Nhảy đến nội dung

Lễ kính Thánh Si-mon và Thánh Giu-đa, Tông Đồ

Bài giảng lễ kính Thánh Si-mon và Thánh Giu-đa, Tông Đồ

(Ep 2,19-22; Tv 18A,2-5; Lc 6,12-19)

Anh chị em thân mến,

Hôm nay, chúng ta mừng kính hai vị Tông Đồ thánh Si-mon và thánh Giu-đa – hai khuôn mặt không mấy nổi bật trên sân khấu lịch sử, nhưng đã trở thành những viên đá nền của Hội Thánh Chúa Ki-tô. Cuộc đời của các ngài nói cho chúng ta biết: Thiên Chúa không xây nền tảng vĩnh cửu bằng những con người hoàn hảo, nhưng bằng những con người biết để mình được biến đổi.

1. Ngọn núi cầu nguyện – nơi định mệnh thiêng liêng bắt đầu

Tin Mừng kể rằng: Đức Giê-su lên núi, cầu nguyện suốt đêm. Rồi sáng ra, Người gọi và chọn mười hai người để trở thành Tông Đồ.

Trước mọi quyết định lớn, Chúa lui vào cõi thinh lặng sâu nhất. Và chính từ cõi thinh lặng ấy, Chúa nhìn sâu vào tâm hồn những con người bình thường kia – nơi có cả những vùng sáng của khát vọng và những góc tối của bản năng.

Tông Đồ không được chọn vì xuất sắc, nhưng vì họ biết mở lòng trước Thiên Chúa.

Thánh Si-mon mang trong mình quá khứ của một người nhiệt thành đến cực đoan.

Thánh Giu-đa Ta-đê mang một đời sống trầm lặng ít ai để ý.

Một người là tiếng gào của bản năng;

một người là tiếng thì thầm của nội tâm.

Và Chúa đã dung hòa cả hai để xây dựng một công trình bình an.

2. Từ vết thương đến sứ mạng

Anh chị em thân mến,

Trong mỗi chúng ta cũng hiện diện hai cực ấy:

Một cái tôi luôn muốn chiếm hữu và thống trị…

Một cái tôi luôn sợ hãi và thu mình.

Ơn gọi Ki-tô hữu chính là để cho Chúa đi vào sự đổ vỡ ấy, để chữa lành và biến nó thành sứ mạng. Như thánh Phaolô khẳng quyết:

“Anh em được xây dựng trên nền móng là các Tông Đồ” (Ep 2,20).

Chúng ta – những viên đá đã nứt, đã vỡ – được Chúa gom lại để dựng nên Đền Thờ thiêng liêng của Người. Không phải bằng vinh quang của con người, nhưng bằng lòng tin chịu để mình được sửa chữa.

3. “Tiếng các ngài vang dội khắp hoàn cầu”

Thánh Vịnh hôm nay hát:

“Tiếng các ngài đã vang dội khắp hoàn cầu.”

Thưa anh chị em, tiếng ấy không phải là âm thanh của tài năng, nhưng là âm vang của một đời được cứu độ.

Tiếng của một con tim đã chuyển hóa sợ hãi thành can đảm,

đã biến bản năng bạo động thành lòng thương xót,

đã biến sự âm thầm thành hoa trái kiên trung.

Âm thanh của ơn cứu độ vang xa hơn mọi diễn từ.

4. Được chọn không để nổi bật, nhưng để hiến dâng

Anh chị em thân mến,

Theo ngôn ngữ phân tâm học, con người thường khát khao được nhìn nhận, được xuất hiện trước ánh mắt người khác. Nhưng ơn gọi Tông Đồ lại đi ngược lại: được chọn không phải để thống lĩnh nhưng để phục vụ; được sai đi không phải để được tôn vinh nhưng để trở nên hiến lễ yêu thương.

Được chọn không phải để cái tôi lớn hơn,

nhưng để cái tôi biết rút lui, nhường chỗ cho Đấng đang sống trong mình.

Sinh mạng của Hội Thánh được lan truyền từ những người biết chôn mình vào nền móng, để chỉ một mình Đức Ki-tô được tỏa sáng.

5. Lời mời gọi hôm nay

Thánh Si-mon và thánh Giu-đa nói với mỗi chúng ta rằng:

• Dù bạn là ai trong xã hội, Chúa vẫn gọi bạn bằng tên riêng

• Dù tâm hồn bạn còn nhiều vết thương, Chúa vẫn có thể xây dựng từ đó

• Dù bạn chỉ âm thầm nơi góc khuất, tiếng sống của bạn vẫn có thể vang dội khắp hoàn cầu nếu bạn thuộc trọn về Người

Ơn gọi Tông Đồ không dành cho một thời xa xưa, mà cho từng Ki-tô hữu hôm nay. Bởi vì mỗi người đã được chọn, sai đi và được mời gọi trở thành chứng nhân của Tình Yêu giữa thế giới bị chia cắt này.

Lời nguyện kết

Lạy Chúa Giê-su,

xin cho chúng con biết trở về ngọn núi cầu nguyện

để gặp thấy tiếng gọi của Chúa giữa bão tố nội tâm.

Xin chữa lành những rạn nứt trong tâm hồn chúng con,

và biến chúng thành viên đá sống động của Đền Thờ Hội Thánh.

Xin ban cho chúng con tinh thần Tông Đồ

– không tìm vinh quang cho bản thân –

nhưng chỉ nài xin cho tình yêu của Chúa vang dội trong cuộc đời chúng con,

hôm nay và mãi mãi. Amen.

Danh mục:
Tác giả: