Nhảy đến nội dung

Người giàu có về Đức Tin

Chúa Nhật 23 QN     

  Người giàu có về Đức Tin

Nào Thiên Chúa đã chẳng chọn những kẻ nghèo khó trước mặt người đời, để họ trở nên người giàu đức tin và thừa hưởng Vương Quốc Người đã hứa cho những ai yêu mến Người sao?” (Gc 2,5)

  Theo lời thánh Gia-cô-bê nói, thì Thiên Chúa chọn những người nghèo khó trước mặt người đời để họ trở nên người giàu có về đức tin và thừa hưởng Vương Quốc Người đã hứa.

Người nghèo khó trước mặt người đời là người không có nhiều tiền, nhiều của, thiếu thốn, may ra chỉ đủ sống qua ngày. Chúa chọn người nghèo về tiền, để họ giàu về đức tin. Chúa chọn người nghèo về của, để họ giàu về lòng mến. Và cuối cùng là cho họ được thừa hưởng Vương Quốc, tức là Nước Trời mà Người đã hứa. Như thế, ta mới hiểu ý nghĩa sâu xa câu Đức Giê-su nói: “Phúc cho các người là những kẻ nghèo khó, vì Nước Trời là của các ngươi” (x.Lc 6,20).

Không phải cứ là người nghèo là có phúc và được lên thiên đàng. Không. Họ phải là người giàu có về đức tin và lòng mến cơ, mới thực sự là người có phúc và được lên thiên đàng.

  Thực tế, trên thế giới này có người giàu và có người nghèo. Số người nghèo thì nhiều nhưng họ lại ít tiền, ít của. Số người giàu thì ít nhưng họ lại lắm tiền, nhiều của. “Người thì ăn không hết, kẻ thì lần không ra” đó mà. Ai cũng thích giàu và lo làm giàu, nhưng có bao nhiêu người giàu ? Có bao nhiêu người hạnh phúc trong cảnh giàu sang ? Ít lắm. Và có bao nhiêu người hạnh phúc trong cảnh nghèo khó ? Cũng không có nhiều.

Thế nhưng, người nghèo khó có lợi thế để hưởng hạnh phúc Nước Trời hơn người giàu có. Đức Giê-su đã nói: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa” (x. Lc 18,25). Tại sao ? Tại vì người nghèo, không có tiền, không có của dư dật bảo đảm, nên họ dễ cậy dựa vào Thiên Chúa; dễ tin vào Lời Chúa hơn. Còn người giàu, ỷ mình có tiền, có của, có thể bảo đảm cho cuộc sống, nên họ không cần dựa vào Chúa, không cần tin vào Chúa làm chi. Họ cho rằng có tiền là có tất cả.

  Đúng vậy, có tiền là có tất cả, nhưng những thứ họ mua chỉ là những thứ ở đời này thôi, chứ Nước Trời họ không mua được. Ngay cả tình yêu ở đời này họ cũng không mua được bằng tiền nữa mà. Họ giàu, họ có nhiều tiền nhiều của; có thể có người yêu thương, nhưng sự yêu thương đó không dành cho họ, mà dành cho tiền, cho của. Nghĩa là người ta yêu thương, không phải yêu thương con người của họ mà người ta yêu tiền; người ta thương của của họ mà thôi. Thế thì có oách chi !!! Có hạnh phúc chi !!!!! Còn tiền, còn của, còn anh anh em em; hết tiền hết của thì bái bai.

  Nếu người nghèo khó, đã nghèo lại còn ham tiền, ham của nữa, thì họ sẽ mất cả đời này lẫn đời sau. Đời này đã thiếu thốn, thiếu ăn, thiếu mặc mà đời sau cũng thiếu cả sự sống đời đời luôn. Vì họ đâu có làm giàu cho đức tin và lòng mến của mình đâu. Đâu phải cứ nghèo là có phúc đâu. Người nghèo chỉ có phúc khi giàu có về đức tin và giàu có về lòng mến. Làm sao để ta nên người giàu về đức tin và lòng mến đây?

  Theo bài Phúc Âm hôm nay, Đức Giê-su đã làm cho người vừa điếc vừa câm nghe được và nói được. Thì để ta giàu về đức tin, ta cũng phải nghe Lời Chúa; để giàu về lòng mến, ta cũng phải nói Lời Chúa.

  Như ta đã biết, chỉ có Lời Chúa mới làm cho ta tin Chúa và làm cho đức tin của ta thêm mạnh mẽ mà thôi. Nói cách khác, Lời Chúa là thức ăn cho đức tin của ta. Ta càng nghe Lời Chúa bao nhiêu, thì đức tin của ta càng vững vàng, càng mạnh mẽ bấy nhiêu. Ta cứ nghĩ, làm sao ta tin Chúa nếu ta không nghe Chúa nói ? Chúa nói cho ta biết về Chúa; Chúa nói cho ta biết cách sống sao để ta có hạnh phúc thật, để ta thừa hưởng Nước Trời; Chúa nói cho ta biết việc phải làm, cách đối xử với tha nhân; Chúa nói cho ta về hạnh phúc Nước Trời.

Ta thử hỏi, khi chết anh muốn đi về đâu ? Ai cũng muốn được vào thiên đàng. Thế nhưng làm cách nào để vào thiên đàng thì họ không bao giờ màng đến. Thế thì sao, sự muốn đó có thực tế và có thực hiện được không? Mơ thì vẫn cứ mơ, muốn thì vẫn cứ muốn, nhưng chẳng bao giờ thành hiện thực cả. Vì có nghe và thực hành Lời Chúa nói đâu mà. Bộ Nước Trời là của chùa, cứ chết là lên thẳng cẳng sao? Bộ cứ nghèo là có phúc, là được lên thiên đàng sao? Chúa nói ta nghe, ta tin và đem ra thực hành, chắc chắn ta sẽ sống an bình ở đời này dù ta không nhiều tiền, nhiều của và ta sẽ lãnh được Lời Chúa hứa ban Nước Trời cho ta.

Ta mà nghe Lời Chúa thì ta sẽ giàu về đức tin. Ta mà nói Lời Chúa thì ta sẽ giàu về lòng mến. Ta không chỉ nói bằng miệng, mà ta còn nói bằng việc làm hay bằng cuộc sống nữa. Quả thật, ta có nghe Lời Chúa thì mới có khả năng nói Lời Chúa. Lời nói đó của ta mới có giá trị.

Lời Chúa là lời chân thật, là lời yêu thương; là lời tha thứ, là lời tốt lành, thánh thiện. Khi ta nói những lời đó thì ta yêu thương người khác và ta được người khác yêu thương. Như thế có phải là ta giàu về lòng mến, giàu về lòng yêu thương không? Càng nói, càng sống những Lời đó bao nhiêu thì ta càng giàu về lòng mến, giàu về lòng yêu thương bấy nhiêu.

Có thể nói, những Lời được gieo vào lòng của ta đã mọc nên, đang lớn lên và sẽ sinh nhiều hoa trái tốt lành và thánh thiện. Chúng ta là những người chẳng giàu có gì ở thế gian này, ta hãy chấp nhận và vui mừng, vì điều đó sẽ giúp ta được nên giàu có về đức tin và lòng mến.

Ta hãy cố gắng nghe và nói Lời Chúa, để càng ngày ta càng giàu có về đức tin; càng giàu có về lòng mến, ta sẽ sống bình ở đời này và sẽ sống hạnh phúc trên Vương Quốc mà Chúa đã hứa. Đúng như Lời Đức Giê-su đã nói: “Phúc cho các ngươi là những kẻ nghèo khó, vì Nước Trời là của các ngươi” (x.Lc 6,20) .

Lm. Bosco Dương Trung Tín

Tác giả: