Suy Niệm Thứ 5 và Thứ 6 Tuần 3C Phục Sinh
- T6, 09/05/2025 - 14:33
- Lm Giuse THÁNH GIÁ
Thứ Năm Tuần 3 Phục Sinh
SUY NIỆM: GIẢI KHÁT KHÁT VỌNG - NO THỎA HIỆN SINH
Giữa lòng sa mạc, nơi cát cháy bỏng và chân trời như khép lại trong một vầng ánh sáng ảo ảnh, một con người khao khát tìm kiếm chân lý. Đó là viên thái giám Êthiopia trong sách Công vụ Tông đồ hôm nay – một hình ảnh đẹp và bi tráng của linh hồn nhân loại đang khát nước sự thật. Sa mạc không chỉ là không gian địa lý, mà còn là biểu tượng sâu sắc của tình trạng hiện sinh: sự khô cằn, lạc hướng, và cô đơn. Nhưng chính trong nơi hoang vắng ấy, Thần Khí lại lên tiếng, gửi ông Philípphê đến như một người bạn đồng hành. Không phải để mang nước từ giếng hay suối, mà là để ban tặng một dòng nước khác – dòng nước thiêng từ Thánh Tẩy, dòng nước có thể làm vỡ ra cơn khát khắc khoải nhất của con người: khát biết sự thật, khát gặp được Đấng Chân Thật.
Philípphê không mang theo triết lý cao siêu hay thần học phức tạp, ông chỉ mở ra cho người hành hương một con đường – con đường dẫn từ lời tiên tri Isaia đến dung mạo Đức Kitô. Trong sa mạc, một cuộc hạ sinh thiêng liêng diễn ra. Một cuộc thụ thai đức tin bởi lời và Thần Khí. Nơi mà không ai nghĩ có thể có sự sống, thì sự sống mới đã được khơi nguồn. Và người Êthiopia, sau khi được dìm vào dòng nước Thánh Tẩy, đã “đi tiếp trong hân hoan”. Một linh hồn đã được giải khát.
Từ sa mạc của sách Công vụ, phụng vụ đưa chúng ta đến bàn tiệc Thánh Thể của Tin Mừng Gioan. Ở đó, một cơn đói khác được hé lộ – cơn đói không phải của thân xác, mà là của tâm linh: “Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời”. Câu nói ấy của Đức Giêsu xuyên thẳng vào chiều sâu của những lo âu mù mờ mà con người hiện đại vẫn luôn tránh đối diện. Chúng ta sống giữa thế giới ngồn ngộn thức ăn, nhưng vẫn chết đói nơi hồn. Chúng ta khát khao sự sống, nhưng chỉ dừng lại ở sự tồn tại.
Người ta có thể lấp đầy những ngày tháng bằng thông tin, thành tựu, khoái lạc… nhưng vẫn không chạm được đến ý nghĩa. Đức Giêsu không hứa ban cho chúng ta một công thức hạnh phúc, Ngài trao chính mình như Bánh. Một thứ lương thực không phải để biết, để hiểu, nhưng để ăn, để hòa quyện, để trở thành thịt máu ta. Ở đó, lời hứa “sẽ được sống muôn đời” không còn là ảo vọng sau khi chết, mà là một lối sống sâu hơn, đậm hơn, sáng hơn giữa đời này – đời sống trong Đức Kitô, được nuôi bởi Tình Yêu và sự hiện diện.
Chúng ta – những con người thời đại mới – vẫn là những lữ khách giữa sa mạc, vẫn là những người ăn xin sự sống vĩnh cửu. Chúng ta vẫn mang trong mình cơn khát không tên và nỗi đói không hình, một cơn đói khát âm ỉ mà không gì thế gian có thể làm dịu được. Những đỉnh cao của trí tuệ nhân loại vẫn chưa thể thay thế được một giọt nước sự thật. Những phát minh vượt bậc vẫn không thể làm no lòng một trái tim tan vỡ vì lạc mất ý nghĩa sống.
Chính vì thế, Nước Thánh Tẩy và Bánh Thánh Thể là những hồng ân không thể thay thế. Nơi Thánh Tẩy, ta được trao tặng một căn tính mới – làm con trong Đức Kitô. Nơi Thánh Thể, ta được nuôi lớn không phải bằng quy tắc hay đạo đức, nhưng bằng chính sự sống của Thiên Chúa. Đó không chỉ là giải pháp, mà là đáp án duy nhất cho hiện sinh con người: cơn đói khát không thể nói thành lời nhưng luôn làm linh hồn thao thức.
Lạy Chúa, xin cho con đừng sợ sa mạc, vì chính nơi đó, Thần Khí đang chờ để ban tặng Nguồn Nước. Xin cho con đừng trốn tránh cơn đói tâm linh, vì chỉ khi cảm nhận nó thật sâu, con mới biết chạy đến Bánh Trường Sinh. Trong thế giới đầy ảo ảnh no nê, xin cho con biết đói và khát những gì vĩnh cửu.
+++++++++++++++++++++++
Thứ Sáu Tuần 3 Phục Sinh
BÀI GIẢNG: “Tâm Hồn Khát Sự Sống”
Cv 9,1-20; Ga 6,52-59
Anh chị em thân mến,
Trong bầu khí của mùa Phục Sinh, nơi ánh sáng của Đấng Phục Sinh đã phá tan màn đêm sự chết, Lời Chúa hôm nay vang vọng như một khúc nhạc thiêng liêng, làm dậy lên nơi lòng ta những rung động vừa dữ dội vừa dịu dàng – như một cơn giông đổ xuống sa mạc đang nứt nẻ vì khô cằn. Hành trình của Thánh Phaolô và lời khẳng định của Đức Giêsu về chính Mình và Máu Ngài – cả hai đều là tiếng gọi mạnh mẽ cho tâm hồn đang khát, cho linh hồn đang lang thang giữa những cơn đói thiêng liêng của nhân thế.
I. Một linh hồn khát sống: Saulô – biểu tượng của nội tâm lạc lối
Trước hết, chúng ta gặp Saulô – một con người cuồng tín, hăng say, tưởng rằng mình đang phục vụ Thiên Chúa, nhưng thật ra đang chạy trốn Ngài. Đôi khi, chính khi ta tin rằng mình đang làm điều đúng, ta lại xa Thiên Chúa nhất. Saulô không phải là kẻ vô đạo; ông là người đạo đức… nhưng là một linh hồn đạo đức không có lòng thương xót. Một con tim chỉ còn lý trí, nhưng thiếu vắng tình yêu.
Anh chị em thân mến, có những cuộc hoán cải không bắt đầu từ lầm lỗi công khai, mà từ chính sự cứng lòng đầy tự phụ. Cuộc đời Saulô đảo lộn không phải vì ông thấy mình sai, nhưng vì ông bị Đấng Phục Sinh đánh động. “Saulô, Saulô, tại sao ngươi bắt bớ Ta?” – Một câu hỏi không chỉ dành cho Saulô, mà dành cho mọi linh hồn đang sống nhưng không thực sự sống, đang tin nhưng không thực sự yêu.
II. Ăn Thịt và Uống Máu – Ngôn ngữ của sự hiệp thông tận căn
Trong Tin Mừng, Đức Giêsu không ngần ngại dùng thứ ngôn ngữ gây sốc: “Ai ăn Thịt Ta và uống Máu Ta thì có sự sống đời đời.” Ở đây, không chỉ là nói về một nghi thức phụng vụ; Ngài nói về một sự hiệp thông tận căn, nơi thân xác và thần khí gặp nhau, nơi cái chết không còn là tận cùng, nhưng là cửa ngõ của sự sống viên mãn.
Thịt và Máu – biểu tượng của một tình yêu không rút lại điều gì, một sự hiến trao không giữ lại phần mình. Trong một thế giới quen sống hời hợt, ẩn nấp sau lớp mặt nạ tử tế nhưng lạnh lùng, thì lời mời gọi của Đức Giêsu là một cú đánh thức: Nếu con không ăn Thịt Ta – nghĩa là không bước vào mối tương quan sinh tử với Ta – thì con chỉ là bóng dáng đi ngang qua cõi đời này.
III. Triết lý nhân vị và cuộc gặp gỡ với Đấng Sống
Tâm lý học hiện sinh nhấn mạnh rằng con người chỉ thực sự sống khi họ gặp được một “ai đó” làm cho họ nhận ra bản thân mình. Saulô gặp Đức Kitô, và trở thành Phaolô. Đó là một bước ngoặt bản thể. Đức Tin không phải là một hệ thống tư tưởng, nhưng là một cuộc gặp – gặp Đấng đang sống, đang yêu, đang gọi tên tôi trong chính bóng tối của tôi.
Cái nhìn nhân vị trong đức tin mời gọi chúng ta không chỉ thờ phượng Thiên Chúa như một ý niệm, mà là yêu mến một Ngôi Vị – Đấng đã trao cả sự sống để trở thành lương thực, trở thành máu chảy trong máu ta, nhịp đập trong tim ta. Mỗi Thánh Thể là một lời mời gọi bước vào sự kết hiệp không chỉ bằng cảm xúc, mà bằng cả thân xác, ý chí và tự do – một sự hiến mình lại cho tình yêu đã hiến mình trước.
IV. Được nuôi dưỡng để được sai đi
Cuối cùng, cả Saulô sau khi gặp Chúa, và các môn đệ sau khi rước lấy Mình Máu Ngài, đều không giữ trải nghiệm ấy cho riêng mình. Tình yêu chân thật không bao giờ khép kín. Nó đẩy ta ra khỏi chính mình để trở thành khí cụ cho tha nhân. Saulô trở thành Tông đồ dân ngoại. Còn mỗi người tín hữu, sau khi bước ra khỏi bàn tiệc Thánh Thể, được mời gọi trở thành bánh bẻ ra cho thế giới – trong công việc, trong gia đình, giữa xã hội đầy vết thương và những nẻo đường không lối thoát.
⸻
Kết
Anh chị em thân mến, chúng ta đang sống giữa một thế giới đói khát – không chỉ là bánh ăn vật chất, mà đói được hiểu, đói được tha thứ, đói được yêu. Đức Kitô hôm nay vẫn là tấm Bánh bẻ ra. Ngài cũng đang hỏi từng người: “Con có muốn sống không? Không chỉ là tồn tại, mà là sống thật sự?”
Ước gì mỗi Thánh lễ, mỗi lần rước Thánh Thể, là một lần ta để mình được đánh thức như Saulô, để trở thành những con người “đang sống bởi Ta”, như Đức Giêsu đã hứa. Bởi chỉ khi đó, nhân vị chúng ta mới trọn vẹn là mình – một con người được yêu, được biến đổi, và được sai đi. Amen.