Nhảy đến nội dung

Tiến về phía mình - Công cụ của ân sủng

TIẾN VỀ PHÍA MÌNH

“Gioan thấy Chúa Giêsu tiến về phía mình!”.

A. J. Gordon nhận xét, “Nếu bạn phá một tổ chim sẻ, nó sẽ làm lại tổ ở chỗ cũ; nếu bạn kéo xuống nhiều lần, nó sẽ tìm một địa điểm cao hơn, ít bị tổn thương hơn. Không phải lúc nào Kitô hữu cũng khôn ngoan như vậy! Họ tạo những nơi trú ngụ của hạnh phúc trong thế giới tạm thời này, chỉ để thấy chúng bị kéo xuống hết lần này đến lần khác. Sau những tiếng thở dài và nước mắt, họ bắt đầu xây lại tất cả theo cùng một cách. Không bao giờ họ nhận ra rằng, qua những thất bại, Thiên Chúa đang ‘tiến về phía mình’, hướng dẫn họ đặt sự an toàn của họ vào Ngài!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Với nhận xét của Gordon, phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay tiết lộ một sự thật rằng, Thiên Chúa luôn tiến về phía con người; và mỗi người có thể nói, Ngài ‘tiến về phía mình’, không chỉ “hướng dẫn họ đặt sự an toàn của mình vào Ngài”, nhưng còn để trao cho họ một sứ mệnh!

Thiên Chúa tiến về phía con người, vì Ngài yêu thương mỗi người từ ngàn đời; Ngài cưu mang nó, dõi theo nó từng phút giây. Trong bài đọc thứ nhất, Isaia xác tín Thiên Chúa ‘tiến về phía mình’, “Ngài là Đấng nhào nặn ra tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ”. Cả Phaolô và Sostênê trong bài đọc hai cũng thế, “Chúng tôi là những người được gọi làm tông đồ”. Thiên Chúa luôn “đi bước trước!”; Phúc Âm hôm nay mở đầu rằng, “Gioan thấy Chúa Giêsu tiến về phía mình!”.

Tại sao Thiên Chúa tiến về phía con người? Chỉ vì Ngài yêu nó! Ngài không bao giờ áp đặt ai; không bao giờ xông vào nhà ai và buộc ai thừa nhận Ngài. Ngài chực chờ ở cửa, và luôn hy vọng chúng ta thoáng thấy Ngài, nhận ra tình yêu Ngài, tất cả những gì trái tim chúng ta khao khát. Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu cánh cửa trái tim chúng ta rộng mở? Ngài sẽ khiến chúng ta từ bỏ ích kỷ, tham lam, ham muốn, đố kỵ; mở ra những chân trời không tưởng, mang đến một chiều kích mới mẻ cho những ngày tháng nghèo nàn, phù du của chúng ta trên trái đất này.

Câu hỏi thứ hai, vậy Chúa tiến về phía con người để làm gì? Ngài tiến về phía nó để ban cho mỗi người một sứ mệnh siêu việt: làm chứng cho Ngài, không chỉ bằng lời nói, mà bằng tất cả những gì nó là. Với Isaia, “Này Ta đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân”; và Isaia xác tín, “Để tôi trở thành người tôi trung, đem nhà Giacóp về cho Người và quy tụ Isaia chung quanh Người”. Cũng thế, với Gioan, “Gioan thấy Chúa Giêsu tiến về phía mình, liền nói, ‘Đây Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá tội trần gian!’”. Gioan không nói về mình nhưng nói về Chúa Giêsu.

Đức Phanxicô nói, “Giáo Hội mọi thời, được mời gọi làm điều Gioan làm: chỉ Chúa Giêsu cho thế giới và nói, “Đây Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá tội trần gian!”. Ngài là Đấng Cứu Rỗi Duy Nhất! Ngài là Chúa, khiêm hạ, ở giữa tội nhân; chính Ngài, không có Đấng nào khác. Không, chính Ngài! Khốn thay Giáo Hội khi tuyên xưng chính mình; làm thế, Giáo Hội mất phương hướng, không biết mình đi đâu! Giáo Hội loan báo Chúa Kitô; không cao rao chính mình!”.

Anh Chị em,

“Gioan thấy Chúa Giêsu tiến về phía mình!”. Ngài vẫn đang tiến về phía bạn và tôi dưới nhiều hình thức, cách thế. Nhưng ở bất cứ dạng nào, Ngài vẫn trao cho chúng ta cũng một sứ mệnh, “trở thành ánh sáng muôn dân”, “đem ơn cứu độ của Ngài đến tận cùng cõi đất”. Ngài tiến về chúng ta để mỗi người có thể chỉ thẳng Giêsu và nói, “Đây Chiên Thiên Chúa, đây Đấng xoá tội trần gian!”. Chúng ta có thể trải nghiệm cách thức Ngài đến; âm thầm qua Lời Chúa; nghiệt ngã qua một tai ương hay một sự hiểu lầm… Tắt một lời, hằng giây hằng phút, Chúa đang đến với chúng ta! Trong những ngày cuối năm này, Ngài đang đến giữa những khó khăn của mỗi người, mỗi gia đình; và ở bất cứ hoàn cảnh nào, bạn và tôi vẫn xác tín, Chúa đang ‘tiến về phía mình!’.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để đáp lại tình yêu Chúa, cho con sẵn sàng thưa lên như lời Đáp Ca hôm nay, “Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Ngài!”; cho con biết, đó là điều đẹp lòng Chúa nhất!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

CÔNG CỤ CỦA ÂN SỦNG

“Ông liền đứng dậy đi theo Người”.

Một thương gia rất hài lòng với chiếc phong vũ biểu tốt nhất vừa sưu tầm. Nhưng về đến nhà, ông vô cùng thất vọng khi thấy chiếc kim của nó có vẻ bị kẹt; nó chỉ vào khoảng ‘bão’. Lắc nó vài lần, chiếc kim vẫn kẹt ở đó ! Ông bực bội ngồi xuống, viết một thư phàn nàn gửi cho cửa tiệm. Tối hôm sau, từ văn phòng trở về, ông không tìm thấy chiếc phong vũ biểu;cả ngôi nhà cũng không! Thì ra, chiếc kim của nó đã chỉ đúng; rằng, có một trận cuồng phong!

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng hôm nay không nói đến một ‘phong vũ biểu’; nhưng cách tương tự, nói đến một ‘la bàn!’. Người tậu được nó, không phải là một thương gia hoài nghi, nhưng là một quan thuế cả tin, Matthêu ! Matthêu luôn tin vào kim chỉ nam của la bàn vốn luôn chỉ về Giêsu, người gọi ông! Sự chóng vánh của Matthêu phản ánh sự ‘bật dậy’dứt khoát của một người dám buông bỏ một ‘hoàn cảnh’ tội lỗi; để từ đó, hướng về Giêsu, tuân theo một cuộc sống mới, một cuộc sống công chính, thánh thiện và trở nên một ‘công cụ của ân sủng’ trong sự thông hiệp với Ngài!

Matthêu sẽ là tông đồ, người viết Tin Mừng vốn “là lời hằng sống, linh nghiệm, sắc bén hơn mọi thứ gươm hai lưỡi” như tác giả thư Do Thái hôm nay mô tả; hoặc như Thánh Vịnh đáp ca tung hô, “Lạy Chúa, lời Chúa là thần trí và là sự sống!”.Như vậy, sự thánh thiện của một người không đơn thuần là rời bỏ một quá khứ xấu, nhưng còn là một tham phần vào tình yêu và sự thánh thiện của Chúa; cũng không chỉ là dứt mình ra khỏi một cái gì đó, nhưng là được biến đổi để trở nên một ai đó, một ‘công cụ của ân sủng’ mà Chúa nhắm đến khi tạo dựng mỗi người để họ trở nên.

Cũng thế, khi gọi chúng ta, Thiên Chúa không bao giờ đưa ra một tấm bản đồ; thay vào đó, một chiếc la bàn. Chúng ta không nhìn thấy toàn bộ bức tranh; đơn giản, chỉ biết phương hướng, và nó luôn chỉ về Giêsu. Mỗi ngày, Giêsu mời gọi chúng ta để mắt vào Ngài, kim chỉ nam; từ đó, chúng ta đi theo, chìm sâu hơn vào Ngài và tham phần vào tình yêu Ngài. Matthêu thực sự không biết đời mình sẽ ra sao, nhưng biết chắc, nó phải thay đổi; và nó phải bắt đầu từ đâu. Matthêu tin rằng,Chúa Giêsu là người đáng để tin, tin đến nỗi ông sẽ phó mình cho Ngài, mặc cho tương lai đùn đẩy. Matthêu đâu biết rằng, rồi đây, ông sẽ là một ‘công cụ của ân sủng’, công cụ của Lời!

Niềm vui của Matthêu phớn phỡ với bạn bè qua bữa tiệc mừng ngày ‘vĩnh khấn’. Ở đây, lời Khải Huyền thật thâm trầm, “Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy”. Matthêu có thể nói ‘không’, ‘chưa’, hoặc ‘không phải bây giờ’; và nếu đã có một sự từ chối, hẳn đã không có một tiệc tối nào và do đó, bạn bè của ông đã bỏ lỡ cuộc gặp gỡ thân mật với Chúa Giêsu, một cuộc gặp biết đâu đã thay đổi vĩnh viễn một số cuộc đời của họ. Bằng việc thưa “vâng” của Matthêu, Chúa Giêsu đã có thể chạm vào cuộc sống của ông và của những người khác. Và như vậy, bất cứ ai thưa “vâng” với Chúa, Chúa sẽ làm một điều gì đó không chỉ cho người ấy, mà qua họ, người khác cũng được tham phần vào tình yêu và ân sủng Ngài.

Anh Chị em,

“Ông liền đứng dậy đi theo Người”. Lời mời gọi bước theo Giêsu, trước hết, là một lời gọi hoán cải tâm hồn; tiếp đến, là tham phần vào tình yêu và sự thánh thiện của Thiên Chúa. Matthêu đã trải nghiệm tiến trình đó trong suốt đời mình; đã trở nên một phong vũ biểu, một la bànchính xác cho hậu thế với chiếc kim luôn chỉ về Giêsu. Không chỉ báo cho người khác có một trận cuồng phong, Matthêu còn chỉ ra một Đấng có uy quyền trên cả cuồng phong, cuồng phong trong thiên nhiên, cuồng phong trong linh hồn. Như Matthêu, bạn và tôi được mời gọi trở nên một phong vũ biểu, một la bàn,‘công cụ của ân sủng’ cho tha nhân, với một điều kiện, luôn chỉ đúng hướng!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, trong mọi đấng bậc, Chúa gọi con trở nên một ‘công cụ của ân sủng’; xin cho con đừng bao giờ trở nên một công cụ tồi!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: