Nhảy đến nội dung

Quà tặng tự nhiên lúc khởi đầu - Không thể trốn chạy

QUÀ TẶNG TỰ NHIÊN LÚC KHỞI ĐẦU

“Lúc khởi đầu cuộc sáng tạo, Thiên Chúa đã dựng nên một người nam và một người nữ!”.

Trong cuốn sách “Feminine Faces”,“Những Khuôn Mặt Nữ Tính”, Clovis Chappel viết, “Khi thành Pompeii được khai quật, thi thể và vị trí của một người phụ nữ dưới tro đã kể lại một câu chuyện bi thảm. Chân cô hướng về phía cổng thành, nhưng cánh tay và những ngón tay của cô vói lại một thứ gì đó phía sau. Đó là một túi kim cương!”. Chappel nói, “Mặc dù cái chết đang chụp xuống, và sự sống đang vẫy gọi bên ngoài cổng thành; nhưng cô ấy không thể rũ bỏ bùa mê của mình. Hầu hết phụ nữ, đều mê kim cương!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Có thể Clovis Chappel đúng, phụ nữ mê kim cương; vì họ là phụ nữ! Sẽ khá bất ngờ khi phụng vụ Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay nói đến giới tính nam, giới tính nữ với những gì độc đáo nhất của nó. Đó chính là ‘quà tặng tự nhiên lúc khởi đầu’Thiên Chúa ban cho mỗi người.

Câu chuyện tạo dựng của sách Sáng Thế hôm nay không phải là một tường thuật khoa học về việc Thiên Chúa tạo ra nguyên tổ của loài người;đúng hơn, nó là một miêu tả mang tính biểu tượng về mối quan hệ giữa một người có ‘giới tính nam’ và một người có ‘giới tính nữ’. Đó là ‘quà tặng tự nhiên lúc khởi đầu’ khi Thiên Chúa trao tặng hai người với hai giới tính khác biệt nhau. Ở đây, chúng ta không nói đến hôn nhân, nhưng chỉ nói đến giới tính!

Đi kèm với giới tính là tính dục của nó. “Lúc khởi đầu cuộc sáng tạo, Thiên Chúa đã dựng nên một người nam và một người nữ”.Thiết kế tự nhiên này là một phần trí tuệ vinh quang của Ngài, Đấng Tạo Hoá, và nó phải được hiểu, được yêu thương và được tôn trọng một cách đầy đủ. “Nam và nữ” là một điều gì đó khá hiển nhiên và được hiểu một cách tự nhiên. Bên trong mỗi người đều có những thuộc tính, mong muốn, khuynh hướng nhất định vốn đi liền với việc trở thành một người nam hay một người nữ.Và dù là nam hay là nữ, họ đều là con cái của Thiên Chúa, giống hình ảnh Ngài; và ơn gọi của họ là sống cho tình yêu, triển nở trong tình yêu, dù là tình yêu của hôn nhân hay là tình yêu của đời sống tu trì. Có gì đẹp bằng tình yêu, cũng không có gì thách đố bằng tình yêu! Tình yêu nào cũng lắm lãng mạn, nhưng cũng đầy chông gai!

Tất cả chúng ta, dù là nam hay là nữ, đã kết hôn hay còn độc thân, bậc gia đình hay bậc tu trì… đều được kêu gọi sống yêu thương và tôn trọng người khác; tôn trọng người nam, tôn trọng người nữ, bằng chính tình yêu của Thiên Chúa trong đấng bậc mình. Tuy nhiên,ngoại trừ các thánh, tất cả chúng ta xem ra đều thất bại trong việc đáp lại trọn vẹn lời kêu gọi đó.Chính trong những yếu đuối đó, Chúa Giêsu qua Tin Mừng hôm nay,còn nói với chúng ta rằng, “Ai không đón nhận Nước Thiên Chúa như trẻ nhỏ, sẽ không được vào Nước đó!”. Tất cả chúng ta cần đứng trước mặt Chúa với trái tim của một trẻ thơ, trong sự yếu đuối và dễ bị tổn thương của mình, cởi mở và đón nhận ‘quà tặng tự nhiên lúc khởi đầu’Ngài ban. Khi chúng ta chào đón món quà tình yêu này với sự cởi mở của một đứa trẻ, chúng ta sẽ nhận được từ Ngài sức mạnh để tiếp tục hướng tới một tầm nhìn về tình yêu mà Ngài đặt trước chúng ta.Và một điều chúng ta không quên, đó là cậy trông vào Chúa như lời Thánh Vịnh đáp ca, “Nguyện Chúa chúc phúc cho chúng con, hết mọi ngày trong đời sống chúng con!”,dù chúng ta đang sống trong đấng bậc nào.

Anh Chị em,

Thiên Chúa tạo dựng con người “có nam, có nữ”. Tuy nhiên, ngày nay món quà giới tính tự nhiên này đang bị thách thức và huỷ hoại trong thế giới. Nhiều người không chấp nhận mình là nam hay là nữ. Đôi khi, nữ tính và nam tính cũng có thể trở nên méo mó và nhầm lẫn; nhưng về bản chất, những thuộc tính này nơi con người chúng ta không thể bị loại bỏ hoặc phủ nhận. Trên thực tế, chấp nhận con người mình trong bản chất của nó không gì khác hơn là trung thực và cho phép chúng ta tiếp tục con đường nên thánh của mình một cách tự nhiên thực sự; chính lúc ấy, chúng ta sẽ vui tươi hồn nhiên đón nhận ‘quà tặng tự nhiên lúc khởi đầu’ Thiên Chúa dành cho mình.Hãy để món quà tự nhiên nảy nở trong cuộc sống của chúng ta!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa đã tạo ra con là nam hay nữ. Xin giúp con nắm bắt bản sắc đầy đủ giới tính của con, sao cho phù hợp với ý định của Chúa;và trong vòng tay Chúa,xin giúp con tiếp tục khám phá phẩm giá rất riêng của mình”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***************

KHÔNG THỂ TRỐN CHẠY

“Hãy đi và làm như vậy!”.

Trong cuốn “Facing Loneliness”, “Đối Mặt Với Cô Đơn” của mình, J. O. Sanders viết, “Vòng lẩn quẩn của các thú vui hoặc thu tích của cải đều là những nỗ lực hoài hơi nhằm chạy trốn những nỗi đau dai dẳng! Triệu phú thường cô đơn hơn người nghèo; vua hài thường bất hạnh hơn khán giả. ‘Không thể trốn chạy’ cô đơn, nếu không biết yêu thương!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Theo Sanders, ‘Không thể trốn chạy’ cô đơn, nếu không biết yêu thương! Thú vị thay!Lời Chúa hôm nay cho thấy một điều tương tự, ‘không thể trốn chạy’ yêu thương, nếu không muốn cô đơn!  Đó là câu chuyện của một Giôna ‘vùng vằng’ khi ông là ngôn sứ bất đắc dĩ; đó còn là câu chuyện của một người Samaria ‘mủi lòng’ khi ông cứu một nạn nhân bên đường. Điều thú vị ở đây, là dù vùng vằng hay mủi lòng, hai nhân vật này vẫn ‘không thể trốn chạy’ khỏi lời mời gọi yêu thương!

Bài đọc thứ nhất mở đầu cho câu chuyện dài của Giôna. Thoạt tiên, Chúa sai ông mang thông điệp của Ngài cho dân thành Ninivê, một thành thù nghịch của Ngài, “Vì tội ác của nó thấu đến Ta”. Thù nghịch của Chúa, là thù nghịch của Israel, của Giôna. Giôna bất tuân lời Chúa dạy, ông chạy trốn Ngài càng xa càng tốt! Thay vì lên Ninivê, hướng đông; ông xuống tàu đi ngược qua Tarshish, hướng tây. Tuy nhiên, Chúa đâu để Giôna yên, Ngài theo ông đến cùng ! Dẫu người ta ném ông xuống biển; một con cá đã chực sẵn đó. Và sau khi cá nhả ông lên bờ, Chúa gọi ông lần thứ hai. Cuối cùng, vì ‘không thể trốn chạy’ và cô đơn mãi, ông buộc phải rao giảng lòng thương xót của Ngài cho Ninivê, mang cho họ thông điệp sám hối; họ ăn năn và được thứ tha.

Nếu Giôna trốn Thiên Chúa để khỏi yêu thương kẻ thù, thì một người Samaria vô danh sẽ nghe tiếng lương tâm mà phục vụ kẻ thù. Ông đã cứu một người Do Thái sống dở, chết dở bên đường; dẫu Do Thái và Samaria là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Nếu Giôna là sứ giả bất đắc dĩ cho Ninivê,người Samaria sẵn sàng là sứ giả cho kẻ thù mình; ông ‘không thể trốn chạy’ yêu thương. Câu chuyện của con người tốt lành này là câu trả lời của Chúa Giêsu cho chất vấn của một luật sĩ, “Tôi phải làm gì để được sự sống đời đời?”, và “Ai là người anh em của tôi?”. Và để kết thúc cuộc phỏng vấn, Chúa Giêsu nói với nhà thông luật, “Ông cũng hãy đi và làm như vậy!”.

“Hãy đi và làm như vậy!”. Chúa Giêsu đã đi và làm như vậy! Người Samaria đại diện cho Chúa Giêsu; và nạn nhân, đại diện cho cả nhân loại, cho mỗi chúng ta. Khi chúng ta không thể tự cứu mình, trầy trụa, ghẻ lạnh vì tội lỗi; Chúa Giêsu đã rời thiên cung, xuống thế, lưu lại để cứu chúng ta. Chúng ta “sống dở, chết dở”; tiếng Anh diễn tả rất thú vị, “half dead”, ‘chết một nửa’. Ngoài cái chết thể chất, chúng ta có thể ‘chết một nửa’ theo nghĩa lửa trong tim đã tắt; chỉ còn ‘sống một nửa’ và đang lây lất kéo bản thân ‘sống qua ngày, đợi qua đời’ khi không còn một chút nhiệt huyết cho bất cứ điều gì! Có lẽ đó là cách mà nhiều người đang cảm thấy trong những ngày hôm nay do tác động của Corona,dịch bệnh; ‘chết một nửa’, hay tích cực hơn, ‘một nửa còn sống’. Chính trong tình trạng đó, Chúa Giêsu vực chúng ta lên; Ngài đưa chúng ta ra khỏi mồ, đúng như lời Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống!”.

Anh Chị em,

Chúng ta được dựng nên giống hình ảnh Thiên Chúa, Đấng luôn chạnh thương mọi người; dù muốn dù không, chúng ta ‘không thể trốn chạy’ khỏi lời mời gọi yêu thương của Ngài. Chính Chúa Giêsu đã làm gương; đến lượt mình, Ngài trao mệnh lệnh, “Hãy đi và làm như vậy!”. Hôm nay, mỗi người chúng ta hãy mạnh dạn đến với người gần chúng ta nhất, nở một nụ cười cảm thông, nói một lời khích lệ, một ánh mắt bao dung, trao một cử chỉ yêu thương. Dụ ngôn đã mời gọi chúng ta mở lòng đón nhận nhiều cách khác nhau và đáng ngạc nhiên mà Thiên Chúa có thể đến chữa lành chúng ta; cùng lúc, quan trọng hơn, mời gọi chúng ta sống yêu thương. Vì cuối cùng, chúng ta ‘không thể trốn chạy’ lời mời gọi này, nếu thực sự chúng ta là môn đệ của Ngài.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa vì bao lần, con là nạn nhân nửa sống nửa chết của những đam mê tội lỗi; nhưng Chúa đã cứu con. Xin biến con thành một người Samaria cho anh chị em con trong những ngày hôm nay, vì con ‘không thể trốn chạy’ tình yêu Chúa đang mời gọi!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

Tác giả: