PVLC Thứ 7 Tuần V Thưòng Niên
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Cao Tấn Tĩnh
Thứ Bảy
Lời Chúa
Bài Ðọc I: (Năm I) St 3,9-21
"Chúa đuổi ông ra khỏi vườn địa đàng, để cày ruộng đất".
Bài trích sách Sáng Thế.
Thiên Chúa đã gọi Ađam và phán bảo ông rằng: "Ngươi ở đâu?"
Ông đã thưa: "Tôi đã nghe tiếng Ngài trong vườn địa đàng, nhưng tôi sợ hãi, vì tôi trần truồng và đang ẩn núp".
Chúa phán bảo ông rằng: "Ai đã chỉ cho ngươi biết rằng ngươi trần truồng, há chẳng phải tại ngươi đã ăn trái cây mà Ta đã cấm ngươi không được ăn ư?"
Ađam thưa lại: "Người phụ nữ Chúa đã cho làm bạn với tôi, chính nàng đã cho tôi trái cây và tôi đã ăn".
Và Thiên Chúa phán bảo người phụ nữ rằng: "Tại sao ngươi đã làm điều đó?"
Người phụ nữ thưa: "Con rắn đã lừa dối tôi và tôi đã ăn".
Thiên Chúa phán bảo con rắn rằng: "Bởi vì mi đã làm điều đó, mi sẽ vô phúc ở giữa mọi sinh vật và mọi muông thú địa cầu, mi sẽ bò đi bằng bụng và mi sẽ ăn bùn đất mọi ngày trong đời mi. Ta sẽ đặt mối thù nghịch giữa mi và người phụ nữ, giữa miêu duệ mi và miêu duệ người đó, người miêu duệ đó sẽ đạp nát đầu mi, còn mi thì rình cắn gót chân người".
Chúa phán bảo cùng người phụ nữ rằng: "Ta sẽ làm cho ngươi gặp nhiều khổ cực khi thai nghén và đau đớn khi sinh con; ngươi sẽ ở dưới quyền người chồng, và chồng sẽ trị ngươi".
Người lại phán bảo Ađam rằng: "Vì ngươi đã nghe lời vợ mà ăn trái Ta cấm, nên đất bị nguyền rủa vì tội của ngươi. Trọn đời, ngươi phải làm lụng vất vả mới có mà ăn. Ðất sẽ mọc cho ngươi đủ thứ gai góc, và ngươi sẽ ăn rau cỏ ngoài đồng. Ngươi phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn, cho đến khi ngươi trở về đất, vì ngươi từ đó mà ra. Ngươi là bụi đất, nên ngươi sẽ trở về bụi đất".
Và Ađam đã gọi tên vợ mình là Evà: vì lẽ bà là mẹ của chúng sinh.
Thiên Chúa cũng làm cho Ađam và vợ ông những chiếc áo da và mặc cho họ.
Và Người phán: "Nầy, Ađam đã trở thành như một trong chúng ta, biết thiện ác. Vậy bây giờ, đừng để hắn giơ tay hái trái cây trường sinh mà ăn và được sống đời đời".
Và Thiên Chúa đuổi ông ra khỏi vườn địa đàng, để cày ruộng đất, là nơi ông phát xuất ra.
Ðó là Lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv. 89, 2, 3-4, 5-6, 12-13
Ðáp: Thân lạy Chúa, Chúa là chỗ chúng tôi dung thân, từ đời nọ trải qua đời kia. (1)
Xướng 1) Ôi Thiên Chúa, trước khi núi non sinh đẻ, trước khi địa cầu và vũ trụ nở ra, tự thuở này qua thuở kia, vẫn có Ngài. - Ðáp.
2) Thực ngàn năm ở trước thiên nhan, tựa hồ như ngày hôm qua đã khuất, như một đêm thức giấc cầm cạnh. Chúa khiến con người trở về bụi đất, Người phán: "Hãy trở về gốc, hỡi con người". - Ðáp.
3) Chúa khiến họ trôi đi, họ như kẻ mơ màng buổi sáng, họ như cây cỏ mọc xanh tươi; Ban sáng cỏ nở hoa và xanh tốt, buổi chiều nó bị xén đi và nó héo khô. - Ðáp.
4) Xin dạy chúng tôi biết đếm ngày giờ, để chúng tôi luyện được lòng trí khôn ngoan. Lạy Chúa, xin trở lại, chớ còn để tới bao giờ, xin tỏ lòng xót thương tôi tớ của Ngài. - Ðáp.
Alleluia: Tv. 94, 8ab
Alleluia, alleluia - Ước gì hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa, và đừng cứng lòng - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 8,1-10
"Họ ăn no nê".
Bài trích Phúc Âm theo Thánh Marcô.
Trong những ngày ấy, dân chúng theo Chúa Giêsu đông đảo, và họ không có gì ăn, Người gọi các môn đệ và bảo: "Ta thương đám đông, vì này đã ba ngày rồi, họ không rời bỏ Ta và không có gì ăn. Nếu Ta để họ đói mà về nhà, họ sẽ mệt lả giữa đường, vì có nhiều người từ xa mà đến".
Các môn đệ thưa: "Giữa nơi hoang địa nầy, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn no".
Và người hỏi các ông: "Các con có bao nhiêu bánh?"
Các ông thưa: "Có bảy chiếc".
Người truyền dân chúng ngồi xuống đất, rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh, tạ ơn, bẻ ra và trao cho các môn đệ phân phát.
Các ông chia cho dân chúng.
Các môn đệ còn có mấy con cá nhỏ.
Người cũng đọc lời chúc tụng và truyền cho các ông phân phát.
Dân chúng ăn no nê và người ta thu lượm những miếng còn thừa lại được bảy thúng.
Số người ăn độ chừng bốn ngàn.
Rồi Người giải tán họ, kế đó Người cùng các môn đệ xuống thuyền đến miền Ðammanutha.
Ðó là Lời Chúa.
Suy niệm
Sự sống dư thừa ... "giữa nơi hoang địa"
Bài Phúc Âm của Thánh ký Marco cho Thứ Bảy Tuần V Thường Niên hôm nay về sự kiện Chúa Giêsu hóa bánh ra nhiều lần thứ hai, một sự kiện chứng tỏ Chúa Giêsu rất quan tâm đến dân chúng, bao gồm cả nhu cầu về vật chất của họ: "Trong những ngày ấy, dân chúng theo Chúa Giêsu đông đảo, và họ không có gì ăn, Người gọi các môn đệ và bảo: 'Ta thương đám đông, vì này đã ba ngày rồi, họ không rời bỏ Ta và không có gì ăn. Nếu Ta để họ đói mà về nhà, họ sẽ mệt lả giữa đường, vì có nhiều người từ xa mà đến'".
Trong trường hợp được Phúc Âm Thánh Marcô thuật lại hôm nay, trước hết phải công nhận rằng Chúa Giêsu có một hấp lực thu hút mãnh liệt tới độ đám đông dân chúng theo Người "đã ba ngày rồi, họ không rời bỏ Ta và không có gì ăn". Lời của Người ở trong trường hợp này phải nói là chính lương thực thiêng liêng cho tâm hồn của họ, đến độ họ cảm thấy bụng của họ không đói và có thể nhịn ăn về thể xác trong 3 ngày trời: "Người ta sống không nguyên bởi bánh mà còn bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa phán ra" (Mathêu 4:4).
Tuy nhiên, sau khi nghe giảng xong, bấy giờ thân xác của dân chúng mới cảm thấy mệt mỏi và đói quặn lên, nhất là đối với "nhiều người từ xa mà đến", khó có gì để ăn ngay cho đỡ đói và nhờ đó mới đủ sức trở về đến nhà. Chính trong câu trả lời của các tông đồ đã cho thấy cái khó khăn tìm kiếm của ăn sau khi dân chúng giải tán: "Giữa nơi hoang địa nầy, lấy đâu đủ bánh cho họ ăn no".
Chính trong hoàn cảnh khó khăn như thế Chúa Giêsu đã lợi dụng để tỏ mình ra cho dân chúng, để họ thấy Người chẳng những khôn ngoan giảng dạy mà còn yêu thương chăm sóc cho họ nữa, vì họ tin theo Người, Đấng không thể bất trung với họ và phản bội lòng cảm phục tin tưởng của họ, nên Người đã ra tay cứu vớt, khi hỏi các tông đồ: "Các con có bao nhiêu bánh?" một thứ món ăn quen thuộc nhất của dân chúng và là món ăn tiêu biểu cho chính Lời Chúa nữa.
Ngoài bánh ra, còn một món ăn nữa cũng hoàn toàn phổ thông với đại đa số quần chúng thuộc giới bình dân đó là cá, một món ăn cũng được chính Chúa Giêsu sử dụng để nuôi ăn 7 tông đồ trên bờ hồ Tibêria sau khi Người sống lại từ trong kẻ chết (xem Gioan 21:9). Nếu bánh biểu hiệu cho lời Chúa, cho sự sống thần linh xuất phát từ hay được cung cấp từ lời Chúa, thì cá khô hay cá nướng biểu hiệu cho phần rỗi của các linh hồn, bởi các tông đồ được Chúa Giêsu tuyển chọn và sai đi để "chài lưới người" (Luca 5:10), nghĩa là để làm cho con người nhận biết chân lý, nhận biết Lời Chúa, nhận biết Chúa Kitô (là Lời Chúa, là Bánh Sự Sống) mà được cứu độ.
Việc Chúa Giêsu làm phép lạ hóa bánh và cá ra nhiều để nuôi đám đông dân chúng theo đuổi Người để lắng nghe "những lời ban sự sống đời đời" (Gioan 6:68) của Người, ở một nghĩa nào đó như báo trước việc Người thiết lập Bí Tích Thánh Thể, việc Người trở thành tấm bánh bẻ ra nuôi dưỡng thành phần dân tân Ước của Người, thành phần tin tưởng Người và đã chấp nhận Phép Rửa để trở thành môn đệ của Người, trở thành chi thể thuộc Nhiệm Thể của Người, thành cành nho dính liên với Người là thân nho. Và việc hiệp lễ trong phụng vụ Thánh Lễ bao giờ cũng xẩy ra sau phần phụng vụ Lời Chúa, như trong Bài Phúc Âm hôm nay dân chúng sau khi nghe lời Chúa thì được ăn bánh của Chúa, "ăn no nê", đến độ "còn thừa lại được bảy thúng". Vì Chúa Kitô chính là "sự sống" (Gioan 11:25; 14:6), một sự sống thần linh vô cùng bất tận, và "đến cho họ được sống và sống một cách viên mãn" (Gioan 10:10) bằng chính bản thân Người nơi mầu nhiệm Vượt Qua.
Nếu trong Bài Phúc Âm dân chúng theo Chúa Kitô được ăn no nê sự sống, cả về phần hồn lẫn phần xác, thì ở trong Bài Đọc 1 hôm nay hai nguyên tổ của loài người chúng ta lại ăn cái chết: "Ai đã chỉ cho ngươi biết rằng ngươi trần truồng, há chẳng phải tại ngươi đã ăn trái cây mà Ta đã cấm ngươi không được ăn ư?" - chết cả về phần xác: "Ngươi là bụi đất, nên ngươi sẽ trở về bụi đất", lẫn phần hồn: "Thiên Chúa đuổi ông ra khỏi vườn địa đàng".
Tuy nhiên, bản tính của con người dù mắc nguyên tội trở thành hư hại nhưng không hoàn toàn băng hoại đến độ không thể cứu chữa được nữa. Bởi thế, ngay trong bản án nguyên tội, Vị Thiên Chúa là Tình yêu vô cùng nhân hậu vẫn chừa cho con người con đường sống, đó là chịu khổ để đền tội. Đó là lý do "Thiên Chúa đuổi ông ra khỏi vườn địa đàng" - "để cày ruộng đất, là nơi ông phát xuất ra". Nhưng con người ra khỏi vườn địa đường là để được sống và sống viên mãn hơn qua lời hứa cứu chuộc của Ngài nơi "miêu duệ người nữ", bởi thế mà trước khi bị đuổi ra khỏi vườn địa đường con người đã được Thiên Chúa thương xót và quan tâm chở che bao bọc, ở chỗ: "Thiên Chúa cũng làm cho Ađam và vợ ông những chiếc áo da và mặc cho họ".
Đó là tất cả ý nghĩa vô cùng thấm thía về cả thân phận khốn nạn đáng thương của con người trước Lòng Thương Xót Chúa vô cùng bất tận trong Bài Đáp Ca hôm nay: "Thân lạy Chúa, Chúa là chỗ chúng tôi dung thân, từ đời nọ trải qua đời kia".
1) Ôi Thiên Chúa, trước khi núi non sinh đẻ, trước khi địa cầu và vũ trụ nở ra, tự thuở này qua thuở kia, vẫn có Ngài.
2) Thực ngàn năm ở trước thiên nhan, tựa hồ như ngày hôm qua đã khuất, như một đêm thức giấc cầm cạnh. Chúa khiến con người trở về bụi đất, Người phán: "Hãy trở về gốc, hỡi con người".
3) Chúa khiến họ trôi đi, họ như kẻ mơ màng buổi sáng, họ như cây cỏ mọc xanh tươi; Ban sáng cỏ nở hoa và xanh tốt, buổi chiều nó bị xén đi và nó héo khô.
4) Xin dạy chúng tôi biết đếm ngày giờ, để chúng tôi luyện được lòng trí khôn ngoan. Lạy Chúa, xin trở lại, chớ còn để tới bao giờ, xin tỏ lòng xót thương tôi tớ của Ngài.
Đaminh Maria Cao Tấn Tĩnh, BVL. Nếu có thể xin nghe chia sẻ theo cảm hứng hơn là đọc lại bài chia sẻ trên
Thu.7.V-TN.mp3