Nhảy đến nội dung

Suy Niệm Tin Mừng Thứ 2, 3 Tuần Thánh

Thứ hai tuần thánh

Suy niệm Lễ Thứ Hai Tuần Thánh

“Để cứu độ, Thiên Chúa hạ mình xuống. Và để được cứu độ, con người cũng cần hạ mình xuống.”

Anh chị em thân mến,

Hôm nay, khi chúng ta bước vào những ngày đầu tiên của Tuần Thánh, Hội Thánh mời gọi chúng ta không chỉ dõi theo những biến cố dẫn Chúa Giêsu đến thập giá, mà còn đi sâu vào mầu nhiệm cứu độ từ bên trong, để Lời Chúa chạm đến tận cõi lòng sâu thẳm của mỗi người chúng ta.

Ba bài đọc hôm nay mở ra cho chúng ta một chân lý kỳ diệu và nghịch lý của tình yêu Thiên Chúa: để cứu độ, Thiên Chúa hạ mình xuống; và để được cứu độ, con người cũng cần hạ mình xuống.

1. Người Tôi Trung của Thiên Chúa — Isaia 42,1-7

Ngôn sứ Isaia phác họa dung mạo Người Tôi Trung của Thiên Chúa, mà chúng ta nhận ra chính là Chúa Giêsu Kitô.

Người được tuyển chọn, được yêu thương, nhưng Người không kêu to, không lớn tiếng ngoài đường phố. Người là hiền lành trong sự kiên vững, là khiêm nhường trong sức mạnh.

Xét về mặt tâm lý, bài đọc này chạm đến sự thật sâu xa trong lòng người: sức mạnh đích thực không nằm ở sự thống trị, nhưng ở sự làm chủ bản thân và sự hiền hậu. Bao lần trong cuộc sống, chúng ta lầm tưởng quyền lực là phải áp đảo người khác, thành công là phải hơn thua. Nhưng Thiên Chúa chọn một con đường khác. Người là Đấng Toàn Năng, nhưng chấp nhận trở nên yếu đuối, bị thương tổn, để cứu độ chúng ta.

Xét về mặt thiêng liêng, đoạn sách Isaia soi sáng ơn gọi của mỗi người: trở nên tôi trung của Thiên Chúa, mang công lý đến không phải bằng bạo lực, mà bằng sự kiên trì làm điều thiện. Thiên Chúa không bẻ gẫy cây sậy đã giập, không dập tắt tim đèn còn leo lét. Người đến để thắp sáng, để giải thoát, để mở mắt những ai đang mù lòa. Con đường Người Tôi Trung hạ mình cũng chính là con đường nâng nhân loại lên khỏi vực thẳm tăm tối.

2. Thánh vịnh 26 (27) — “Chúa là ánh sáng và là Đấng cứu độ tôi”

Đây là lời đáp trả từ cõi lòng chúng ta.

Thiên Chúa là ánh sáng. Chúa Giêsu sẽ tự xưng là Ánh Sáng thế gian. Nhưng để ánh sáng ấy soi chiếu vào lòng chúng ta, chúng ta phải khiêm tốn nhìn nhận bóng tối trong tâm hồn mình. Nếu chúng ta tự mãn nghĩ rằng mình chẳng cần ai, chúng ta vẫn còn ở trong bóng đêm của ảo tưởng.

Về mặt tâm lý, đó là một hành động chân thật sâu sắc: nhận biết những bóng tối, nỗi sợ hãi, và sự trốn tránh trong lòng mình. Nhận ra rằng, tôi không thể tự mình là ánh sáng, nhưng ánh sáng là ân ban từ Thiên Chúa.

Về mặt thiêng liêng, đó là bài ca tín thác. “Tôi còn sợ ai?” — Nếu tôi để Chúa là ánh sáng của đời tôi, để Người soi sáng tận sâu tâm hồn mình, tôi sẽ tìm được tự do đích thực. Sự khiêm hạ ở đây không phải là hạ nhục bản thân, nhưng là cởi mở để đón nhận ơn giải thoát: tôi không còn phải gồng mình cáng đáng tất cả, nhưng để Chúa nâng đỡ tôi.

3. Tin Mừng Gioan 12,1-11 — Maria ở Bêtania xức dầu cho Chúa Giêsu

Cử chỉ của Maria thật đẹp biết bao! Chị lấy dầu thơm quý giá xức chân Chúa Giêsu và lấy tóc mình mà lau. Chị cúi mình xuống tận chân Chúa.

Về mặt tâm lý, đây là hành động đầy sức mạnh của sự chân thành. Maria dám bày tỏ tình yêu của mình một cách trọn vẹn, không e dè, không ngại ngùng trước ánh mắt người đời. Maria không sống trong dáng vẻ bề ngoài, nhưng sống trong sự thật của con tim.

Về mặt thiêng liêng, hành động của chị tiên báo việc xức dầu cho thân xác Chúa Giêsu khi Người được mai táng. Maria nhận ra nơi Chúa Giêsu không chỉ là Thầy, mà còn là Đấng Cứu Độ. Cử chỉ cúi mình của chị thực ra là một sự nâng cao tình yêu: hạ mình dưới chân Chúa Kitô không phải là tự hạ thấp giá trị bản thân, nhưng là chọn lấy chỗ đứng đúng đắn của người yêu, người hiến dâng tất cả cho Chúa.

Còn Giuđa, anh vẫn bị mắc kẹt trong lối suy nghĩ tính toán thiệt hơn. Còn Maria thì sống trong sự nhưng không tuyệt đối của tình yêu.

Kết luận thiêng liêng:

Hôm nay, chúng ta nhận ra một quy luật sâu xa của đời sống tâm linh:

• Để cứu độ, Thiên Chúa đã hạ mình xuống, trở nên người phục vụ, đi vào bóng tối cuộc đời chúng ta để đem ánh sáng cứu độ.

• Để được cứu độ, con người cũng cần hạ mình, nhận biết sự mỏng dòn yếu đuối của mình, mở lòng đón nhận ánh sáng ấy.

Chuyển động kép này không phải là sự hạ nhục, nhưng là sự nâng cao đích thực. Thiên Chúa hạ mình không phải để bị đánh bại, nhưng để nâng con người lên. Và con người hạ mình không phải để bị nghiền nát, nhưng để được Thiên Chúa chỗi dậy trong tình yêu.

Tuần Thánh là cuộc gặp gỡ kỳ diệu: Thiên Chúa hạ mình tìm con người, và con người hạ mình tìm kiếm Thiên Chúa. Chính trong sự khiêm hạ đó, ơn cứu độ được trao ban.

Lời mời gọi:

Hôm nay, anh chị em hãy để Lời Chúa chạm đến tận tâm hồn mình.

Tôi đang được mời gọi hạ mình ở chỗ nào để Thiên Chúa nâng tôi lên?

Có thể là trong các mối tương quan, khi tôi quá cố chấp giữ phần đúng về mình.

Có thể là trong nỗi sợ hãi, khi tôi không dám mở lòng đón nhận ánh sáng của Chúa.

Có thể là trong cái nhìn về chính bản thân mình, khi tôi còn sợ bị coi là yếu đuối.

Ước gì hành động của chị Maria trở thành của lễ của mỗi người chúng ta hôm nay: quảng đại dâng lên Chúa “bình dầu thơm quý giá” là chính cuộc đời ta, không toan tính. Và để ánh sáng của Người Tôi Trung hiền lành và khiêm hạ chiếu rọi vào tận sâu lòng chúng ta.

++++++++++++

Thứ ba tuần thánh

Suy niệm

Chủ đề chính: Tín thác trong ơn gọi và sứ mạng, ngay giữa những xao xuyến

1. Isaia 49, 1-6: Niềm tín thác của ngôn sứ được Thiên Chúa gọi và sai đi

Trong đoạn này, người tôi tớ của Thiên Chúa được gọi từ lòng mẹ, được Thiên Chúa chuẩn bị để trở nên ánh sáng cho muôn dân.

Về mặt tâm lý, đó là cảm nghiệm sâu xa của một người được gọi nhưng vẫn mang nơi mình sự mỏi mệt và hoài nghi: “Tôi tưởng rằng tôi đã vất vả luống công, đã phí sức vô ích và vô bổ.” (c.4)

Thế nhưng ngay lập tức, niềm hy vọng vượt lên trên thất vọng: “Nhưng sự công chính của tôi ở nơi Đức Chúa, phần thưởng của tôi ở nơi Thiên Chúa tôi.”

Tín thác ở đây là một hành động nội tâm vượt qua cảm giác thất bại. Đó là niềm tin rằng, dù mình không thấy kết quả, Thiên Chúa vẫn đang hành động qua mình.

Chiêm niệm nội tâm:

→ Trong lúc mỏi mệt, ta có thể nhận ra chính mình trong lời than của ngôn sứ. Nhưng chính ý thức rằng ta được Thiên Chúa chọn gọi nâng ta dậy và thúc đẩy ta tiến bước.

2. Thánh Vịnh 70 (71): Niềm tín thác của người tín hữu được gọi và sai đi

Thánh vịnh gia cất lên lời khẩn cầu nhưng đầy hy vọng:

“Lạy Chúa, con ẩn náu bên Ngài, xin đừng để con tủi nhục bao giờ.”

Đây là lời của một người đã cảm nghiệm được lòng trung tín của Thiên Chúa ngay từ thời thơ ấu:

“Lạy Chúa là Đấng con trông cậy, chính Ngài là nơi con nương tựa từ thuở thanh xuân.”

Về mặt tâm lý, thánh vịnh diễn tả một sự gắn bó sống còn với Thiên Chúa — một nhu cầu căn bản về an toàn và sự nâng đỡ. Người tín hữu nhận ra sự mong manh của mình, nhưng không khép kín, trái lại mở lòng tín thác.

Về mặt thiêng liêng, niềm tín thác không phải là một cảm xúc thoáng qua, mà là sự trung thành kéo dài suốt đời, nhất là khi gặp thử thách.

Chiêm niệm nội tâm:

→ Đâu là những ký ức cụ thể về sự nâng đỡ của Chúa trong đời tôi? Tôi có thể nuôi dưỡng niềm tín thác hôm nay bằng cách nào, khi nhớ lại lòng trung thành của Người?

3. Gioan 13, 21-33.36-38: Niềm tín thác của Chúa Giêsu trong ơn gọi và sứ mạng

Đây là một đoạn Tin Mừng đầy cảm xúc. Chúa Giêsu loan báo sự phản bội của Giuđa, sự chối Chúa của Phêrô, và cái chết gần kề của chính mình. Tuy vậy, giữa bóng tối ấy, Người vẫn tín thác vào Chúa Cha:

“Giờ đây Con Người được tôn vinh, và Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người.”

Dù sắp bị phản bội, Chúa Giêsu vẫn nói về vinh quang. Điều đó cho thấy niềm tín thác của Người không dựa vào hoàn cảnh, nhưng dựa vào mối tương quan sâu xa với Chúa Cha.

Về mặt tâm lý, Chúa Giêsu đối diện với sự cô đơn và thất vọng. Nhưng Người không để mình bị nuốt chửng bởi sự phản bội. Người chấp nhận sự yếu đuối của con người và tiếp tục tiến bước, vì tin tưởng rằng ý định cứu độ của Thiên Chúa vẫn sẽ được hoàn thành.

Chiêm niệm nội tâm:

→ Khi biến cố xảy ra trái với mong đợi, tôi có thể — như Chúa Giêsu — nhìn xa hơn thất bại bề ngoài và phó thác mọi sự trong tay Chúa Cha không?

Tổng hợp: Tín thác – sức mạnh thầm lặng nâng đỡ sứ mạng

Ba bài đọc cho ta thấy một hành trình:

• Ngôn sứ Isaia dạy ta tín thác dù cảm thấy mình vô dụng.

• Thánh vịnh gia mời gọi ta nhớ lại lòng trung thành của Chúa trong đời mình.

• Chúa Giêsu là mẫu gương tuyệt hảo của sự tín thác đến cùng — tín thác giữa phản bội, chối bỏ và cái chết.

Lời nguyện kết thúc:

Lạy Chúa, xin thêm lòng tin cho con.

Khi con mệt mỏi, xin nhắc con nhớ đến lời Chúa gọi.

Khi gặp thử thách, xin giúp con nhớ lại Chúa đã trung thành thế nào.

Khi đêm tối vây quanh, xin cho con vẫn vững một niềm tín thác nơi Chúa.

Cùng với Isaia, với thánh vịnh gia và với chính Đức Kitô,

con muốn bước đi trong niềm tin yêu phó thác.

Amen.