Bài giảng Lễ Thánh Lu-ca
- T6, 17/10/2025 - 17:01
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Thứ bẩy 18/10
BÀI GIẢNG LỄ THÁNH LU-CA, TÁC GIẢ TIN MỪNG
Anh chị em thân mến,
Giữa thế giới ồn ào, hôm nay Phụng Vụ đưa chúng ta về một khung cảnh rất tĩnh: một phòng giam ẩm lạnh ở Rôma. Trong đó, một con người đã đi gần trọn hành trình loan báo Tin Mừng, đã chạm đến những chân trời xa lạ nhất, đã từng được tung hô và cũng từng bị ruồng bỏ. Ông tên là Phaolô. Và ông viết những dòng này, như một tiếng thở dài không hề tuyệt vọng: “Chỉ còn một mình anh Lu-ca ở với tôi.”
Câu nói nghe qua tưởng như chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng thật ra mở ra cả một đại dương về thân phận con người và mầu nhiệm Nước Trời.
⸻
1. Ở lại khi người khác bỏ đi.
Chúng ta biết Lu-ca là thầy thuốc. Nhưng trong giờ phút này, điều ông chữa không còn là thân xác mà là trái tim của một vị Tông Đồ đã quá quen với phản bội và cô độc. Thân phận Phaolô hôm nay cũng chính là thân phận của nhiều người giữa chúng ta: khi nhiệt thành đã hao mòn, khi bạn đồng hành đã bỏ đi, khi danh vọng đã tàn lụi, ta có thể chỉ còn lại một hoặc hai khuôn mặt âm thầm ở bên.
Có một sự thật tâm lý rất sâu: con người sợ sự thất bại của kẻ khác, vì nó soi rọi sự mỏng manh của chính mình. Cho nên dễ bỏ đi. Nhưng Lu-ca đã ở lại. Ở lại là một hành động chữa lành. Ở lại là chấp nhận cùng chia phần yếu đuối. Ở lại là tấm gương của một tình bạn đã trưởng thành trong Thần Khí.
Và chính trong sự hiện diện hiền lành đó, một thứ ánh sáng của Thiên Chúa đã lóe lên: Chúa không bỏ rơi ai, Ngài đến qua một người ở lại.
⸻
2. Triều đại của lòng trung tín.
Thánh Vịnh chúng ta vừa hát khẽ: “Lạy Chúa, kẻ hiếu trung với Chúa được biết triều đại Ngài rực rỡ vinh quang.” Triều đại ấy không ồn ào, không phô trương. Nó lớn lên âm thầm trong từng trung thành bé nhỏ: một lời an ủi, một ánh mắt đồng cảm, một bàn tay không bỏ cuộc.
Thế giới hôm nay đầy mời gọi phải thành công, phải chiến thắng, phải rực rỡ. Nhưng triều đại của Thiên Chúa lại khác: nó bén rễ trong kẻ chấp nhận lặng lẽ mà yêu, bền bỉ mà không ai biết tên. Lu-ca chính là mẫu người của triều đại đó — không phải tông đồ nổi tiếng, không là kẻ làm phép lạ, chỉ là người viết lại câu chuyện về Đấng Thương Xót và hiện diện với bạn mình trong bóng tối.
⸻
3. Lúa chín đầy đồng — lời sai đi nghịch lý.
Tin Mừng hôm nay nhắc: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít.” Đức Giêsu biết rõ sứ mạng sẽ cô đơn. Thợ gặt của Chúa không bước đi trên thảm đỏ, nhưng trên đất bụi và nước mắt. Nhưng cũng chính ở nơi thiếu thốn, Nước Trời xuất hiện.
Chúa không hứa cho chúng ta đám đông ủng hộ, nhưng hứa điều lớn hơn: sự gần kề của Người. Nơi mỗi người đang dấn thân, dù là giảng dạy, y tế, gia đình, hay một góc đời âm thầm, nếu ta biết ở lại, biết trung thành, biết chữa lành, thì ta đang gặt từng gié lúa của Nước Trời.
⸻
4. Lời gọi hôm nay.
Anh chị em thân mến, lễ Thánh Lu-ca không chỉ là kỷ niệm về một vị thánh xa xưa. Đó là lời gọi rất hiện sinh:
• Hãy can đảm trở thành “người ở lại” trong đời ai đó: ở lại với bệnh nhân đang hấp hối, ở lại với người bạn vừa vấp ngã, ở lại với chính trái tim mình khi nó khủng hoảng.
• Hãy sống nghề thầy thuốc của tâm hồn: biết lắng nghe, chạm đến nỗi đau người khác mà không xét đoán.
• Hãy tin rằng sự hiếu trung âm thầm có giá trị vĩnh cửu — nó xây Nước Trời giữa một thế giới hay phản bội.
⸻
5. Lời cầu nguyện
Lạy Chúa Giêsu, hôm nay chúng con dâng lên Chúa tất cả những cô đơn và mất mát của đời người.
Xin cho chúng con học nơi thánh Lu-ca lòng trung tín thầm lặng, biết ở lại bên những người bị quên lãng.
Xin biến chúng con thành Tin Mừng sống động: chữa lành chứ không kết án, nâng dậy chứ không bỏ rơi.
Và xin dạy chúng con, dù chỉ là một hạt lúa nhỏ bé, vẫn đủ để Nước Trời nảy mầm trong thế giới hôm nay.
⸻
Anh chị em thân mến,
ước gì khi rời nhà thờ hôm nay, mỗi chúng ta mang trong tim mình lời của Phaolô và hình ảnh của Lu-ca — để không còn ai phải thốt lên “chỉ còn một mình” mà không tìm được một người ở lại. Vì khi ta ở lại, chính Đức Kitô cũng ở lại qua ta. Amen.