Phần 4
Phần 4
BỐN VỊ THẦY THẦM LẶNG
Mở đầu: Khi muôn loài trở thành những người thầy Thiên Chúa gửi đến
Trong hành trình đi tìm minh triết và sự thiện lành, con người thường hướng mắt về những đỉnh cao: đền đài, thánh thất, học viện hay các bậc hiền nhân. Nhưng có một con đường khác, âm thầm và sâu hơn – con đường đi ngang qua cỏ dại, mảnh sân nhỏ, hiên nhà cũ và khu vườn buổi sớm. Ở đó, thiên nhiên khẽ mở ra như một cuốn Thánh Thư không lời, viết bằng gió, bằng mưa, bằng tiếng bước chân của những sinh linh bé nhỏ.
Với Vũ Thắng – người mang trong mình trái tim chiêm niệm và nhãn giới của sự hiền hòa – những người Thầy vĩ đại không nhất thiết phải mang hình dáng con người. Họ có thể là một con kiến đang gánh hạt thóc trên vết nứt nền xi măng, là một con gà cất tiếng gáy giữa ranh giới mong manh của đêm và ngày, là một con cóc ẩn mình dưới hiên nhà chờ cơn mưa đầu hạ, và là… một hạt mưa – rơi xuống trong im lặng như một lời chúc lành đến từ Thiên Chúa là Cha muôn loài.
Bốn vị Thầy ấy không lên tiếng giảng dạy. Họ chỉ hiện diện. Nhưng chính trong sự hiện diện lặng thầm ấy, con người học được cách sống, cách yêu thương và cách trở về với bản tính tinh khôi của mình.
1. Con Kiến – Bậc Thầy về sự khôn ngoan âm thầm
“Hỡi kẻ lười biếng, hãy đến xem loài kiến mà học lấy khôn ngoan…”
Lời trong sách Châm Ngôn vang lên như một lời gọi xuyên qua thời gian. Nhưng chỉ khi cúi xuống gần mặt đất, người ta mới thực sự hiểu được ý nghĩa của nó.
Con kiến nhỏ bé, gần như vô hình giữa thế giới mênh mông, lại mang trong mình một sức mạnh phi thường của sự bền bỉ, kỷ luật và tận tụy. Nó không bao giờ than trách số phận, cũng không oán trách con đường quá dài. Mỗi ngày, nó đi – và đi – và đi. Mỗi bước chân nhỏ là một lời thưa: con vẫn đang cố gắng để hoàn thành phần việc của mình trong thế giới này.
Con kiến dạy Vũ Thắng rằng: khôn ngoan không nằm ở việc biết làm điều lớn lao, mà là trung tín với điều nhỏ bé mỗi ngày. Không phải tiếng vang làm nên giá trị con người, mà là những điều âm thầm được thực hiện trong chân thành và trách nhiệm.
Ai học được cách sống như con kiến – người đó đã chạm đến một dạng minh triết rất gần với Thiên Chúa và Nước Trời.
2. Con Gà – Bậc Thầy về lời nói và sự tỉnh thức
Khi màn đêm còn đang do dự, khi ánh sáng chỉ mới chạm vào rìa của bóng tối, một tiếng gáy vang lên. Không ồn ào. Không phô trương. Nhưng đủ để mặt trời biết đã đến giờ trở mình.
Con gà không nói nhiều. Nó im lặng suốt một vòng thời gian dài, để đến đúng khoảnh khắc cần thiết thì cất tiếng. Và chính vì thế, tiếng gáy của nó có sức mạnh đánh thức cả một thế giới đang ngủ quên.
Con gà dạy Vũ Thắng một điều sâu xa: Lời nói không cần nhiều, chỉ cần đúng lúc và đúng tâm.
Trong thời đại mà người người tranh nhau cất tiếng, con gà nhắc ta nhớ đến vẻ đẹp của sự im lặng – như một vùng đất thiêng nơi lời nói được thanh lọc trước khi ra đời.
Ai học được cách nói như con gà – người ấy đã học được nghệ thuật của sự tỉnh thức và phân định theo Thánh Thần.
3. Con Cóc – Bậc Thầy về lòng nhân hậu ẩn giấu
Cóc không đẹp. Cóc không nhanh. Cóc không được yêu thích. Nó mang dáng dấp của sự vụng về và bị lãng quên.
Nhưng khi đất trời hạn hán, khi lòng người khô cằn vì nắng gắt cuộc đời, chính con cóc lại trở thành một lời khẩn cầu âm thầm gửi lên cõi cao. Trong văn hóa Việt Nam, cóc là cậu của Trời. Một sinh linh nhỏ bé, nhưng mang theo sự kết nối giữa đất và mưa, giữa đau khổ và xót thương.
Từ con cóc, Vũ Thắng học được rằng: Đằng sau những gì bị xem thường, có khi lại ẩn giấu một sứ mạng thiêng liêng.
Lòng nhân hậu, như lòng Chúa xót thương, không mang dáng vẻ hào nhoáng. Nó thường khoác lên mình lớp áo xù xì của những trải nghiệm, của cô đơn, của chịu đựng. Nhưng chính nơi đó, ánh sáng dịu dàng nhất lại đang chờ được nhận ra và yêu thương.
4. Hạt Mưa – Vị Thầy thứ tư của sự buông mình và ân sủng
Hạt mưa không giữ lại điều gì cho riêng mình. Nó sinh ra từ mây trời, sống một đời rất ngắn – rồi tan ra để làm dịu mặt đất đang khô khát.
Nó không chọn nơi mình rơi. Có thể là mái nhà, tán lá, mặt hồ, hay đôi tay ai đó đang mở ra trong lặng lẽ. Nhưng nơi nào có hạt mưa chạm xuống, nơi đó có dấu vết của sự sống và làm mới.
Hạt mưa dạy Vũ Thắng bài học của sự buông mình trong tin tưởng.
Không kháng cự. Không lo sợ. Không tính toán. Chỉ đơn giản là rơi – và dâng hiến trọn vẹn bản thân mình cho Thánh Ý.
Ai học được cách sống như hạt mưa – người đó đã chạm đến cánh cửa của bình an đích thực mà Thiên Chúa hứa ban.
Lời kết: Một lời cầu nguyện giữa trần gian
Lạy Thiên Chúa là Cha yêu dấu, Xin dạy con sống như con kiến – trung tín trong những điều nhỏ bé. Xin dạy con nói như con gà – chỉ cất tiếng khi ánh sáng cần được gọi tên. Xin dạy con yêu như con cóc – nhân hậu ngay cả khi bị lãng quên. Và xin dạy con buông mình như hạt mưa – để đời này được tưới mát bằng sự hiện diện của Chúa.
Nếu con có thể học được từ điều bé nhỏ, Có lẽ con cũng sẽ trở nên bé nhỏ lại trong vòng tay Trời. Và nếu con bé nhỏ đủ, Có lẽ con sẽ bắt đầu hiểu thế nào là vĩnh cửu.