Nhảy đến nội dung

Chính con phải lo

CHÍNH CON PHẢI LO

        Không biết từ bao giờ, có lẽ ngay từ lúc mới lọt lòng mẹ, con người đã có nhu cầu sinh tồn, phải ăn phải uống để mà sống. Cũng vì nhu cầu này, mà nhân loại sa vào vòng tội lỗi. Người ta chém giết nhau chỉ vì miếng ăn, cái mặc. Và bất hạnh cũng từ đó phát sinh. Nghèo đói là căn nguyên sinh  muôn vàn tội lỗi. Trong những cơn túng bẫn của cuộc đời, lúc ấy con người mới khao khát có được phép lạ - làm sao cho có được của ăn và không phải đói nghèo, khổ cực, thiếu thốn.

        Của ăn phần xác quan trọng như vậy. Nếu không có nó, con người và vạn vật sao có thể tồn tại. Nhưng của ăn nuôi  linh hồn còn quan trọng hơn. Người ta cần của ăn để sống, nhưng của ăn không là yếu tố quyết định hạnh phúc. Ngược lại, của ăn tinh thần chính là liều thuốc trường sinh cho họ hạnh phúc bất diệt.

        Của cải vật chất không làm người ta sống mãi, vậy mà ngày ngày có hàng trăm vạn người trên thế giới qua đi cũng chỉ vì của ăn. Chả được mấy ai vì của ăn tinh thần mà hy sinh chính mạng sống mình cả. Của cải vật chất chỉ làm cho người ta tồn tại và phát triển nhưng không thể khiến con người sống mãi. Chính của ăn tinh thần mới cho họ hạnh phúc bất diệt. Đó chính là Lời Chúa, là Tình yêu của Ngài.

        Thấu cảm nỗi khó nghèo vất vả, lầm than của nhân loại, Đức Giêsu kêu gọi các tông đồ phải chăm lo cho dân chúng. Ngài yêu cầu đồ đệ đưa đến phần thức ăn bé mọn để làm phép lạ nuôi đám đông. Hành động ấy không chỉ cứu vớt dân tình khỏi đói, nhưng còn báo hiệu mầu nhiệm Bí tích Thánh Thể Ngài thiết lập sau này, hầu thế giới có thể nhờ đó mà được sống.

        Là Thiên Chúa, Đức Giêsu không chỉ thấu cảm sự đói nghèo của nhân loại, nhưng Ngài còn dẫn đưa họ đến tầm quan trọng của Của nuôi linh hồn. Chính Của nuôi ấy mới thực sự cần. Vậy mà chẳng hiểu sao nhân loại không hay biết hoặc đã biết mà vẫn cố tình từ khước.

        Ngày nay người ta coi trọng của ăn lắm. Chính sự coi trọng của cải vật chất đã làm cho con người ngày càng dấn sâu vào vũng lầy đam mê và tội lỗi. Có ai bảo của ăn không cần thiết đâu, nhưng nó không là nhất. Điều quý trọng hơn cả chính là có được sự sống của Thiên Chúa Ba Ngôi. Sự sống ấy chỉ có thể trổ sinh trong một tâm hồn ngoan ngùy biết lắng nghe và thực hành Lời của Ngài. Trên hết là sự sẻ chia, bác ái: “Chính anh em hãy lo cho họ ăn” (Mt 14, 16)

        Từ “vỏn vẹn chỉ có năm cái bánh hai con cá” (Mt 14, 17) mà Đức Giêsu đã làm phép lạ cho “năm ngàn đàn ông, không kể đàn bà và trẻ con” (Mt 14, 21). Thiên Chúa muốn dạy chúng ta phải biết quan tâm, sẻ chia cho người thân cận đói nghèo chung quanh. Đó là trách vụ thiêng liêng mà không phải ai cũng có thể làm. Không cần gì nhiều, chỉ cần sự hiện diện, lòng đóng góp tuy nhỏ bé nhưng nếu có tình yêu Thiên Chúa Ba Ngôi ngự trị, ắt sẽ làm nên phép lạ khôn lường.

        Thiên Chúa quyền phép như vậy nhưng không sai Con một Ngài đến để giải quyết cơm áo gạo tiền cho nhân loại. Trái lại, Ngài dạy con người phương cách “kiếm gạo kiếm tiền” cho cuộc sống đời sau chỉ cần biết sẻ chia.

        Lạy Chúa, trên con đường ngày ngày đi làm, có biết bao người nghèo khổ sống chung quanh cần con yêu thương, giúp đỡ. Nghèo vật chất không thiếu mà đói tinh thần cũng quá thừa, vậy mà con đã đang tâm giả điếc làm ngơ, khép chặt cửa lòng, khoanh tay lãnh đạm trước nhu cầu được sẻ chia của người khác, trong khi chính bản thân mình được cơm dư, gạo thừa. Ước gì con có thể nghe được Lời Chúa mỗi ngày: “Chính con hãy lo cho họ ăn” thì diễm phúc biết chừng nào. Cũng tại người này ỷ nại vào kẻ khác, cho nên nhân loại ngàn năm vẫn khóc, đói và khát. Ai giàu vẫn phây phây sống, ai nghèo đói mặc ai. Xin giúp con biết tỉnh ngộ khi thời hạn vẫn còn, mở lòng đón nhận nguồn sống của Thiên Chúa và rộng tay san sẻ với mọi người sống quanh con. Một khi đã ý thức miếng ăn hằng ngày con lao nhọc kiếm tìm chật vật vậy nhưng lại chẳng có giá trị thật thì tại sao con không dám bẻ ra, góp vào sự sống sinh tồn của anh em thân cận cơ chứ?

M. Hoàng Thị Thùy Trang.