Khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
Chúa Nhật 14 QN Hãy vui mừng vì mình yếu đuối
“Khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh” (2Cor 12,10)
Mới đọc câu này, ta thấy khó hiểu. Tại sao thánh Phao-lô lại nói: “Khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh”. Tôi yếu là tôi yếu chứ làm sao mà mạnh được ? Cái “Tôi” của thánh Phao-lô đây, đại diện cho “cái tôi” của mỗi người chúng ta. Tôi yếu là do bản thân tôi; do bản tính yếu đuối của con người tôi. Tôi mạnh là do ơn Chúa. Tôi yếu là do con người bình thường; tôi mạnh là do con người đức tin. Tôi yếu là do con người tự nhiên; tôi mạnh là do con người siêu nhiên. Điều này được thấy rõ nơi các thánh Tử Đạo.
Với con người tự nhiên, ai cũng sợ đau, sợ khổ, sợ đòn vọt, sợ tù đày và sợ chết. Thế nhưng, với ơn Chúa, với đức tin, các thánh Tử Đạo, đã dám hy sinh tất cả, kể cả mạng sống mình. Đó là con người siêu nhiên. Trong kinh tiền tụng về thánh Tử Đạo, Giáo Hội tuyên xưng: “Nhờ đó, Cha kiện toàn sức mạnh nơi những con người mỏng giòn và tăng sinh lực cho người yếu đuối, để họ làm chứng cho Cha nhờ Đức Ki-tô Chúa chúng con”.
Chính lúc con tự nhiên của ta yếu, thì con người siêu nhiên của ta sẽ mạnh. Ta yếu là do con người yếu đuối, mỏng giòn; ta mạnh là nhờ ơn Chúa, nhờ đức tin. Chính lúc con người tự nhiên của ta không làm được gì thì con người siêu nhiên, nhờ ơn Chúa, nhờ đức tin mà ta làm được. Đó là một cảm nghiệm sâu sắc của thánh Phao-lô về thân phận con người của Ngài.
Quả thật, với con người tự nhiên, chắc chắn thánh Phao-lô không thể hoàn thành công cuộc truyền giáo to lớn đến như vậy. Tất cả đều nhờ bởi ơn Chúa; tất cả đều nhờ bởi lòng tin. Những lúc thánh Phao-lô cảm nghiệm mình yếu đuối nhất thì cũng là lúc ngài cảm nghiệm mình mạnh hơn nhất. Thánh Phao-lô cũng là con người như chúng ta, nên cũng yếu đuối, có lúc cũng đã tự cao tự đại. Con người chúng ta là thế, chẳng ai hơn ai. Cái quan trọng là mình có biết chấp nhận con người yếu đuối của mình và cần đến ơn Chúa để ta cố gắng nên thánh nên thiện hay không.
Ta hãy suy gẫm về một số sự yếu đuối của con người chúng ta.
Cái yếu đuối đầu tiên và rõ ràng hơn nhất là, ai trong chúng ta cũng muốn làm điều tốt, điều hay, thế nhưng ta không làm được. Nói thì hay lắm nhưng khi thực hành thì không hay chút nào. May ra cũng được đôi lần. Ta ăn bao nhiêu bữa cũng được, chứ dự hai ba Thánh Lễ chắc hơi khó. Ta ngồi coi ti vi, coi đá banh hay coi phim mấy tiếng đồng hồ cũng không sao, chứ đọc kinh, suy gẫm 30 phút là thấy nó lâu, nó dài và chán ngắt. Cứ ngồi nói chuyện mãi không sao, bắt đầu đọc kinh là ngáp ngắn ngáp dài. Con người yếu đuối của ta là thế đấy.
Tiếp đó là hay quên. Học trước quên sau; mới học đó mà đã quên rồi. Mới nhớ đó, mà lại quên. Đã đời mãi không sao, vừa bóp ổ khóa mới sực nhớ để chùm chìa khóa trong phòng. Nhiều khi ta cố gắng luyện tập cho nhuần nhuyễn, thế mà khi vào việc lại quên tới quên lui. Nhiều lúc ta cũng bực mình với chính mình. Con người yếu đuối của ta là thế.
Ta hay sai lỗi. Chuyên môn là làm sai, làm bậy và làm ngược. Cứ xem các kỳ thi thì biết. Đa số là rớt. Tại vì hiểu sai, đánh dấu sai, làm sai. Học rồi, biết rồi, thế mà vẫn làm sai như thường. Người ta nói là “học tài thi phận” là vậy. Một cái mẹo muốn thì đậu trong kiểu thi trắc nghiệm, ta cứ đánh dấu bình thường, nhưng xong rồi thi đánh dấu ngược lại. Trước đánh đúng, giờ đánh là sai; trước đánh là sai giờ đánh là đúng. Trước đánh dấu chéo, giờ đánh dấu tròn; trước đánh dấu tròn, giờ đánh dấu chéo. Chắc sẽ đậu !!!
Ta hay lầm lạc. Người ta nói : “Con người là lầm lỡ”. Lầm là không biết đâu là đúng, đâu là sai; không biết thế nào là phải, thế nào là trái. Càng học càng cảm thấy mình ngu. Do đó mà phán đoán sai lầm. Sai mà cứ tưởng là đúng; đúng mà cứ tưởng là sai. Trái mà cứ nghĩ là phải; phải mà cứ tưởng là trái, nên cứ đi lạc mãi; cứ đi “đậu phộng” mãi thôi. Con người yếu đuối của ta là thế.
Ai cũng có bệnh. Là con người, ai cũng có bệnh này bệnh kia, chẳng có ai mạnh khỏe 100% cả. Trông thì khỏe khoắn đấy, khi khám thì mới biết có bệnh. Khám mới ra bệnh như “quét nhà ra rác” vậy. Người thì viêm họng, người thì viêm xoang; người thì bệnh gan, người thì bệnh thận; người thì bệnh tim, người thì bệnh phổi; người không đau răng thì cũng bị nhức đầu; không đau lưng thì cũng nhức mình nhức mẩy; không đau chân cũng đau tay; không lở mồm cũng long móng, vv…đâu có ai thoát khỏi. Mà đau cái gì cũng khổ. Mới thấy khỏe đó, chỉ một cơn gió thoảng qua là tay chân nhấc không nổi, ăn không ngon, ngủ không yên. Mới thấy phương phi, bệ vệ thế, mà xạ trị có mấy tháng, đã thấy teo héo như miếng tóp mỡ rồi. Con người yếu đuối của ta là thế.
Không chỉ có bệnh mà còn có tật nữa cơ. Tật đây là những tật xấu ấy. Nào là khoe khoang, kiêu ngạo; nào là giả hình, giả bộ; nào là ghen tương, đố kị; nào là tranh chấp, bè phái; nào là say sưa, chèn chén,…..Làm được một chút thì khoe từ đầu trên đến xóm dưới; thời đại bây giờ thì lên mạng, lên face book; thấy người khác hơn mình thì ghen với tị; khó một tí là chán; cực một tí là nản; làm ít nói nhiều; võ tay không nổi thì võ mồm, đi nói hành nói xấu; làm ít đòi hưởng nhiều,……Con người của ta là như thế đó.
Ta biết con người của ta yếu đuối thế đó, nhưng ta có cảm thấy vui sướng khi mình yếu đuối, khi mình bị sỉ nhục, khi mình bị hoạn nạn, bị nói hành nói xấu hay bị vu khống không ? Nếu không, thì ta vẫn là ta, ta vẫn yếu đuối chứ không có mạnh. Ta không mạnh vì ta không chấp nhận con người yếu đuối của mình và cũng không cần ơn Chúa giúp nữa.
Nhiều khi ta nghĩ, tại sao Chúa lại để ta yếu đuối như thế; tại sao Chúa lại để ta hay quên như thế; tại sao Chúa lại để ta sai lầm như thế; tại sao Chúa lại để ta bệnh và tật như thế ? Câu trả lời đó là để ta khỏi kiêu ngạo. Nhiều lúc ta muốn Chúa cất hết những yếu đuối của ta đi. Thế nhưng Chúa mà cất hết thì ta trở thành Thiên Thần rồi, chứ không còn là con người nữa. Rồi cứ đà này, ta lại chống lại Chúa, không nghe lời Chúa nói, ta nên giống ma quỉ thôi. Điều đó có ích gì cho ta không ?
Bởi đó mà ta hãy chấp nhận thân phận con người yếu đuối của mình. Không chỉ chấp nhận mà còn vui mừngnữa cơ. Khi vui mừng chấp nhận con người yếu đuối của mình, ta mới cần đến ơn Chúa. Chúa nói với thánh Phao-lô: “Ơn Ta đủ cho con rồi, vì sức mạnh của Ta được biểu lộ trong sự yếu đuối của con”(x.2Cor 12,9).
Ta vui mừng chấp nhận con người mình yếu đuối, không phải cứ để ta mãi như vậy mà là để ta cố gắng nhờ ơn Chúa và cố gắng với Chúa. Càng ý thức con người của ta yếu đuối bao nhiêu thì ta càng phải cầu nguyện và càng cần đến ơn Chúa bấy nhiêu. Ai không cầu nguyện thì người đó không cần đến ơn Chúa và Chúa giúp. Ai không cần đến Chúa là người kiêu ngạo, là con cái của ma quỉ. Quả thật, ta mà không cầu nguyện thì ta không có ơn Chúa, ta sẽ không nên thánh nên thiện được đâu.
Vậy bước đầu tiên là ta phải chấp nhận con người yếu đuối của mình, vì đó là thân phận của một con người. Sau đó là vui mừng vì những yếu đuối đó, vì ta có cơ hội ăn năn sám hối và ta hãy siêng năng cầu nguyện. Để với ơn Chúa và sức mạnh Chúa ban, ta sẽ làm cho con người của ta nên mạnh mẽ, nên thánh nên thiện. Đúng như lời xác tín của thánh Phao-lô: “Khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh”. Ta cũng hãy nhớ và xác tín lời này cho chính ta nữa.
(Lm. Bosco Dương Trung Tín)