Không là Con Người, thì là Con Cóc
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
Chúa Nhật 17 QN
Không là Con Người, thì là Con Cóc
“Chỉ có một Thiên Chúa, Cha của mọi người, Đấng ở trên mọi người, qua mọi người và trong mọi người” (Ep 4,6).
Chỉ có một Thiên Chúa là Cha của mọi người, nên ai đã là người đều là con của Thiên Chúa, dù cho người đó tin hay không tin; có đạo hay không có đạo. Vì sự sống là của Thiên Chúa và Thiên Chúa sinh ra mọi người qua cha mẹ của họ. Thiên Chúa đó ở trên mọi người, vì Ngài là Đấng tạo thành vạn vật. Ngài hoạt động qua mọi người, tức là hoạt động qua Đức Giê-su Ki-tô, để cứu độ và Ngài là Đấng ở trong mọi người, tức là trong sự hiệp nhất của Chúa Thánh Thần.
Thiên Chúa là Cha của mọi người hay nhiều người, Ngài ở trên mọi người hay trên nhiều người và Ngài ở trong mọi người hay ở trong nhiều người? Về phía Thiên Chúa thì Ngài là Cha của mọi người, Đấng ở trên mọi người, qua mọi người và ở trong mọi người. Về phần con người thì Thiên Chúa là Cha của nhiều người; Đấng ngự trên nhiều người, qua nhiều người và ở trong nhiều người. Vì không phải mọi người đều tin Chúa nhưng có nhiều người tin vào Chúa thôi.
Chỉ có một Thiên Chúa, một đức tin, một phép rửa, một Thần Khí, một niềm hy vọng. Cái MỘT là sự hiệp nhất, mà Thiên Chúa muốn kêu gọi con người sống. Thế nhưng con người chúng ta có sống được ơn gọi đó không? Câu trả lời là CÓ, mặc dù hơi khó. Ta hãy xem hình ảnh của sự hiệp nhất đó qua thân thể của ta.
Thân thể của ta chỉ có một, nhưng lại có nhiều bộ phận khác nhau. Nào là mắt mũi, tai miệng, chân tay, tim gan, phèo phổi,vv……Có cái nào giống cái nào đâu. Dù cho ta có hai tay đi chăng nữa thì tay trái cũng khác với tay phải; dù ta có hay chân đi nữa thì chân phải cũng đâu có giống chân trái; hai con mắt cũng vậy, mắt trái cũng đâu có y chang như mắt phải đâu. Lại nữa, bàn tay có năm ngón, thế mà có ngón nào giống ngón nào đâu, nó có 5 tên khác nhau đàng hoàng: ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út và ngón út.
Thế nhưng tất cả các bộ phận gom lại, cấu thành một cơ thể hoàn chỉnh, đẹp đẽ, cân đối và tiện dụng; đi đứng, chạy nhảy; thông minh, sáng láng; khéo léo, tuyệt vời và trên cả tuyệt vời.
Mọi người chúng ta cũng vậy, chúng ta tuy nhiều nhưng cũng chỉ là những bộ phận trong một Thân Thể Mầu Nhiệm của Đức Ki-tô. Trong Thân Thể đó, Đức Ki-tô là Đầu và mỗi người là những bộ phận là tay hay là mắt gì đó,…Tất cả chúng ta cũng gom lại, để cấu thành một Giáo Hội hoàn chỉnh, xinh đẹp, cân đối và hữu ích. Chúng ta phải hiệp nhất cùng nhau, đương nhiên sẽ tùy theo khả năng của mỗi người để xây dựng Giáo Hội, xây dựng cộng đồng.
Hiệp nhất không nhất thiết là phải giống y chang nhau, đây là hiệp nhất trong sự khác biệt; hiệp nhất trong sự cùng nhau xây dựng, cùng nhau hướng về một mục đích. Người góp công, người góp của, mỗi người tùy theo khả năng của mình để xây dựng và phát triển.
Mỗi người dù là già hay trẻ; dù là trẻ em hay người lớn, là đàn ông hay đàn bà; là Tu Sĩ hay Linh Mục; là người khỏe hay người bệnh; tất cả được Chúa mời gọi hiệp nhất cùng nhau để xây dựng Giáo Hội như cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau tin, cùng nhau trông cậy, cùng nhau chúc tụng Chúa, cùng nhau thờ lạy Chúa; cùng nhau tôn vinh Chúa, cùng nhau cảm tạ Chúa, cùng nhau hướng về trời, cùng nhau nghe và thực hành Lời Chúa, cùng nhau dâng lễ,….với cách thế của chính mình.
Theo thánh Phao-lô, trong một thân thể: “Mắt không thể bảo tay: tao không cần chúng mày; đầu không thể bảo chân: tao không cần chúng mày”(x.1Cor 12,21). Trong Giáo Hội cũng vậy, tôi không thể nói tôi không cần người khác. Chẳng lẽ toàn thân chỉ là mắt hay sao? Nếu vậy thì là mắt chứ không là thân thể; rồi sẽ ăn bằng gì, đi bằng gì, làm bằng gì? Chẳng lẽ ăn bằng mắt, làm bằng mắt, đi bằng mắt à. Ăn bằng mắt sao mà no; làm bằng mắt sao mà được và đi bằng mắt làm sao mà tới.
Cũng vậy, nếu ai cũng giống y chang như ai thì là rô-bốt chứ không phải con người. Chẳng lẽ mình tôi làm, mình tôi ăn, mình tôi đi nhà thờ sao. Tất nhiên là không rồi. Suy gẫm như thế, ta mới thấy, mình ta chẳng làm được gì dù có giỏi dang đến mấy; dù mình có 3 đầu 6 tay cũng chẳng nên tích sự gì. Dù ta có là tướng tài tướng giỏi, đánh đâu thắng đó mà không có hậu cần, không có ai nấu ăn cho thì cũng chết dần chết khô thôi; tay chân nhấc không nổi, chẳng có đánh đấm được gì hết. Bởi thế mà thánh Phao-lô khuyên: “Anh em hãy ăn ở thật khiêm tốn, hiền hòa, nhẫn nại; hãy lấy tình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau” (x.Ep 4,2).
Phải khiêm tốn, vì bản thân ta chẳng hơn ai, chẳng giỏi hơn ai; ta cũng chỉ là con người yếu đuối và tội lỗi. Ta khiêm tốn để chấp nhận người khác theo khả năng của họ chứ không theo ý thích của ta. Rồi người ta cũng là người như ta, cũng yếu đuối, lỡ lầm; ta khiêm tốn để cảm thông, để tha thứ, để giúp đỡ.
Kế đến là phải hiền từ. Tức là ta không khinh bỉ người khác vì họ yếu kém hơn ta; cũng không cãi cọ, tranh dành, ghen tị với ngườigiỏi hơn ta.
Sau nữa là phải nhẫn nại. Nhẫn nại để chờ, để đợi, để hy vọng, vì đã dạy, đã nói, đã chỉ bao nhiêu lần, thế nhưng “vẫn chứng nào tật đó”, trước sau vẫn thế. Chờ đợi như người nông dân chờ đến mùa gặt; chờ cho đến khi nó hiểu, chờ cho đến khi nó biết, chờ cho đến khi nó làm được; chờ cho đến khi nó nên khôn ngoan, chờ cho đến khi nó nên tốt,…
Sau cùng là phảichịu đựng lẫn nhau. Chịu đựng những yếu đuối; chịu đựng những lỗi lầm; chịu đựng những tính khí; chịu đựng những ý nghĩ. Vì mỗi người mỗi tính; mỗi người có ý thích, mỗi người có ý nghĩ và ý hướng khác nhau. Thánh Phao-lô nói là phải lấytình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau. Vì không có tình bác ái, không có tình yêu thương này thì ta không thể chịu đựng ai được hết.
Cứ không vừa lòng là quát, là nạt; không vừa ý là la um xùm trời đất. Cứ thấy người khác quên là ta nổi điên nổi khùng lên, mà không nhận ra có lúc mình cũng đã quên; có nhớ chăng thì ta cũng nhăn răng cười hì hì, lấp liếm cho qua. Đó là cái thứ người gì thế ? Có phải là con người không ? Không phải là con người thì là con …gì ?Đó là con cóc. Con cóc nó ngồi trong hóc, nó đưa cái lưng ra ngoài đó là cóc con.(Lời một bài hát).
Vì như con cóc, cứ ngồi trong hóc và đưa lưng ra ngoài, cái đầu dúi vào trong nên đâu có nhận ra cái gì, đâu có nhận ra ai. “Như ếch ngồi đáy giếng”, không có sức chịu đựng người khác. Cũng như không biết người khác cũng đã chịu đựng sự “dở hơi” của mình. Trên hết, chính Chúa là Đấng đã hạ mình, hiền từ, nhẫn nại và chịu đựng mình đấy, nếu không, ta không còn có mặt trên trần gian này đâu. Bởi đó mà ta cũng phải hạ mình, hiền từ, nhẫn nại và chịu đựng người khác như vậy.
Vậy dù là ai, tất cả chúng ta hãy tôn thờ một Thiên Chúa là Cha chúng ta; chúng ta hãy làm mọi việc qua Đức Giê-su Ki-tô và chúng ta cũng hãy hiệp nhất trong Chúa Thánh Thần, để chúng ta sống cho xứng với ơn kêu gọi mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta. Đó là ơn chúng ta được làm CON yêu dấu của Cha trên trời và là anh chị em rất thân mến của nhau. Đó chính là ƠN GỌI của mỗi người chúng ta. Ơn gọi của ta là Con Người chứ không phải là “Con Cóc”.
(Lm. Bosco Dương Trung Tín)