Trở nên người thân cận
- T2, 06/10/2025 - 06:11
- Phạm Hùng Sơn
Trở nên người thân cận
Trên đường nắng đổ gió lay,
Một người gục xuống giữa ngày quạnh hiu.
Áo rách, máu thấm sương chiều,
Tiếng rên lạc nhịp giữa nhiều bước chân.
Người qua, áo mũ nghiêm thần,
Nhìn rồi ngoảnh mặt, ngại phần liên can.
Lạ thay, kẻ vốn ngoại bang,
Lại đem tình nghĩa dịu dàng cưu mang.
Rượu thơm xoa dịu nát tan,
Vai đưa thân yếu, dặm ngàn chẳng phai.
Dừng chân quán trọ đêm dài,
Trả tiền, nhắn gửi: “Nếu sai, tôi đền.”
Ôi lòng nhân ái vô biên,
Xóa ranh hận tộc, nối liền tình thương.
Tình thương đã hóa con đường,
Đưa người đang lạc, về gần trái tim.
Chúa dạy: hãy sống đức tin,
Không lời suông, chỉ giữa miền thương đau.
Thấy ai sa ngã, khổ sầu,
Chính khi ta đến, nhiệm mầu nở hoa.
Thế gian lắm rối ganh tà,
Người thân cận – đó chính là người yêu.
Không chia màu da, sớm chiều,
Chỉ chia lối sống bao điều thứ tha.
Lạy Cha, xin dạy con ra,
Bước qua thành kiến, bỏ xa ngã lòng.
Để con dám sống bao dung,
Tập yêu kẻ ghét, vui cùng người đau.
Mai đây giữa chốn nhân sầu,
Con xin được hóa bóng câu thân tình.
Dù là bé nhỏ, âm thầm,
Vẫn gieo ơn sáng trong ngần của Cha
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==
Người đầy tớ chuyên cần của Chúa
Đời người như áng mây trôi,
Sớm vui mà tối, lắm nỗi ưu phiền.
Trần gian sóng dậy triền miên,
Chiến chinh, bão lụt, đảo điên cõi lòng.
Người yếu đuối, kẻ hoang mong,
Có khi trách Chúa lạnh lùng làm ngơ.
Nhưng ai công chính tâm thơ,
Vẫn tin, vẫn bước, vẫn chờ ơn thiêng.
Người tin chẳng sợ truân chuyên,
Bởi tin có Chúa ở bên dắt dìu.
Dù đời phai sắc, xế chiều,
Lòng ngay vẫn sáng, dạt dìu đức tin.
Chuyên cần chẳng quản nhọc nhằn,
Tay vun việc nhỏ, hóa thành lớn lao.
Trong tim có Chúa ngự vào,
Hồn an giữa chốn phong ba phận người.
Không tham danh, chẳng kiếm lời,
Chỉ mong sống thật, rạng ngời niềm tin.
Làm điều thiện giữa nhân sinh,
Không hại đồng loại – chính mình yêu thương.
Dốc tâm, dốc sức trên đường,
Học nơi Thầy Chí Thánh gương khiêm nhường.
Hiền hòa, tiết độ, nhịn nhường,
Giữa bao lời chê, vẫn thường cảm thông.
Việc làm thiện chẳng cần công,
Chỉ mong góp chút vào vòng cứu ơn.
Bởi đâu phúc lộc chẳng hơn,
Chỉ khi trung tín, sạch hồn mới vui.
Ta không sợ cõi đời xuôi,
Vì Chúa vẫn giữa cõi người, rất thương.
Người công chính, giữa đau thương,
Như cây bên suối, rễ vươn tin lành.
Dẫu ai ngã gục, mong manh,
Con xin đứng vững, trung thành cầu xin.
Bàn tay làm việc ân cần,
Lòng xây nẻo chính, vẹn phần tín trung.
Chúa ơi! Trong suốt hành trình,
Xin cho con được trung trinh suốt đời.
Dù bao bão tố tơi bời,
Con xin phụng sự – trọn đời theo Cha.
Như cây vươn giữa phong ba,
Con tin ân sủng dẫn hòa phúc hôn.
Lạy Cha, xin giữ linh hồn,
Đầy tớ nhỏ bé giữa buồn thành vui.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==
Chúa Giêsu Sống Trong Chúng Ta
Tuyên xưng Máu Thánh ngọt ngào,
Lòng tin thắp sáng, chiếu rào tình thương.
Kitô sống giữa đời thường,
Trong ta, Ngài sống, đoạn trường hóa vui.
Đức Tin chẳng phải lời thôi,
Nhớ công phép lạ, nhớ Người xưa kia.
Nhưng nay, giữa cõi phong ba,
Giêsu vẫn sống chan hòa trong tim.
Thập giá xưa gió lạnh im,
Thân Cha đau đớn, mà tìm cứu nhân.
Tình thương vượt hết thế trần,
Chết cho nhân loại, muôn phần thứ tha.
Từ hầm mộ, sáng chan hòa,
Ngôi mồ bật nở, vỡ ra ánh vàng.
Sống lại, vinh hiển huy hoàng,
Ngài đem sự sống chứa chan ân tình.
Trong ta, Ngài sống thật thinh,
Như men Thiên Chúa âm thầm, dịu êm.
Từng nhịp tim vẫn khát thèm,
Yêu thương, phục vụ — nên men Nước Trời.
Trong ánh mắt, tiếng cười, lời,
Ngài soi tấm gương, sáng ngời phúc ân.
Tay làm, tim đập, chân lần,
Kitô ở giữa trần gian sống đời.
Nhận ra Chúa giữa kiếp người,
Nhận ra ơn thánh rạng ngời trong ta.
Kitô — Lịch sử bao xa,
Nhưng nay hiện hữu trong ta mỗi ngày.
Thần khí sưởi ấm hồn say,
Khẳng định mầu nhiệm xưa nay muôn đời:
Nhập thể, tử nạn, rạng ngời,
Sống lại, cứu chuộc, dựng đời ân thiêng.
Chính Kitô ở bên ta,
Dìu qua bão tố, vỡ òa niềm tin.
Từng hơi thở, ánh bình minh,
Ngài đang hoàn tất sứ trình trong ta.
Ta nay — Kitô của Ngài,
Sống trong Ngài mãi, chẳng phai ân tình.
Ngài trong ta, một tâm linh,
Sống, yêu, phục vụ — hiển vinh cõi trời.
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==
Tại sao là hiệp hành
Hiệp hành – chẳng chỉ lời bàn,
Nhưng là nhịp bước chứa chan đức tình.
Nghe nhau, mở lối quang minh,
Thánh Thần dẫn dắt, tâm linh rạng ngời.
Mỗi người một tiếng, một nơi,
Nhưng chung Thánh Khí, sáng soi dặm trường.
Cởi lòng đón ý yêu thương,
Nghe đâu tiếng Chúa, vấn vương nhân hiền.
Rửa tội – khởi điểm bình yên,
Được nên Dân Chúa – thánh thiêng một nhà.
Ơn riêng Chúa Thánh chan hòa,
Đặc sủng muôn vẻ nở hoa đức tin.
Không vì phẩm trật cao linh,
Nhưng chung nền tảng: niềm tin, hiệp lòng.
Từ trong phép thánh Rửa trong,
Hội Thánh cùng sống cộng đồng hiệp thông.
Lữ hành, Hội Thánh thong dong,
Chưa đi đến đích, còn mong ân trời.
Trải bao biến cố cuộc đời,
Vẫn tin Chúa dẫn giữa nơi trần hồng.
Thế gian nhiều tiếng phiền lòng,
Nghe trong “dấu chỉ” lời trông Nước Trời.
Học theo ánh sáng rạng ngời,
Đổi thay tư tưởng, rạng soi tâm người.
Chính Thần Khí, Đấng cao vời,
Là Người hướng dẫn cuộc đời Hội Thánh.
Ngài gieo sức sống thanh thanh,
Thầm thì tiếng gọi ân lành giữa ta.
Không còn đơn độc cách xa,
Ngài liên kết lại một nhà đức tin.
Cung lòng Hội Thánh an bình,
Giêsu ở giữa ân tình nở hoa.
Hiệp hành, phong cách nở ra,
Không theo thế lệnh, không là giáo điều.
Nhưng là lời mời thân yêu,
Từ đe sang thuyết, từ kiêu sang hiền.
Nhiệt tâm, đối thoại triền miên,
Từ cai sang phục, từ riêng sang toàn.
Từ chỗ loại trừ gian nan,
Sang nơi bao dung, chan hòa phúc ân.
Ra đi như Ánh Trăng Ngân,
Hội Thánh chiếu sáng muôn phần thế gian.
Không còn khép kín tường oan,
Nhưng là Bí tích chứa chan ân trời.
Hiệp thông, sứ vụ rạng ngời,
Cùng nhau tha thiết trong đời loan tin.
Tình Cha, Con, Thánh Thần linh,
Hiệp hành khai mở bóng hình Nước Thiên.
Chúa gần – chẳng ở đâu xa,
Ngự trong Hội Thánh, trong ta mỗi ngày.
Cùng đi, cùng sống, cùng say,
Hiệp hành là lối tràn đầy Phúc Âm
Phạm Hùng Sơn
(John Pham)
==