Giọt lệ bay qua mây thẳm
- T7, 25/10/2025 - 19:11
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Suy niệm Chúa Nhật XXX Thường Niên – Năm C
Chủ đề : Giọt lệ bay qua mây thẳm
Có những lời nguyện chẳng cần tiếng nói. Có những giọt lệ âm thầm nhưng xuyên thấu trời cao. Có những linh hồn nghèo hèn run rẩy nơi góc Đền Thờ, nhưng trái tim họ – bằng cách nào đó – đã chạm tới chính trái tim của Thiên Chúa.
Bài đọc thứ nhất, trích sách Huấn Ca (Hc 35,12-14.16-18), mở ra một khung trời trong trẻo của niềm tin: “Lời nguyện của người nghèo vượt ngàn mây thẳm.” Không có gì chặn được tiếng khóc của một tấm lòng khiêm hạ. Thiên Chúa không bị chinh phục bởi sức mạnh hay sự khôn ngoan, nhưng bởi những con tim rách nát mà vẫn tin vào tình yêu Ngài. Người nghèo không chỉ là kẻ túng thiếu về của cải, mà còn là kẻ ý thức rằng: “Con chẳng có gì để dâng, ngoài chính con yếu đuối.”
⸻
1. Nỗi thinh lặng của người nghèo và lời ca trong nước mắt
Thánh vịnh đáp ca (Tv 33) hát lên cung bậc của một linh hồn đã từng ngụp lặn trong vực sâu:
“Kẻ nghèo hèn kêu xin, và Chúa đã nhận lời.”
Câu hát ấy không đơn thuần là một kinh nguyện, mà là một kinh nghiệm sống động: Chúa không ngoảnh mặt trước nỗi khổ. Người lắng nghe – không bằng tai, mà bằng trái tim.
Trong ánh sáng ấy, mọi nỗi khổ đau được biến thành nhịp cầu của tình yêu. Khi con người không còn gì để bấu víu, họ mới thực sự tìm được nơi nương náu là chính Thiên Chúa. Và chính trong giây phút ấy – giữa tuyệt vọng – nảy sinh niềm hy vọng vĩnh cửu.
Có thể người đời xem thường lời cầu của kẻ thấp hèn, nhưng Thiên Chúa lại cất giữ nó trong đáy lòng Ngài như viên ngọc quý. Vì ở đó, con người không còn nói về bản thân, mà nói về Thiên Chúa – một Thiên Chúa đủ lớn để ôm trọn mọi yếu đuối nhân sinh.
⸻
2. “Tôi chỉ còn đợi vòng hoa…” – Bài ca của một người đã trút hết
Thánh Phaolô, trong thư gửi Timôthê (2 Tm 4,6-8.16-18), cho ta thấy một linh hồn đã đi đến tận cùng hành trình:
“Tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính.”
Ông không nói với giọng của kẻ chiến thắng, mà của người đã buông hết: đã “đổ ra như lễ tế rượu”. Ở nơi ngưỡng cửa cái chết, Phaolô không khoe công trạng, nhưng chiêm ngắm lòng trung tín của Thiên Chúa: “Chúa đã ở bên tôi, Người đã ban sức mạnh cho tôi.”
Đức tin không phải là đỉnh cao của chiến thắng, mà là nụ cười bình an giữa bão tố. Có một sự tự do sâu xa chỉ dành cho những ai không còn tìm cách nắm giữ gì nữa – vì họ biết mình đã được nắm giữ bởi Thiên Chúa.
⸻
3. Hai con người trong Đền Thờ – hai cách đứng trước Thiên Chúa
Tin Mừng Luca (Lc 18,9-14) vẽ nên bức họa tuyệt đẹp và đau lòng về hai linh hồn trong Đền Thờ:
Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, ngẩng cao đầu, đọc to những thành tích đạo đức.
Người thu thuế cúi đầu, đấm ngực, nói khẽ: “Lạy Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.”
Một bên là tiếng ngợi ca bản thân. Một bên là tiếng nức nở của sám hối.
Và Chúa Giêsu kết luận: “Người thu thuế khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính; còn người Pha-ri-sêu thì không.”
Tại sao?
Vì Thiên Chúa không đo lòng người bằng lời kinh, mà bằng nhịp đập của khiêm nhường.
Người nghèo thật không tìm cách được nhìn thấy – họ chỉ mong được Chúa nhìn đến.
Còn người tự mãn thì không còn khoảng trống để Thiên Chúa đi vào. Họ đã tự biến lòng mình thành ngai vàng cho cái tôi ngự trị.
⸻
4. Khiêm nhường – con đường của tự do
Tự hào là xiềng xích. Khiêm nhường là đôi cánh.
Người Pha-ri-sêu đứng trước Thiên Chúa mà vẫn bị giam hãm trong bóng mình.
Người thu thuế cúi đầu trong tội lỗi, nhưng lại tự do – vì đã thả hồn mình vào tay Đấng xót thương.
Khi ta quỳ xuống, chính lúc ấy Thiên Chúa nâng ta lên.
Khi ta thôi cố chứng minh rằng mình xứng đáng, chính lúc ấy ân sủng bắt đầu hoạt động.
Khi ta để mình nghèo đi, Thiên Chúa mới có chỗ để làm giàu cho ta.
⸻
5. Lời nguyện cuối: Bước đi trong ánh sáng của lòng thương xót
Lạy Chúa,
Xin cho con biết mang trái tim của người thu thuế – trái tim run rẩy nhưng thật.
Xin cho con biết tin rằng nước mắt con có thể vượt qua ngàn mây thẳm,
vì nơi tận cùng của yếu đuối, chính là khởi đầu của Tình Yêu.
Xin cho con không tìm vòng hoa của thế gian,
nhưng biết sống cho “vòng hoa công chính” – thứ chỉ được dệt nên bằng trung tín và khiêm nhường.
Xin dạy con nghệ thuật cầu nguyện của người nghèo:
chỉ cần một tiếng thở dài, Chúa đã hiểu tất cả.
⸻
Kết
Người nghèo trong sách Huấn Ca, người ca trong Thánh Vịnh, Phaolô trong ngục tù, và người thu thuế trong Đền Thờ – tất cả họ đều chung một linh đạo: tự hủy để thuộc trọn về Thiên Chúa.
Đó là cuộc hành hương của linh hồn – đi từ ngạo mạn đến khiêm nhu, từ “đứng thẳng” đến “quỳ xuống”, từ lời khoe mình đến lời phó thác.
Và khi giọt lệ ấy bay qua mây thẳm, Thiên Chúa cúi xuống, đặt vòng hoa của Người lên trán kẻ nghèo – vòng hoa của lòng thương xót.