7 sự thật sâu sắc về luyện ngục từ các vị Thánh
- T7, 01/11/2025 - 07:59
- Lm Anmai, CSsR
7 SỰ THẬT SÂU SẮC VỀ LUYỆN NGỤC TỪ CÁC VỊ THÁNH
Giáo hội Công giáo, trong sự khôn ngoan được Chúa Thánh Thần soi dẫn, luôn dành một sự quan tâm đặc biệt đến mầu nhiệm sau cùng của con người. Trong đó, giáo lý về Luyện ngục chiếm một vị trí quan trọng, không phải như một sự đe dọa, nhưng là một mạc khải về lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa và về sự liên đới kỳ diệu trong mầu nhiệm Các Thánh Thông Công. Tháng Mười Một, tháng mà Giáo hội đặc biệt mời gọi con cái mình tưởng nhớ đến các linh hồn, là dịp thuận tiện để chúng ta cùng nhau suy niệm về thực tại này. Lễ hội của các vị thánh đã đưa ra nhiều thông điệp sâu sắc về bản chất của Luyện ngục và tầm quan trọng của việc cầu nguyện cho họ. Đây không phải là một tín điều được sáng chế, mà là một giáo lý Công giáo này bắt nguồn từ cả kinh thánh và truyền thống lâu đời của Hội Thánh. Nhớ về những linh hồn ở Luyện Ngục là rất quan trọng! Đó là một bổn phận của đức ái, một nghĩa vụ của lòng hiếu thảo, và cũng là một hành vi khôn ngoan cho chính phần rỗi của chúng ta. Các vị thánh, những người đã sống trọn vẹn tình yêu với Thiên Chúa và tha nhân, đã được Chúa cho thấu hiểu một cách đặc biệt về thực tại thanh luyện này. Họ không chỉ nói về Luyện ngục bằng lý thuyết, nhưng bằng kinh nghiệm thiêng liêng và bằng một tình yêu bùng cháy. Khi chúng ta lắng nghe tiếng nói của các ngài, chúng ta không chỉ học được về một nơi chốn, mà còn học được về chính con tim của Thiên Chúa, một trái tim khao khát cho tất cả con cái mình được thanh sạch hoàn toàn để có thể hưởng trọn vẹn hạnh phúc Nước Trời. Lễ hội của các vị thánh đã đưa ra nhiều thông điệp sâu sắc về bản chất của Luyện ngục và tầm quan trọng của việc cầu nguyện cho họ. Chúng ta hãy cùng nhau chiêm ngắm bảy sự thật, được đúc kết từ kho tàng khôn ngoan của các vị thánh, về mầu nhiệm Luyện ngục và sức mạnh vô song của lời cầu nguyện mà chúng ta dâng lên cho những người đã ra đi.
Một trong những sự thật đầu tiên và căn bản nhất mà các thánh nhắc nhở chúng ta là mối liên hệ mật thiết giữa lòng bác ái của chúng ta ở đời này và sự trợ giúp chúng ta sẽ nhận được ở đời sau. Thánh Paul của Thập giá đã khẳng định một cách chắc chắn rằng: "Nếu trong suốt cuộc sống, chúng ta đã tử tế với những linh hồn đau khổ ở Luyện Ngục, Chúa sẽ thấy rằng sự giúp đỡ không bị chối bỏ chúng ta sau khi chết." Lời dạy này vang vọng giáo huấn của chính Chúa Giêsu: "Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em" (Lc 6,38). Lòng tử tế mà chúng ta dành cho các linh hồn không phải là một hành vi vô ích. Nó là một hạt giống gieo vào lòng đất của Lòng Thương Xót Chúa. Thiên Chúa, Đấng giàu lòng nhân ái và cũng vô cùng công bằng, sẽ không bao giờ quên bất cứ một ly nước lã nào chúng ta trao đi nhân danh Ngài. Khi chúng ta dâng một lời kinh, một hy sinh, một việc bác ái, hay tham dự một Thánh Lễ để cầu nguyện cho một linh hồn, chúng ta đang thực thi một trong những việc làm từ bi cao cả nhất. Chúng ta đang trao cho họ "ly nước mát" của ân sủng, làm dịu đi ngọn lửa thanh luyện của tình yêu. Và Thiên Chúa, trong sự quan phòng kỳ diệu của Ngài, sẽ ghi nhớ điều đó. Ngài sẽ khơi dậy trong lòng những người còn sống, có thể là con cháu chúng ta, có thể là những người xa lạ được ơn Chúa soi sáng, để họ cũng nhớ đến chúng ta khi chúng ta, đến lượt mình, có thể đang cần đến sự trợ giúp trong nơi thanh luyện. Đây là một sự bảo đảm thiêng liêng. Đầu tư vào các linh hồn ở Luyện Ngục là đầu tư vào chính tương lai vĩnh cửu của mình. Lòng quảng đại với người chết không bao giờ là một sự mất mát, mà là một sự thu hoạch bội phần trong Nước Chúa.
Sự thật thứ hai mở ra cho chúng ta một viễn cảnh huy hoàng trên Thiên đàng, một viễn cảnh về lòng biết ơn. Đấng đáng kính Fulton Sheen, với tài hùng biện và cái nhìn sâu sắc của mình, đã vẽ nên một bức tranh cảm động: "Khi chúng ta bước vào thiên đường, chúng ta sẽ thấy họ, rất nhiều người trong số họ, đang tiến về phía chúng ta và cảm ơn chúng ta. Chúng ta sẽ hỏi họ là ai, và họ sẽ nói, 'một linh hồn tội nghiệp mà bạn đã cầu nguyện cho ở Luyện Ngục.'" Hãy tưởng tượng giây phút hạnh phúc đó! Đó không chỉ là niềm vui được diện kiến Thiên Chúa, được gặp gỡ Đức Trinh Nữ Maria, các thiên thần và các thánh, mà còn là niềm vui của sự đoàn tụ. Sẽ có những khuôn mặt rạng rỡ mà chúng ta chưa bao giờ gặp gỡ trên trần gian này, nhưng lại thân thuộc một cách lạ lùng. Họ là những người bạn tâm linh mà chúng ta đã tạo nên qua những lời cầu nguyện âm thầm. Lời cầu nguyện của chúng ta, dâng lên trong đức tin, đã vượt qua bức màn của cái chết, chạm đến những linh hồn đang khao khát Chúa và giúp họ rút ngắn thời gian thanh luyện. Họ đã vào Thiên đàng trước chúng ta, và họ đã không quên. Từ ngai toà vinh quang, họ đã không ngừng cầu nguyện cho ân nhân của mình. Giờ đây, khi chúng ta cũng hoàn tất cuộc hành trình trần thế và bước vào vinh quang, họ là những người đầu tiên ra đón, với một lòng tri ân không thể diễn tả bằng lời. Lời cảm ơn của họ không chỉ là một âm thanh, mà là một sự chia sẻ vinh quang Thiên Chúa. Điều này cho chúng ta thấy rằng, không một lời kinh nào của chúng ta là vô ích. Mỗi một Kinh Lạy Cha, mỗi một Kinh Kính Mừng, mỗi một giọt nước mắt hy sinh dâng lên vì các linh hồn đều được ghi khắc vào vĩnh cửu. Chúng ta đang xây dựng cho mình một gia đình rộng lớn trên Thiên đàng, một gia đình được gắn kết bằng lòng biết ơn và tình yêu vĩnh cửu.
Sự thật thứ ba nhắc nhở chúng ta về tính cấp bách và đối tượng ưu tiên của lời cầu nguyện. Thánh Bernadette Soubirous, vị thánh khiêm hạ của Lộ Đức, đã căn dặn: "Trong những lời cầu nguyện của chúng ta, chúng ta đừng quên những người tội lỗi và những linh hồn nghèo khổ tại Luyện Ngục, đặc biệt là những người thân nghèo khổ." Thánh nữ đã đặt những linh hồn Luyện Ngục ngang hàng với những người tội lỗi còn đang sống. Cả hai đều đang ở trong tình trạng cấp bách và cần đến lòng thương xót. Những người tội lỗi có nguy cơ hư mất vĩnh viễn, còn các linh hồn Luyện Ngục đang phải chịu đau khổ thanh luyện để được xứng đáng vào Nước Trời. Họ được gọi là "nghèo khổ" bởi vì họ không còn khả năng tự mình lập công phúc nữa. Mọi công nghiệp của họ đã kết thúc vào giây phút họ trút hơi thở cuối cùng. Giờ đây, họ hoàn toàn phụ thuộc vào lòng bác ái của Giáo hội chiến đấu, tức là của chúng ta. Họ như những người ăn xin khốn khổ, đứng bên lề đường dẫn lên Thiên đàng, khao khát "những mẩu vụn" ân sủng rơi xuống từ bàn tiệc của chúng ta. Và trong số những linh hồn nghèo khổ ấy, Thánh Bernadette đặc biệt nhấn mạnh đến "những người thân nghèo khổ". Đó là cha mẹ, ông bà, vợ chồng, con cái, anh chị em, bạn hữu của chúng ta. Tình yêu tự nhiên và bổn phận hiếu thảo đòi hỏi chúng ta phải nhớ đến họ trước tiên. Có thể khi còn sống, chúng ta đã lơ là, đã làm phiền lòng họ, đã không chu toàn bổn phận với họ. Giờ đây, là lúc chúng ta đền đáp. Lời cầu nguyện của chúng ta cho họ không chỉ là một hành vi bác ái, mà còn là một hành vi của công lý. Chúng ta có một món nợ tình yêu với những người đã sinh thành, dưỡng dục, và yêu thương chúng ta. Bỏ quên họ trong lời cầu nguyện là một sự vô tâm đáng trách. Chúng ta hãy xét mình xem, chúng ta đã thực sự quan tâm đến những người thân đã khuất của mình chưa, hay chúng ta đã để cho những lo toan của cuộc sống trần thế này làm chúng ta quên lãng họ?
Tiếp nối ý tưởng về bác ái, Thánh Francis de Sales, vị Tiến sĩ Hội Thánh về Tình yêu, đã nâng tầm việc cầu nguyện cho các linh hồn lên một đỉnh cao mới. Ngài dạy: "Với Từ thiện hướng về người chết, chúng ta thực hành tất cả các việc làm từ thiện. Giáo hội khuyến khích chúng ta giúp đỡ những linh hồn trong Luyện ngục, những người đổi lại sẽ thưởng cho chúng ta một cách dồi dào khi họ bước vào vinh quang của họ." Đây là một cái nhìn thật sâu sắc. Khi chúng ta cầu nguyện cho các linh hồn, chúng ta đang thực hiện bảy mối thương xác và bảy mối thương linh hồn một cách thiêng liêng. Chúng ta cho kẻ đói ăn (họ đói khát Thiên Chúa), cho kẻ khát uống (họ khao khát được giải thoát), cho kẻ rách rưới ăn mặc (họ cần được mặc lấy chiếc áo tinh tuyền của ân sủng), viếng kẻ liệt cùng kẻ tù (họ bị giam cầm trong nơi thanh luyện, không thể tự cứu mình), chôn xác kẻ chết (chúng ta giúp họ được "an táng" vĩnh viễn trong lòng Thiên Chúa). Về mặt tinh thần, chúng ta lấy lời lành mà khuyên người, mở đường cho kẻ mê muội (giúp họ nhận ra trọn vẹn sự thật về tình yêu Chúa), yên ủi kẻ âu lo, răn bảo kẻ có tội (sự thanh luyện của họ là sự răn bảo cuối cùng), tha thứ cho kẻ mất lòng ta, nhịn kẻ mất lòng ta, và cầu nguyện cho kẻ sống và kẻ chết. Tất cả các việc làm này được gói trọn trong một Thánh Lễ, một lời kinh chúng ta dâng cho họ. Và Giáo hội, người Mẹ hiền của chúng ta, không ngừng "khuyến khích" chúng ta làm điều đó. Giáo hội biết rõ giá trị của những lời cầu nguyện này. Và một lần nữa, các thánh lại nhấn mạnh đến phần thưởng: "họ đổi lại sẽ thưởng cho chúng ta một cách dồi dào." Khi một linh hồn được giải thoát nhờ lời cầu nguyện của chúng ta, họ trở thành một vị thánh trên Thiên đàng. Và một vị thánh trên Thiên đàng thì có quyền năng gì? Họ có quyền năng chuyển cầu vô biên trước tòa Chúa. Họ sẽ không bao giờ quên ân nhân của mình. Họ sẽ trở thành người bảo trợ, người bạn, người đồng hành thiêng liêng, ban xuống cho chúng ta vô vàn ơn lành mà có khi chúng ta không hề hay biết. Cầu nguyện cho các linh hồn là một hành vi bác ái hoàn hảo, nó làm vinh danh Chúa, cứu giúp các linh hồn, và mang lại ân sủng cho chính chúng ta.
Sự thật thứ năm, được chia sẻ bởi Cha sở thánh thiện của xứ Ars, Thánh John Vianney, đào sâu hơn về quyền năng chuyển cầu của chính các linh hồn Luyện ngục. Ngài đã thốt lên: "Nếu nó được biết sức mạnh của những linh hồn tốt đẹp trong Luyện Ngục với Trái tim của Chúa trời lớn đến thế nào, và nếu chúng ta biết tất cả những ân sủng mà chúng ta có thể có được thông qua sự chuyển cầu của họ, họ sẽ không bị lãng quên nhiều. Vì vậy, chúng ta phải cầu nguyện nhiều cho họ, để họ có thể cầu nguyện nhiều cho chúng ta." Đây là một mạc khải đáng kinh ngạc. Chúng ta thường nghĩ rằng chỉ có các thánh trên Thiên đàng mới có thể cầu nguyện cho chúng ta. Nhưng Thánh Vianney khẳng định rằng ngay cả các "linh hồn tốt đẹp trong Luyện Ngục" cũng có một "sức mạnh" lớn lao "với Trái tim của Chúa trời". Tại sao vậy? Bởi vì họ là những linh hồn đã được cứu độ. Họ chắc chắn sẽ lên Thiên đàng. Họ không còn khả năng phạm tội nữa. Tình yêu của họ đối với Chúa là một tình yêu tinh tuyền, mặc dù đang trong quá trình thanh luyện. Họ đau khổ, nhưng đau khổ trong tình yêu và sự vâng phục hoàn toàn thánh ý Chúa. Sự đau khổ của họ, kết hợp với sự đau khổ của Chúa Kitô, có giá trị đền tội. Hơn nữa, họ khiêm nhường sâu sắc. Họ biết mình bất lực, nên họ hoàn toàn cậy trông vào Chúa. Một linh hồn như vậy, một "linh hồn tốt đẹp" như vậy, rất đẹp lòng Chúa. Lời cầu nguyện của họ, dù không thể tự cứu mình, lại có sức mạnh phi thường khi cầu cho người khác. Họ nhìn thấy những nhu cầu của chúng ta, những nguy hiểm chúng ta đang đối mặt, rõ ràng hơn chúng ta. Nếu chúng ta giúp đỡ họ bằng lời cầu nguyện của mình, họ sẽ đáp lại bằng lời chuyển cầu của họ cho chúng ta. Đây là một sự trao đổi mầu nhiệm và tuyệt vời. Chúng ta giúp họ mau chóng được diện kiến Chúa, và họ giúp chúng ta vững bước trên con đường dương thế đầy cam go. Chính vì sự thiếu hiểu biết này ("Nếu nó được biết...") mà chúng ta đã để cho kho tàng ân sủng này bị lãng quên. Lời của Cha sở Ars là một lời mời gọi khẩn thiết: "Chúng ta phải cầu nguyện nhiều cho họ, để họ có thể cầu nguyện nhiều cho chúng ta."
Với tất cả những lý do và sự thật sâu sắc đó, lời kêu gọi của Thánh Padre Pio, vị thánh mang năm dấu thánh của Chúa Kitô, vang lên như một mệnh lệnh của tình yêu, một sự thật thứ sáu đầy tính cấp bách: "Chúng ta phải rỗng tuếch Luyện Ngục với lời cầu nguyện của chúng ta." Đây không còn là một lời khuyên nhẹ nhàng, mà là một lời thúc giục mạnh mẽ. "Rỗng tuếch Luyện Ngục" (emptying Purgatory)! Một mục tiêu tưởng chừng như không thể. Nhưng đối với các thánh, những người sống bằng đức tin, không có gì là không thể đối với Thiên Chúa. Thánh Padre Pio đã sống mầu nhiệm này mỗi ngày. Ngài đã dâng hiến trọn vẹn cuộc đời mình, những đau khổ tột cùng của năm dấu thánh, những giờ phút dài trong tòa giải tội, và nhất là mỗi Thánh Lễ ngài cử hành, để cầu nguyện cho các linh hồn. Ngài đã nhìn thấy Luyện ngục, đã cảm nhận được nỗi đau khổ của họ, và lòng thương xót của ngài đã không thể chịu đựng được khi thấy con cái Chúa phải xa cách Ngài lâu như vậy. Lời kêu gọi "rỗng tuếch Luyện ngục" là một lời kêu gọi chúng ta hãy sử dụng đến tận cùng mọi phương thế mà Giáo hội ban cho. Đó là Thánh Lễ, nguồn mạch ân sủng vô tận, nơi hy tế của Chúa Kitô được tái diễn. Đó là việc lãnh nhận các Bí tích, đặc biệt là Bí tích Hòa Giải và Thánh Thể. Đó là việc làm phúc bố thí, các hy sinh hãm mình, và các việc làm bác ái. Và đặc biệt, đó là các Ân xá (Indulgences) mà Giáo hội ban, nhất là trong tháng Mười Một. Giáo hội, với tư cách là người quản lý kho tàng công nghiệp vô tận của Chúa Kitô và các thánh, ban cho chúng ta quyền "rút" khỏi kho tàng đó để bù đắp cho những hình phạt tạm của các linh hồn. Chúng ta có một quyền năng trong tay. Chúng ta có thể giải thoát các linh hồn. Lời của Thánh Padre Pio không phải là một sự phóng đại, mà là một lời nhắc nhở về sức mạnh phi thường mà Thiên Chúa đã trao phó cho chúng ta qua Mầu nhiệm Các Thánh Thông Công. Chúng ta đừng để sức mạnh đó ra vô ích.
Cuối cùng, sự thật thứ bảy, và có lẽ là sự thật mang lại nhiều an ủi nhất, đến từ Thánh Alphonsus Liguori, vị Tiến sĩ Hội Thánh và là người con tận hiến của Đức Mẹ. Ngài mạc khải cho chúng ta về vai trò không thể thiếu của Đức Trinh Nữ Maria đối với các linh hồn Luyện ngục. "Những khách hàng của người mẹ nhân từ này rất may mắn. Cô ấy giúp đỡ họ cả kiếp này lẫn kiếp sau, an ủi họ và tài trợ cho mục đích của họ trong Luyện Ngục." Đức Maria là Mẹ của Lòng Thương Xót, và lòng thương xót của Mẹ trải dài từ trời xuống đất, và xuống tận nơi thanh luyện. "Vì lý do đơn giản mà các Linh hồn ở Luyện Ngục cần sự giúp đỡ một cách tuyệt vọng, vì họ không thể tự giúp đỡ bản thân mình, Đức Mẹ Lòng Thương Xót của chúng ta đã làm rất nhiều điều để xoa dịu họ." Mẹ không thể dửng dưng trước nỗi đau của con cái mình. Thánh Alphonsus còn đi xa hơn khi nói rằng Mẹ "tập thể dục trên những Linh hồn tội nghiệp này, những người là vợ chồng của Chúa Kitô, sự thống trị đặc biệt, với sức mạnh để xoa dịu họ và thậm chí giải thoát họ khỏi những nỗi đau của họ." Đức Maria, với tư cách là Nữ Vương Thiên Đàng và cũng là Nữ Vương Luyện Ngục, có một "sự thống trị đặc biệt" của tình yêu. Mẹ như một luồng gió mát thổi vào ngọn lửa thanh luyện, mang đến sự an ủi, sự vỗ về. Truyền thống Giáo hội tin rằng vào các ngày lễ lớn kính Đức Mẹ, đặc biệt là Lễ Mông Triệu, Mẹ viếng thăm Luyện ngục và đưa theo nhiều linh hồn cùng Mẹ về Thiên đàng. Vậy, bài học thực tế cho chúng ta là gì? Thánh Alphonsus kết luận: "Hãy xem việc tận tụy với người phụ nữ tốt bụng này quan trọng như thế nào, bởi vì bà không bao giờ quên những người đầy tớ của mình miễn là họ phải chịu đựng những ngọn lửa này. Nếu cô ấy giúp đỡ tất cả những Linh hồn tội nghiệp, cô ấy đặc biệt chiều chuộng và an ủi với chính khách hàng của mình." Điều này có nghĩa là lòng sùng kính Đức Mẹ mà chúng ta thực hành khi còn sống, đặc biệt là việc siêng năng lần hạt Mân Côi, là một sự bảo đảm tuyệt vời cho chúng ta ở đời sau. Và nếu chúng ta muốn giúp các linh hồn một cách hiệu quả nhất, hãy dâng họ cho Đức Mẹ. Hãy cầu nguyện Kinh Mân Côi để cầu cho họ. Không một lời cầu nào dâng qua tay Mẹ mà lại không được Chúa Giêsu, Con của Mẹ, lắng nghe. Mẹ là Đấng Trung Gian của mọi ơn lành, và là niềm an ủi lớn lao nhất của các linh hồn nơi Luyện ngục.
Bảy sự thật này, được chắt lọc từ trái tim và kinh nghiệm của các vị đại thánh, đã phác họa cho chúng ta một bức tranh sống động và sâu sắc về Luyện ngục. Đó không phải là một nơi bị Thiên Chúa lãng quên, mà là một nơi của tình yêu đang thanh luyện, một lò lửa của lòng thương xót. Đó là một phần thiết yếu của mầu nhiệm cứu độ. Nhớ về những linh hồn ở Luyện Ngục là rất quan trọng! Lễ hội của các vị thánh đã đưa ra nhiều thông điệp sâu sắc về bản chất của Luyện ngục và tầm quan trọng của việc cầu nguyện cho họ. Lời cầu nguyện của chúng ta là một hành vi của đức tin, cậy, mến. Chúng ta tin vào sự sống đời sau, chúng ta cậy trông vào lòng thương xót của Chúa, và chúng ta yêu mến những người anh chị em đã đi trước chúng ta. Mỗi Thánh Lễ, mỗi lời kinh, mỗi hy sinh nhỏ bé của chúng ta đều có giá trị vô biên, có thể làm vơi đi đau khổ và rút ngắn thời gian thanh luyện cho một linh hồn. Đổi lại, chúng ta có được những người bạn vô giá trên Thiên đàng, những người sẽ không bao giờ quên lòng tốt của chúng ta. Chúng ta đang dệt nên một mạng lưới tình yêu nối kết trời, đất và nơi thanh luyện. Xin cho chúng ta, đặc biệt trong tháng Các Linh Hồn này, đừng bao giờ xao lãng bổn phận thánh thiện và đầy ân sủng này. Chúng ta hãy quảng đại dâng lời cầu nguyện, để một ngày kia, khi chúng ta bước vào vinh quang, sẽ có thật nhiều linh hồn chạy ra đón và nói với chúng ta: "Cảm ơn bạn, vì nhờ lời cầu nguyện của bạn mà tôi được ở đây."
Lm. Anmai. CSsR