Nhảy đến nội dung

Liệu khi Ta đến trần gian lần nữa, có còn niềm tin nữa hay không?

“Liệu khi Ta đến trần gian lần nữa,có còn niềm tin nữa hay không ?”

LỄ GIÁNG SINH NĂM 2011

 

Trời bắt đầu lập đông, cũng là lúc báo hiệu một bầu khí lễ hội tưng bừng của những ngày cuối năm : Lễ tạ ơn (thanksgiving),Mừng năm mới (New Year) và đặc biệt Đại Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh  (Christmas).Người ta chen chúc nhau mua sắm đồ dùng cho gia đình, cho cá nhân vì cũng là dịp để mọi thứ đồ đều được giảm gía (save off).Đây cũng là dịp mà trên chính trường và cả thị trường người ta cũng thường dùng để thanh lý những cái cũ, cái không thích hợp để đón mừng những cái mới, những sáng kiến táo bạo,khả thi để năm mới được thành công hơn.Nhưng tất cả đều chỉ nhằm một mục đích duy nhất là lo cho mình, cho cái bụng được ăn sung mặc sướng, đạt được những thành quả có lợi cho cái tôi của mình.Đây cũng là lúc mà những đồng tiền, được tích góp một cách vất vả quanh năm, được tung ra tiêu xài một cách vô tội vạ, để thỏa mãn cho những cơn cám dỗ  tiêu dùng của thế giới văn mình hưởng thụ.Tất cả chỉ vì con người, cho con người và cũng để phục vụ con người mà thôi.

 

“Thế gian yêu thích những gì thuộc về nó” (Jn 15,19).Điều thật dễ hiểu, khi mà tất cả mọi nỗ lực của con người, đời này qua đời khác cũng chỉ để phục vụ cho cái bụng.Xem ra, cái hạnh phúc thật của con người cũng chỉ luẩn quẩn ở những thực tại trần thế,ở những cái thấy được, sờ được,hưởng dùng được. “Thật thế,họ chuộng vinh quang của người phàm hơn là vinh quang của Thiên Chúa”.

 

“Liệu khi Ta đến trần gian lần nữa,có còn niềm tin nữa hay không”.Vấn nạn được đặt ra thật vô duyên khi mà mọi người đang tưng bừng, háo hức để đón mừng mầu nhiệm nhập thể của Chúa.Phải chăng nó không còn thích hợp hay con người chúng ta mừng Đại Lễ ngày Chúa đến hoàn toàn xa lạ với những mục đích, chẳng ăn nhập gì với hồng ân bao này nhiều lần trong cuộc sống.Liệu Chúa có hài lòng và nhận ra ý nghĩa quan trọng trong khi con người đang chuẩn bị cho Lễ Giáng Sinh của Chúa hằng năm nữa không, hay nó chỉ là một lễ hội, mà người ta, với sáng kiến cá nhân vốn thích hoành tráng, đã xử dụng những văn minh khoa học, làm cho ý nghiã của ngày lễ trở thành vô duyên và chỉ có cái vỏ bên ngoài.Các dây bóng đèn điện tử được trang hoàng một cách cầu kỳ,rực rỡ; thậm chí đến cả đèn lồng đỏ cũng được treo đó đây. Giáng sinh của Chúa, ngày kỷ niệm Chúa giáng trần không còn mang ý nghĩa của sự gía rét, lạnh lẽo,đơn sơ,khó nghèo, nhưng ngược lại đầy ắp những nhung lụa và xa hoa.Tiếng hát của các Thiên Thần vang vọng ngày xưa được thay thế bằng nhưng âm thanh chát chúa của những tiếng nhạc xập xình , rộn rã và dung tục.Những bữa tiệc xa hoa, phung phí thâu đêm, những cuộc vui chơi thác loạn của những kẻ lắm tiền nhiều bạc đã biến đêm Giáng Sinh trở thành một cơ hội để người ta khoe cái giầu, khoe cái ác và làm cho đêm thánh không còn mang tính tôn giáo.

 

“Liệu khi Ta đến trần gian lần nữa, có còn niềm tin nữa hay không”. Ý nghĩa mà Chúa mời gọi chúng ta qua tiếng hát Thiên Thần, đang mời đón tất cà chúng ta “Hãy ở lại trong tình thương của Thầy” (Jn 15,9b). Bởi mầu nhiệm nhập thể cũng chính là mầu nhiệm của tình thương, của lòng thương xót.Con Thiên Chúa đã và đang tiếp tục yêu thương chúng ta như hình ảnh giữa con người với con người.Ngài hạ mình, để nói bằng ngôn ngữ con người tình yêu của Ngài.Bởi “Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế” (Mat 9,13; 12,7).Và “Sự sống đời đời là họ nhận biết Cha” (Jn16,3a).Chúa muốn chúng ta hãy quay lại với cái tâm thiện hảo của một con người, để mọi người tìm lại được sự bình an và hạnh phúc thực sự.

 

 

Câu chuyện 1 :

 Tình yêu lớn (Hoathuytinh.com)

Ngày xưa trên một hoang đảo nọ, tất cả mọi cảm giác của con người cùng chung sống với nhau : Hạnh Phúc, Buồn Phiền, Kiến Thức... và trong số đó có cả Tình Yêu. Một hôm có tin cho hay rằng chẳng bao lâu nữa, hòn đảo sẽ chìm xuống biển, vì thế mọi dân cư trên đảo phải chuẩn bị thuyền bè để rời khỏi đảo nhằm tránh tai hoạ sắp giáng xuống. Tình Yêu là kẻ cuối cùng còn lại trên đảo. Bạn xem đấy, Tình Yêu luôn chờ đợi đến phút cuối cùng, cho tới khi nào chẳng thể cứu vãn được mới chịu bỏ đi.
Hòn đảo gần chìm hẳn dưới làn nước, Tình Yêu quyết định lên tiếng cầu cứu.
Sang Giàu lái một chiếc thuyền lớn đi qua. Tình Yêu gọi : " Bạn Sang Giàu ơi, bạn có thể cho tôi đi cùng không ?"
Sang Giàu đáp : "Không, không được đâu. Thuyền của tôi chở đầy vàng bạc, đâu còn chỗ cho bạn".
Tình Yêu bèn nhờ anh Tự Cao cũng vừa lái một chiếc tàu lớn và rất đẹp đi qua: "Bạn Tự Cao ạ, bạn làm ơn giúp tôi nhé !".
"Tôi không giúp gì được cho bạn đâu, người bạn ướt sũng thế kia không khéo lại làm hỏng cả chiếc tàu xinh đẹp của tôi thì chết mất !" Tự Cao trả lời Tình Yêu.
Lúc ấy Buồn Phiền vừa đi ngang qua, Tình Yêu cũng nhờ Buồn Phiền giúp đỡ : "Buồn Phiền ơi, bạn hãy chở tôi đi theo bạn nhé !". Thế nhưng Buồn Phiền từ chối : "Tình Yêu ạ, tôi buồn đến nỗi chỉ có thể ở được một mình mà thôi !".
Hạnh Phúc lướt qua, nhưng Hạnh Phúc không nghe thấy tiếng khóc thầm xin mọi người giúp đỡ của Tình Yêu vì Hạnh Phúc đang yêu đời.
Thình lình, một giọng nói vang lên : "Đến đây Tình Yêu ơi, tôi sẽ mang bạn đi cùng tôi." Đó là một người lớn tuổi. Tình Yêu vui sướng đến nỗi quên hỏi tên ông cụ.
Khi thuyền cập vào nơi khô ráo, ông cụ lẳng lặng ra đi. Tình Yêu cảm thấy mình đã mang ơn và thiếu ông một món nợ lớn. Tình Yêu hỏi thăm bác Kiến Thức : "Bác ạ, người đã giúp cháu là ai thế ?"
Kiến Thức đáp : "Đó là Thời Gian".
"Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi tiếp - Nhưng tại sao bác Thời Gian lại giúp cháu ?"
Kiến Thức cười một cách khôn ngoan rồi đáp : "Bởi vì chỉ có Thời Gian mới có thể hiểu nổi Tình Yêu lớn đến đâu !".

 

Câu chuyện 2 :

 Bài kiểm tra nhớ đời

(Hoathuytinh.com) Khi tôi đang còn học năm thứ hai trường nữ hộ sinh, một ngày nọ, vị giáo sư già cho chúng tôi làm bài kiểm tra. Việc đầu tiên của tôi là lướt mắt qua toàn bộ các câu hỏi. Không có câu nào quá khó, vì tôi vốn là cô học trò thông minh ! Duy chỉ có câu hỏi cuối cùng làm tôi bật ngửa người : Chị hãy cho biết tên của bà lao công trong trường ta ?
Trời đất ạ ! Bà lao công thì có liên quan gì tới chuyện đỡ đẻ và chăm sóc sản phụ kia chứ ? Ngày nào tôi chẳng gặp bà. Bà ấy già lắm rồi, chẳng biết là 60 hay đã 70 tuổi. Mặt nhăn nheo, dáng vẻ khắc khổ, bà hầu như không bao giờ nói tiếng nào, suốt ngày chỉ cắm cúi cầm giẻ, cầm chổi lau nhà. Nhiều khi cả bọn chúng tôi vừa bô bô tán chuyện vừa đi trên hành lang, không thèm tránh lối cho bà lão đang còng lưng lau sàn nhà. Trông bà lão vội vàng né sang một bên, có lúc lòng tôi cũng cảm thấy hơi nao nao. Một lần nọ, mải chạy, một cô bạn tôi vấp té đánh đổ bịch sữa đang uống dở ra sàn. Bà lão tội nghiệp vội lắp bắp: "Các cô để đấy cho già. Các cô vội, cứ làm việc của mình đi. Đây là việc của già mà !".
Chỉ có thế thôi thì làm sao tôi biết họ và tên của bà ! Mà có biết cũng chẳng để làm gì. Bà ấy chẳng qua chỉ như cái bóng âm thầm bên lề cuộc sống sôi động đang cuốn hút lũ sinh viên ồn ào chúng tôi. Tôi quyết định để trống câu trả lời. Cũng không có gì là quan trọng. Miễn tôi trả lời xuất sắc những câu hỏi liên quan tới chuyên môn là được.
Vài ngày sau, vị giáo sư trả lại bài kiểm tra. Ông chậm rãi nói : "Đa số các em đều viết được. Nhưng tôi lo ngại rằng nếu cứ cái đà này khi tốt nghiệp lớp ta sẽ cho ra trường toàn là những... người máy. Đó sẽ là một thảm họa !". Phía dưới, lũ học trò chúng tôi lao xao, không hiểu thầy muốn nói gì. "Nghề của các em là chăm sóc, giúp đỡ những người phụ nữ trong những giờ phút đau đớn nhất và cũng là hạnh phúc nhất trong đời. Các em là thiên thần hộ mệnh cho những sinh linh mới. Nỗi đau của họ cũng phải là nỗi đau của chính các em. Nghề nghiệp của các em cần những con người nhạy cảm, biết quan tâm, nâng đỡ số phận của mọi người, dù họ là mệnh phụ phu nhân, một ngôi sao hay chỉ là một bà quét rác. Một bà lão cần mẫn phục vụ các em năm này qua năm khác mà các em cũng không thèm biết tên, không biết hoàn cảnh của bà ấy là một điều đáng để các em cần suy nghĩ. Vì thế, thầy cho rằng toàn bộ số bài kiểm tra của lớp ta đều không đạt yêu cầu".
Một bài học nhớ đời đối với tôi ! Sau này, tôi dò hỏi và biết được tên của bà lão là Dorothy. Bà đã làm việc ở đây gần nửa thế kỷ, từ lúc còn con gái. Hai người con trai của bà đã hy sinh trong chiến tranh. Bà ấy có quyền nghỉ hưu nhưng vẫn xin ở lại làm việc không lương.

 

Câu chuyện 3 :

 Giáng sinh vui vẻ !

(Hoathuytinh.com) Ta sẽ chẳng bao giờ quên chú mày được", ông già lẩm bẩm. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo của ông. "Ta đã già rồi. Ta không thể lo cho chú mày được nữa."
Nghiêng đầu qua một bên, con chó nhìn ông chủ. "Gâu gâu ! Gâu gâu !" Nó vẫy đuôi tíu tít, nó muốn biết ông chủ đang định làm gì.
"Ta không thể lo cho ta được nữa, đừng nói gì đến phải lo cho chú mày". Ông già húng hắng ho. Ông lấy một chiếc khăn tay và hỷ mũi thật mạnh. "Ta sắp phải tới nhà dưỡng lão, ta không thể đem theo chú mày được. Ở đó người ta không cho nuôi chó, chú mày biết đó."
Với tấm lưng còng xuống vì tuổi tác, ông già cúi xuống vuốt ve đầu con chó. "Chú mày đừng có lo. Chúng ta sẽ tìm một căn nhà thật đẹp cho chú mày". Ngẫm nghĩ một lúc ông già nói thêm,"Mà với vẻ bề ngoài đẹp trai của chú mày, chúng ta sẽ chẳng có khó khăn đâu. Ai cũng thích có một con chó đẹp."
Con chó đập đuôi thật mạnh. "Gâu, gâu, gâu, gâu." Vào lúc đó, mùi của ông già trộn lẫn với mùi thức ăn thơm phức tạo cho con chó cảm giác ấm cúng. Nhưng sau đó một cảm giá sợ hãi lại xuất hiện. Con chó cụp đuôi đứng lặng.

"Lại đây nào !". Khó nhọc, ông già quỳ xuống sàn và âu yếm kéo con chó lại gần. Ông buộc một sợi dây màu đỏ thành một cái nơ lớn quanh cổ con chó. Sau đó ông buộc một mảnh giấy vào sợi dây. Con chó lo lắng không biết có cái gì ghi trong mảnh giấy đó. "Trong giấy ghi là" ông già đọc lớn, "Giáng Sinh Vui Vẻ ! Tên tôi là Monsieur DuPree. Tôi khoái ăn sáng với thịt hun khói và trứng - cả bắp rang nữa. Tôi khoái ăn chiều với thịt và khoai tây nghiền. Chỉ vậy thôi. Tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày. Đổi lại, tôi sẽ là người bạn trung thành nhất !".
"Gâu gâu ! Gâu gâu !". Con chó bối rối và đôi mắt nó như muốn hỏi : điều gì đang xảy ra vậy ?
Ông già lại hỷ mũi vào khăn tay một lần nữa. Bám vào thành ghế, ông từ từ đứng dậy. Vừa mặc áo khoác, ông với tay lấy cái xích của con chó và nói nhẹ nhàng, "Lại đây nào, anh bạn già !" Ông mở cửa bước ra bên ngoài không khí lạnh lẽo và gió rít, kéo theo con chó. Bóng chiều nhập nhoạng. Con chó kéo ghì lại. Nó không muốn đi !
"Đừng làm ta khó xử mà. Ta hứa với chú mày, sống với người khác chú mày sẽ sung sướng hơn ở với ta." Đường phố vắng hoe. Tuyết bắt đầu lác đác rơi. Ông già và con chó cất bược đi trong cơn gió rét. Rất nhanh tuyết bắt đầu phủ lên lề đường, cây cối và những tòa nhà xung quanh.
Sau một lúc lâu, ông già và con chó đến trước một tòa nhà lớn được bao quanh bởi những cây cao đang quay cuồng và rú rít trong cơn gió. Ông già dừng lại. Con chó cũng dừng lại. Run lên vì lạnh, họ lại gần tòa nhà. Ánh sáng lung linh chiếu ra từ mọi cửa sổ, còn từ trong nhà vang ra tiếng ca mừng Giáng sinh.
"Đây sẽ là tòa nhà cho chú mày đó !" ông già nói, nghẹn ngào với từng lời của chính mình. Ông già cúi xuống cởi xích ra khỏi cổ con chó, rồi mở cửa rào thật nhẹ để nó không kêu. "Tới đi. Tới cào cánh cửa kia kìa !"
Con chó nhìn tòa nhà và nhìn lại ông chủ rồi lại nhìn lại vào tòa nhà. Nó không hiểu. "Gâu gâu ! Gâu gâu !"
"Tới đi !" Ông già đẩy con chó. "Ta không còn giúp gì cho chú mày được nữa," ông già gắt : "Tới ngay đi !"
Con chó đau lòng. Nó nghĩ ông chủ nó không còn thương yêu nó nữa. Nó không thể hiểu nổi rằng, mặc dù ông già thương yêu nó hết mực, ông không thể lo cho nó được nữa. Từ từ, nó rụt rè bước tới, leo lên bậc thềm. Nó cào lên cánh cửa : "Gâu gâu ! Gâu gâu !".
Ngoái lại, nó thấy ông chủ nó nấp sau một cái cây khi cánh cửa mở ra. Một cậu bé xuất hiện trong cánh cửa lấp loáng bởi ánh đèn hắt ra từ đằng sau. Khi cậu bé thấy con chó, cậu giơ hai tay lên và la lớn "Trời ơi ! Bố Mẹ ơi ! Xem ông già Noel đem lại cho con cái gì nè !".
Nước mắt lưng tròng, ông già nhìn cảnh đó từ phía sau cái cây. Ông thấy người mẹ đọc mảnh giấy rồi nhẹ nhàng âu yếm kéo con chó vào bên trong. Mỉm cười, ông già lấy tay áo khoác đã lạnh cứng chùi nước mắt rồi ông biến mất vào bóng đêm, chỉ thoảng nghe "Chúc Giáng Sinh Vui Vẻ, anh bạn của tôi."                    Christa Holder Ocker.

 

 

  • Nếu trên trái đất này,con người và các tạo vật, không được tình yêu Thiên Chúa tạo dựng,rồi mọi người sẽ ra sao,giống ai ?
  • Giả như Con Thiên Chúa không gíang trần, bạn nghĩ gì về thân phận mình?
  • Bạn có thích, muốn và sẵn sàng làm “người máy” (không có trái tim) không !!!

 

Không có tình yêu, Bổn phận khiến người ta dễ nóng giận
Không có tình yêu, Trách nhiệm đẩy người ta tới chỗ bất nhã
Không có tình yêu, Công bằng làm cho người ta đâm ra tàn nhẫn
Không có tình yêu, Sự thật biến người ta thành kẻ ưa xoi mói
Không có tình yêu, Sự khôn ngoan dẫn dắt bạn tới chỗ láu cá
Không có tình yêu, Sự đon đả biến người ta thành kẻ giả dối
Không có tình yêu, Sự am hiểu đẩy bạn trở thành kẻ cố chấp
Không có tình yêu, Quyền lực khiến người ta trở thành kẻ áp bức
Không có tình yêu, Danh tiếng làm bạn trở thành kẻ kiêu ngạo
Không có tình yêu,Của cải làm con người ta trở nên tham lam
Không có tình yêu, Lòng tin biến thành kẻ cuồng tín
Không có tình yêu, Trên đời này bạn không là gì cả

 

Vinh danh Thiên Chúa trên trời

Bình an dưới thế cho người thiện tâm.

 

Lm Phan Kế Sự

 

Tác giả: