An lòng với việc thiếu sự công nhận
- CN, 09/11/2025 - 01:27
- Phạm Hùng Sơn
An lòng với việc thiếu sự công nhận
Đời đâu chỉ nở bằng hoa,
Mà do tay đất, do ta âm thầm.
Không nhờ tiếng hát vang rầm,
Mà nhờ tim nhỏ, sống thầm vì thương.
Bàn tay nông phụ lên đường,
Giọt mồ hôi mẹ tưới vườn đêm sâu.
Thầy cô cắm bản rừng ngâu,
Người quét góc phố, sáng đầu sương rơi.
Họ làm chẳng đợi khen lời,
Chẳng mong danh tiếng giữa đời phù du.
Chỉ vì một chữ nhân từ,
Một niềm tín nghĩa, một từ hiến dâng.
Thế gian chuộng tiếng vang lừng,
Còn ai lặng lẽ dễ chừng thiệt thua.
Việc lành nhỏ bé, ai ngờ,
Lại tan trong gió, chẳng chờ người hay.
Người làm, chỉ Chúa đo thay,
Người đời chẳng thấy, vẫn đầy giễu chê.
Nhưng trong mắt Chúa nhiệm mầu,
Niềm đau, niềm vui – Ngài đều thấu suốt.
Ngài dạy: “Khi bố thí rồi,
Đừng cho tay trái biết nơi tay này.”
Sống vì Thiên Chúa hằng ngày,
Đừng vì danh vọng, đua bày thế nhân.
Một thân thể sống an lành,
Nhờ bao tế bào ẩn danh hiến mình.
Tế bào tim chẳng tranh giành,
Gan nào biết ganh công thành người đâu.
Nếu ganh tị bén trong đầu,
Là mầm bệnh tật gieo sầu tâm can.
Thân Ta – Thân Thể chứa chan,
Mỗi người một chỗ, bình an một phần.
Thiếu công nhận – phúc cho thân,
Vì trong thinh lặng, sáng ngần gương trong.
Khi ta chẳng được vấn vương,
Mới hay lòng thật, tình thương đến cùng.
Không còn sống để phô trương,
Không tìm ánh sáng phi thường thế gian.
Khi không còn tiếng hân hoan,
Ta nghe giọng Chúa rộn ràng trong tim.
Tự do thật chính ở tim,
Không vì khen chê mà chìm hay bay.
Không cần chứng tỏ điều này,
Chỉ cần trung tín trọn ngày hiến dâng.
Danh thơm đến muộn hay bằng,
Cũng tan như khói giữa tầng gió bay.
Chỉ tình Thiên Chúa hằng nay,
Vĩnh cửu hơn cả những lời thế gian.
Têrêsa nhỏ dịu dàng,
Nhắn rằng: “Yêu Chúa muôn vàn, thế thôi.”
Ngoài yêu ấy – mất hết rồi,
Chỉ yêu là được, chẳng phai muôn đời.
Khi lòng thấy lệ đơn côi,
Thấy đời lặng lẽ chẳng ai đoái hoài,
Hãy làm như thể hôm nay,
Chỉ ta với Chúa, bàn tay nối bàn.
Dâng lên những nỗi gian nan,
Những giọt lệ ướt âm thầm héo khô.
Chúa thấu nhịp đập tim lo,
Từng câu cầu nguyện, từng giờ cô đơn.
Bình an chẳng ở ngai vàng,
Chẳng trong lời ngợi huy hoàng phàm nhân.
Bình an nở giữa phong trần,
Trong lòng khiêm hạ, trong ngần niềm tin.
An lòng với việc lãng quên,
Là theo con lối hẹp bên Thập hình.
Đó là tự do thật tình,
Đó là nền thánh phát sinh giữa đời.
Không danh, chẳng tiếng gọi mời,
Chỉ còn một Chúa – nguồn vui muôn phần.
Cha là Đấng biết âm thầm,
Sẽ ban thưởng lớn trăm lần phúc vinh.
Phạm Hùng Sơn
(John phạm)
==
Lòng biết ơn
Người ơi, hãy sống tạ ơn,
Vì trong từng phút, Chúa hờn — Chúa thương.
Chúng ta mải kiếm phi thường,
Mà quên điều nhỏ – thiên đường lặng im.
Cầu xin phép lạ diệu huyền,
Đợi mây vỡ sáng, đợi điềm cao xa.
Chúa đâu ở chốn bao la,
Ngài trong hơi thở, trong ta mỗi ngày.
Một tia nắng sớm trong mây,
Một ly cà phê thơm nồng sớm mai,
Một lời chào giữa đường dài,
Cũng là ơn Chúa, chẳng ai ngờ nhìn.
Một nụ cười giữa nhân sinh,
Là hoa của Chúa nở quanh cõi trần.
Một bữa cơm tối quây quần,
Cũng là Thánh Thể chan ân giữa đời.
Ơn lành chẳng đến xa vời,
Ngài trong mọi bước ta rời, ta đi.
Chuyến xe an ổn mỗi khi,
Là lời Thiên Chúa thầm thì chở che.
Trời mưa rửa bụi đường khe,
Cũng là lời Chúa dạy ta kiên lòng.
Thử thách chẳng phải vô công,
Là trường kiên nhẫn, là vòng khiêm nhu.
Như Êlia giữa sương mù,
Chúa không trong lửa, chẳng từ bão giông,
Nhưng trong gió nhẹ mênh mông,
Một hơi thở nhỏ cũng không thiếu Ngài.
Người đời vội vã chạy hoài,
Đếm bao công việc, đắm say thành tài.
Quên lời cảm tạ hôm nay,
Bỏ quên ơn Chúa vơi đầy quanh ta.
Cơm ăn – nước uống chan hòa,
Tưởng đâu hiển nhiên, hóa ra hồng ân.
Một giấc ngủ trọn đêm lành,
Cũng là quà tặng ân tình nhiệm sâu.
Thói quen biết tạ ơn mau,
Sẽ làm hồn sáng nhiệm mầu thẳm sâu.
Khi ta thấy đủ trong nhau,
Còn đâu oán hận, ghen đau, hận sầu.
Tạ ơn – không đợi phép mầu,
Mà là ánh sáng nhiệm màu trong tim.
Khi ta mở mắt lặng im,
Thấy hoa, thấy nắng, thấy niềm yêu thương.
Một bài hát nhỏ ven đường,
Một lời ai nói, một hương gió chiều.
Tất cả là Chúa thương yêu,
Ẩn trong bình dị, trong điều nhỏ nhoi.
Tạ ơn – chẳng để qua rồi,
Mà là tập sống giữa đời hằng sinh.
Mỗi đêm trước giấc yên bình,
Đếm ba điều nhỏ: “Ơn linh của Ngài.”
Không cần phép lạ trên trời,
Chỉ cần thấy Chúa trong nơi đang ngồi.
Thánh Lễ chính nghĩa tạ ơn,
Bánh rượu dâng hiến – đời thường thánh thiêng.
Lạy Cha, con thấy triền miên,
Mọi điều nhỏ bé cũng nên nhiệm mầu.
Bàn tay quan phòng trước sau,
Chạm vào hạt bụi – thành câu ngợi khen.
Khi lòng biết tạ, bình yên,
Niềm vui lặng lẽ, chạm miền thần linh.
Người ơn sống giữa nhân sinh,
Nhìn đâu cũng thấy bóng hình Chúa thương.
Hỡi ai mệt mỏi dặm trường,
Xin dừng phút chốc, soi gương tạ lòng.
Vì trong từng tiếng thở trong,
Là ơn cứu độ chan dòng hồng ân
Phạm Hùng Sơn
(John phạm)