động: "Bác Lực... Bác xem... có phải là Tràng Chuỗi này không?"
Ông Lực nheo đôi mắt mờ đục của mình. Khi nhận ra Tràng Chuỗi pha lê quen thuộc, khuôn mặt ông biến sắc. Ông lắp bắp, rồi kêu lên một tiếng xé lòng: "Trời ơi! Đúng là nó rồi! Đây chính là cỗ Tràng Hạt của mẹ tôi!"
Ông run rẩy giơ tay đón lấy Tràng Chuỗi, áp nó lên đôi môi khô nứt và âu yếm hôn. Hai dòng nước mắt, không còn là nước mắt của sự cay đắng, mà là của sự hối hận và được tha thứ, lặng lẽ chảy dài trên đôi gò má hốc hác.
Sau một khoảng lặng đầy cảm xúc, Cha Tuấn cất tiếng, giọng ngài cũng đầy nước mắt: "Bác Lực ơi, Tràng Chuỗi Mân Côi mà bác cho là nguyên nhân gây nên nỗi bất hạnh, thì ngược lại, nó chính là nguồn cội hạnh phúc lớn lao nhất của đời tôi. Nhờ nhặt được Tràng Chuỗi này mà tôi đã nhận ra ơn gọi và trở thành linh mục. Mẹ của bác trên trời chắc đã không ngừng cầu nguyện. Lời cầu nguyện của bà và Tràng Chuỗi này đã cứu rỗi hai linh hồn, thưa bác."
Ông Lực nức nở: "Vâng thưa Cha, con hiểu rồi. Xin Cha... xin Cha giải tội cho con!"
Ngày hôm sau, Cha Tuấn đã ban các bí tích sau cùng cho ông Lực. Trong những ngày cuối đời, ông Lực không còn vẻ cau có, giận dữ nữa. Nét mặt ông trở nên thanh thản lạ thường. Ông êm ái trút hơi thở cuối cùng trong giấc ngủ, tay vẫn nắm chặt Tràng Chuỗi Mân Côi của người mẹ hiền.
Sau tang lễ, Cha Tuấn đã nhận lại Tràng Chuỗi quý hóa. Giờ đây, mỗi khi lần hạt, ngài không chỉ cầu nguyện cho riêng mình, mà còn cho cả linh hồn ông Lực và người mẹ nhân đức của ông. Ngài hiểu rằng, Tràng Chuỗi Mân Côi không phải là một vật vô tri, mà là một sợi dây yêu thương hữu hình, được chính tay Mẹ Maria dùng để kết nối những số phận, để tìm lại những đứa con đi lạc và để biến đổi bất hạnh thành nguồn hạnh phúc vĩnh cửu.
Lm. Anmai, CSsR