Sứ mạng làm người
- CN, 26/01/2025 - 08:13
- Lm Dương Trung Tín
Chúa Nhật IV QN (B)
Sứ Mạng LÀM NGƯỜI
“Tôi chỉ muốn đề nghị với anh chị em một điều tốt để anh chị em gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co”. (2Cor 7,35)
Điều mà thánh Phao-lô muốn nói là,Ngài khuyên những người chưa kết hôn hãy ở vậy thì tốt hơn. Vì “Thời gian chẳng còn bao lâu”(x.1Cor7,29) và “Bộ mặt thế giới này đang biến đi”(x.1Cor 7,31). Vậy còn người đã kết hôn thì sao ? Rõ ràng lời khuyên đó của thánh Phao-lô chỉ dành cho thời đó mà thôi. Còn thời đại bây giờ của chúng ta thì khác và đề nghị của thánh Phao-lô cho chúng ta là “Gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co”.
Thực tế bây giờ dù là Linh Mục; Tu sĩ hay giáo dân sống và hoạt động trong thế giới có nhiều giằng co.
Đối với Linh mục và Tu sĩ thì có sự giằng co giữa Chúa và việc Chúa; giữa việc Chúa và việc đời; giữa yêu Chúa và yêu người; giữa Chúa và đời.
Đối với giáo dân thì có sự giằng co giữa Chúa và đời; việc Chúa việc đời; Chúa và tiền; tình và hiếu,…..
Sở dĩ có những dự giằng co đó là vì ta theo Chúa, ta tin Chúa, nhưng mà…..Cái “Nhưng mà” này làm cho ta bị giằng co đây. Giằng co đây là vì ta muốn được cả hai mà không được, phải chọn một trong hai.
Thánh Phao-lô nói: “Đàn ông không có vợ thì chuyên lo việc Chúa, họ tìm cách làm đẹp lòng Chúa”(x.”Cor7,32a). Áp dụng câu này vào đời sống các Linh Mục, ta thấy không chắc là như thế. Có nhiều Linh Mục, lo lắng việc đời, lo làm đẹp lòng người đời chứ không lo việc Chúa, không lo làm đẹp lòng Chúa.
“Cũng vậy, đàn bà không có chồng và người trinh nữ thì chuyên lo việc Chúa, để thuộc chọn về Người cả xác lẫn hồn”(x.2Cor 7, 34a). Áp dụng câu này vào đời sống các Tu Sĩ, ta thấy không hẳn là như vậy. Các Tu Sĩ ngày nay, cũng phải lo bao nhiêu việc, nhiều khi lo việc Chúa mà quên cả Chúa; lo làm việc chuyên môn. Lo làm việc có tiền để sống, để tu mà không chăm lo đến đời sống thiêng liêng.
“Người có vợ thì lo lắng việc đời, họ tìm cách làm đẹp lòng vợ”(x.2Cor 7,32b). Người ta nói là “Nhất vợ nhì Trời” đó mà. Nếu được như vậy thì phúc cho người vợ đó quá. Dầu vậy, những người chồng, người cha đó không chỉ có lo việc đời để bao đảm hạnh phúc gia đình, mà họ còn tham gia vào công việc của Chúa nữa. Có khi lo việc bác ái quá, quên cả chăm sóc và dạy dỗ con cái.
“Người có chồng thì lo lắng việc đời, họ lo làm đẹp lòng chồng”(x.2Cor 7, 34b). Nếu được như vậy thì phúc cho ông chồng đó quá. Thế nhưng, người vợ, người mẹ đó không chỉ lo lắng việc gia đình mà còn cộng tác vào công việc của Giáo Xứ, của Xã Hội. Có khi lo việc Giáo Xứ, lo việc Xã Hội quá lại bỏ bê công việc của gia đình.
Như thế ta thấy, dù sống đời thánh hiến hay đời hôn nhân và gia đình, chúng ta bị giằng co. Làm sao chúng ta gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co đây ? Theo tôi, một trong những cách đó là ta không nên tách rời những công việc đó, mà gom lại thành một; Trừ TÌNH và HIẾU ra.
Tình và hiếu không thể gom chung làm một được, vì như thế sẽ rất khó giải quyết. Thứ nhất tình và hiếu không cùng phạm trù. Nên không thể so sánh. Ta không thể so sánh giữa cha mẹ với vợ hay chồng được. Cha mẹ là cha mẹ, vợ chồng là vợ chồng.
Thứ hai, ta không sống đời ở kiếp với cha mẹ mà sẽ nên một với vợ, với chồng của mình và sống đời ở kiếp với nhau. Cha mẹ ta một ngày nào đó cũng sẽ đi trước ta thôi.
Bởi đó tình là tình và hiếu là hiếu. Đối với cha mẹ, ta phải có lòng hiếu thảo; đối với vợ chồng ta phải có nghĩa, có tình. Không có bên nào được ưu tiên. Không vì tình mà bỏ bê cha mẹ; cũng không vì hiếu mà dứt nghĩa đoạn tình. Làm sao cho tốt đẹp cả hai là OK.
Thánh Phao-lô có nói: “Bất cứ làm việc gì, anh em hãy tận tâm làm cho Chúa chứ không phải cho người đời. Đức Ki-tô là Chủ, anh em hãy phục vụ Người”(x.Cl 23,23-24). Đây chính là chìa khóa giúp chúng ta gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co đây.
Đức Ki-tô hay Thiên Chúa là Chủ, là Chúa của Vũ trụ và Thế giới; là Chúa của Giáo Hội và Xã Hội và đương nhiên làm Chúa cả lịch sử của con người luôn. Vậy là con cái Chúa ta phải phụng sự Chúa và làm cho Chúa. Điều ta cần nhớ:
Thứ nhất là:“Bất cứ làm việc gì, ta hãy tận tâm làm cho Chúa chứ không phải cho người đời”.
Nghĩa là ta là con cái Chúa, ta là đầy tớ của Chúa nên ta chỉ phụng sự một mình Thiên Chúa mà thôi. Tức là dù ta có chăm sóc con cái; có làm việc ở ngoài đồng hay trong công ty; có dạy học, có chữa bệnh; có bán hàng; có cầu nguyện; có dâng lễ; có làm việc bác ái,….đi nữa thì ta phải nhớ ta làm cho Chúa. Bởi vì làm cho Chúa nên ta phải tận tâm, tận lực mà làm; phải lo chu toàn cách tốt đẹp và hoàn hảo.
Có như thế thì ranh giới của những giằng co không còn; không còn ranh giới cho việc Chúa và việc đời; không còn ranh giới cho yêu Chúa và yêu người; không còn ranh giới cho Xã Hội và Giáo Hội; không còn ranh giới cho con người và Thiên Chúa nữa. Vì Con người ở trong Thiên Chúa và Giáo Hội ở trong Xã Hội và mọi sự đều ở trong Thiên Chúa.
Thứ hai là ta sắp xếp công việc cho hợp lý, giờ nào việc đó. Sẽ ưu tiên cho những việc thuộc ơn gọi của mình.Vì mỗi người đều có một ơn gọi riêng và có cách thế riêng để chu toàn các bổn phận của mình.
Trên hết và trước hết của ta vẫn là Chúa, không có gì phải bàn cãi về vấn đề này.
Sau là ưu tiên cho những việc thuộc ơn gọi của mình. Ưu tiên cho đời sống hôn nhân là người vợ, người chồng: ưu tiên cho người sống đời gia đình là con cái và nghề nghiệp. Ưu tiên cho người sống đời thánh hiến là đọc kinh, cầu nguyện;đời sống thiêng liêng.
Sau những ưu tiên là những việc khác. Ưu tiên không phải là phải làm trước mà là dành cho những việc đó sự quan tâm đặc biệt và không thể không làm, dù việc đó ở một thời điểm nào đó trong ngày. Lý do đơn giản là các việc đó ta không làm thì không ai làm thay cho ta được. Đó là ơn gọi của ta mà.
Ví dụ, ta làm cha, làm mẹ, ta mà không lo cho con cái ta thì ai sẽ lo thay cho ta đây ? Ta mà không lo làm việc để kiếm tiền nuôi gia đình thì tiền đâu mà ta xài đây. Ta đừng lấy lý do ta phải vào Hội đoàn này, phải vào Hội đoàn kia hay phải bận công tác xã hội mà không còn giờ để chăm sóc con cái và gia đình; không còn giờ để đi làm nữa; không còn giờ dành cho nhau nữa. Không ai chấp nhận“lý sự cùn” này.
Ta là Linh Mục; là Tu Sĩ mà ta không lo đọc kinh, không lo cầu nguyện, suy gẫm thì ai sẽ làm thay cho ta đây? Ta đừng lấy lý do là phải làm việc bác ái, phải lo giúp người này, người kia mà không lo cho đời sống thiêng liêng của mình. “Phải làm việc này mà không được bỏ việc kia”. Nghĩa là phải làm việc bác ái; phải lo giúp người này người kia, nhưng không được bỏ việc đọc kinh, việc cầu nguyện, việc suy gẫm; hay chỉ làm qua loa.
Thế mới hay, “LÀ NGƯỜI thì dễ nhưng LÀM NGƯỜI không dễ chút nào”. Khi được sinh ra, ta LÀ NGƯỜI, ta có hình hài của một con người. Và từ khi đó cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay, ta phải LÀM NGƯỜI, ta phải hoàn thiện con người của ta. Ta phải làm việc này mà không được bỏ việc kia; ta phải biết đâu là việc chính, đâu là việc phụ; đâu là việc ưu tiên và ta phải biết đâu là ơn gọi của ta.
Chỉ có việc phục vụ mới làm cho ơn gọi của ta nên cao quí và hoàn thiện con người của ta. Ta phụng sự Chúa và phục vụ con người. Ta phụng sự Chúa qua cuộc sống gia đình; ta phụng sự Chúa qua cuộc đời thánh hiến. Ta chỉ phụng sự một mình Thiên Chúa mà thôi. Có được như thế, ta mới gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co. Trái lại sẽ giúp ta thăng tiến, an vui, hạnh phúc và hoàn thành sứ mạng LÀM NGƯỜI của mình.
Lm. Bosco Dương Trung Tín