Hãy sống vừa đủ
- T3, 28/10/2025 - 06:28
- Phạm Hùng Sơn
27.10.25
Hãy sống vừa đủ
Giữa đời hơn thiệt đổi thay,
Người khôn cũng lắm, kẻ hay cũng nhiều.
Sống sao chẳng phải mỹ miều,
Chỉ cần chân thật, đủ điều thiện tâm.
Đừng mang mặt nạ xa xăm,
Giả hiền, giả đức để làm người ngoan.
Tốt vừa thôi, chớ đa đoan,
Đừng tô son phấn, thêm vàng giả kim.
Thật lòng là ánh lung linh,
Tự soi cho sáng bóng hình trong ta.
Đừng tô sắc hão kiêu sa,
Rồi khi lộ thật, hóa ra dối lừa.
Đời khen một tiếng “xào dưa”,
Nghe như chua chát giữa trưa nắng hè.
Bởi ta chẳng thật lòng nghe,
Nên mang hư ảo, gieo bèo gió bay.
Tốt đâu cần rực như mây,
Chỉ cần biết đủ, biết lay trái tình.
Thương người không đợi tán vinh,
Giúp nhau chẳng tính lời khen hơn thua.
Chân thành là cội nhân vua,
Đơn sơ giữ đạo, thật thà giữ tâm.
Đừng mong hoàn hảo xa xăm,
Người hiền là kẻ biết thầm lặng thôi.
Sống sao lòng được thảnh thơi,
Không cao, không thấp, giữa đời nhẹ tênh.
Gió qua lá vẫn xanh lành,
Chân như mới chính ngọn ngành thiện lương.
Phạm Hùng Sơn
(John phạm)
==
Nơi người nghèo, tôi nghe tiếng Chúa nói
(lời Đức Thánh Cha Lêô XIV trong tông huấn “Dilexi te”: “Nơi người nghèo, Thiên Chúa vẫn tiếp tục nói với chúng ta.” (số 5))
Đạ Tông* mây phủ sớm chiều,
Núi xanh vời vợi, tình nhiều bao la.
Đường quanh co, gió đồi xa,
Dẫn chân người lữ đến nhà người nghèo.
Họ cho tôi thấy bao điều,
Giản đơn, chân thật, thương yêu vô bờ.
Trong đôi mắt sáng như mơ,
Tôi nghe tiếng Chúa, từng giờ vọng lên.
Rau rừng bé tặng thật hiền,
“Tặng dì cho biết mẹ hiền thương con.”
Một túi rau nhỏ, vuông tròn,
Chứa bao lòng nghĩa, sắt son ân tình.
Tôi không dám nhận, chối mình,
Bé cười, “Nhà có, dì xin ăn mà!”
Lòng tôi thổn thức thiết tha,
Nghèo mà vẫn biết cho ra ân tình.
Tin yêu đơn sơ, thắm xinh,
Sớm lên dự lễ, bóng in đường dài.
“Xin cho làng được mưa may,
Xin trời thương xót, gió lay thuận mùa.”
Lời cầu nhỏ, vọng lên chùa,
Như hương dâng Chúa giữa mùa núi xanh.
Tin là phó thác ngọt lành,
Trao cho Thiên Chúa cả vành nhân sinh.
Một bác già nói ân tình:
“Mưa rơi vẫn đến, Chúa nhìn con thôi.”
Tôi nghe mà thấy bồi hồi,
Niềm tin giản dị sáng ngời muôn năm.
Người nghèo gắn bó âm thầm,
Chia công, sẻ việc, nghĩa thâm dạt dào.
Người đau – làng đến chung nhau,
Người vui – cả xóm hát câu tạ trời.
Cái nghèo chẳng đổi nụ cười,
Giàu trong Đức Chúa, sáng ngời phúc ân.
Người nghèo dạy sống ân cần,
Sống cho nhau trọn, chẳng cần khoe chi.
Đức Kitô, Chúa từ bi,
Giàu sang mà chọn đường đi thật nghèo.
Trao thân để cứu bao điều,
Cho ta được sống trong nhiều hồng ân.
Giữa người nghèo, Chúa hiện thân,
Trong môi cười sáng, trong phần rau xanh.
Tôi đến giúp, ngỡ lành thay,
Hóa ra tôi học, mỗi ngày yêu hơn.
Người nghèo dạy sống hiền lương,
Biết ơn, biết Chúa, biết nhường, biết tin.
Truyền rao chẳng ở lời kinh,
Nhưng trong hành động ân tình sẻ chia.
Nơi người nghèo, Chúa ẩn kia,
Trong đôi tay nhỏ, trong tia nắng vàng.
Tôi nghe tiếng Chúa dịu dàng,
Gọi tôi sống nghèo – để càng yêu hơn.
Phạm Hùng Sơn
(John phạm)