Lối đi giữa biển và tiếng kêu trong đêm
- T6, 14/11/2025 - 16:20
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Thứ bẩy tuần 32 thường niên năm lẻ
“LỐI ĐI GIỮA BIỂN VÀ TIẾNG KÊU TRONG ĐÊM”
(Suy niệm thứ Bảy tuần XXXII Thường Niên – năm lẻ)
“Một lối đi thênh thang lộ ra từ Biển Đỏ, và họ như chiên nhảy tung tăng trong đồng cỏ xanh.” (Kn 19,6-9)
“Thiên Chúa minh xét cho những kẻ Người đã tuyển chọn, ngày đêm hằng kêu cứu với Người.” (Lc 18,7)
⸻
I. Khi đêm im lặng và biển dậy sóng
Đêm ấy, khi vũ trụ chìm trong tĩnh lặng, Lời Thiên Chúa bước vào lịch sử như luồng sáng xuyên qua bóng tối. Biển đỏ xé đôi, đất khô mở ra, và giữa chốn tưởng chừng là tử lộ, xuất hiện một con đường cho những kẻ tin.
Nhưng biển đỏ ấy không chỉ nằm trong lịch sử dân Chúa — nó nằm trong tâm hồn mỗi người.
Trong mỗi chúng ta, có những vùng nước sâu, nơi sợ hãi và nghi ngờ dâng lên như triều cường. Có những đêm, ta nghe tiếng im lặng của Thiên Chúa vang dội hơn cả sấm rền. Có những đoạn đời, cầu nguyện trở thành cuộc độc thoại trong sa mạc.
Thế nhưng, chính trong im lặng đó, lối đi của đức tin được mở ra. Không phải khi biển lặng, mà khi ta dám bước xuống nước. Không phải khi ta hiểu hết, mà khi ta đặt chân vào mầu nhiệm.
Đức tin không là tri thức vượt trội, mà là can đảm vượt sợ hãi — can đảm đi giữa hai bức tường nước của vô thức, để đến với tự do.
⸻
II. Ký ức thiêng liêng và dòng chảy của ân sủng
Thánh Vịnh hôm nay vang lên như một lời đánh thức: “Hãy nhớ lại những kỳ công Chúa thực hiện.”
Nhớ lại — không phải để hoài niệm, mà để nhận ra ơn cứu độ vẫn đang tiếp diễn.
Ký ức đức tin không phải là phim cũ quay chậm; nó là dòng nước thiêng chảy ngược từ hiện tại về quá khứ, rửa sạch những mảnh đời tưởng đã hoen ố.
Bao lần Chúa đã mở đường cho ta qua những “biển đỏ” của riêng mình: một cơn bệnh, một thất vọng, một đổ vỡ, một nỗi mất mát. Khi ta tưởng rằng đời mình khép lại, thì chính lúc ấy ơn Người lại mở ra một lối đi.
Nhớ lại không phải để sống trong dĩ vãng, mà để biết tạ ơn trong hiện tại.
Ký ức là nơi đức tin tìm lại sự bền vững của nó: ai biết tạ ơn là người không còn bị quá khứ giam cầm, mà được biến thương tích thành chứng từ.
⸻
III. Người đàn bà góa và nghệ thuật kiên trì của linh hồn
Tin Mừng Luca kể về một người đàn bà góa, yếu đuối nhưng bền bỉ. Không quyền lực, không chỗ dựa, chỉ có một niềm tin không chịu tắt. Bà đến, ngày này qua ngày khác, trước một vị thẩm phán “chẳng kính sợ Thiên Chúa, cũng chẳng coi ai ra gì”.
Câu chuyện ấy là ẩn dụ của cầu nguyện giữa thế giới thờ ơ.
Bao lần ta cũng đứng như bà: nhỏ bé trước quyền lực, lặng lẽ trước sự im lặng của Thiên Chúa. Nhưng đức tin không nằm ở cảm xúc, mà ở sự trung thành của con tim.
Thiên Chúa không cần ta nói nhiều, mà cần ta ở lại — ở lại trong đêm, ở lại khi không có phép lạ, ở lại khi lời cầu dường như tan vào hư không.
Vì cầu nguyện không thay đổi Thiên Chúa — cầu nguyện thay đổi chính ta.
Mỗi lần ta cầu nguyện, là mỗi lần ta đào sâu thêm một giếng đức tin trong sa mạc của lòng mình, để chạm vào mạch nước ngầm của hy vọng.
⸻
IV. Đức tin – ngọn lửa giữa bóng đêm
Khi kể xong dụ ngôn, Đức Giêsu đặt câu hỏi: “Khi Con Người ngự đến, liệu còn thấy đức tin trên mặt đất chăng?”
Đó là câu hỏi không chỉ dành cho thế giới, mà cho từng tâm hồn.
Đức tin – không phải là hiểu biết nhiều hơn người khác, mà là dám sống điều không thấy.
Nó là ngọn lửa nhỏ cháy giữa đêm, nơi không ai còn tin vào ánh sáng. Nó là tiếng kêu của người đàn bà góa, là bước chân giữa biển của dân Israel, là hơi thở của linh hồn đang khát Thiên Chúa mà vẫn kiên trì gọi tên Người.
Thế giới hôm nay đầy ồn ào nhưng trống rỗng, nhiều tri thức mà thiếu niềm tin, nhiều kỹ thuật mà ít cầu nguyện. Và chính trong thế giới ấy, Thiên Chúa đang tìm những người còn dám tin, dám nhớ, dám kiên trì.
⸻
V. Kết luận: Lối đi mở ra trong lòng người biết chờ đợi
Biển chỉ tách ra khi con người bước xuống nước. Công lý chỉ đến khi người đàn bà góa không ngừng gõ cửa. Và ơn cứu độ chỉ thành hình khi ta không bỏ cuộc trong đêm dài.
Thiên Chúa luôn minh xét cho những ai Người tuyển chọn — nhưng theo cách dưỡng nuôi niềm tin hơn là thoả mãn đòi hỏi.
Bởi điều Người muốn không chỉ là trao cho ta phép lạ, mà là biến ta thành phép lạ: một con người tin tưởng, hy vọng và yêu thương giữa cơn bão của vô nghĩa.
Khi đức tin đã trở nên ngọn lửa trong đêm,
thì chính đêm ấy cũng sẽ sáng lên như bình minh.
Và giữa những dòng nước cuộn xoáy,
lối đi của Thiên Chúa vẫn mở ra cho những ai biết chờ đợi.
⸻
Lời nguyện kết:
Lạy Chúa,
giữa biển cả mênh mông của cuộc đời,
xin mở cho con một lối đi trong đức tin.
Khi con mỏi mòn cầu nguyện, xin dạy con kiên trì như người đàn bà góa.
Khi con sợ hãi, xin nhắc con nhớ lại những kỳ công của tình yêu Ngài.
Và khi con không còn thấy dấu vết của Chúa,
xin cho con vẫn tin rằng:
Biển vẫn sẽ tách ra, và bình minh sẽ lại đến.
Amen.