Nhảy đến nội dung

Thánh Phaolô Thánh Giá Đã Thay Đổi Đời Tôi Như Thế Nào - Chúa Thánh Thần đã sử dụng một tử tù để xây dựng đức tin của tôi như thế nào.

Thánh Phaolô Thánh Giá Đã Thay Đổi Đời Tôi Như Thế Nào

Tác giả: LM Cedric Pisegna, CP – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Đôi khi một tình bạn với một vị thánh bắt đầu theo một cách khó xảy ra nhất. Đối với tôi, nó bắt đầu vào một buổi chiều thứ Sáu, khi tôi đi dạo trong khuôn viên của trường đại học lớn của tiểu bang nơi tôi là sinh viên năm thứ nhất.

Mắt tôi bị thu hút bởi những tấm áp phích lớn đầy màu sắc trên cửa sổ phòng khách của một trong các ký túc xá: P-A-R-T-Y-! - và một tấm lớn nữa, với tên các nữ sinh đại học đến từ khắp nơi trong tiểu bang!

Tối hôm đó, tôi mặc chiếc quần jean xanh đẹp nhất và chiếc áo len khi nhìn mình trong gương, tôi quyết định đeo thêm một cây thánh giá và dây chuyền bằng bạc, món quà của mẹ tôi khi tôi lên đường vào đại học. Nó lấp lánh dưới ánh đèn khi tôi đeo nó trên áo len.

Tôi biết có điều gì đó đặc biệt về thập giá—tôi sinh ra và lớn lên theo Công giáo—nhưng vào thời điểm đó trong đời, tôi coi nó như một loại bùa may mắn. Tôi đã hy vọng nó sẽ tách tôi khỏi tất cả những người khác trong bữa tiệc. Tôi muốn một số người trẻ tuổi xem nó và nghĩ, Chà, có một anh chàng Kitô giáo tốt bụng. Có lẽ mình nên nói chuyện với anh ấy.

Buổi tiệc đông nghẹt người như quảng cáo. Tôi đang đắm mình trong âm nhạc và nhìn lướt qua đám đông để tìm kiếm các triển vọng có thể, thì ở phía bên kia căn phòng, tôi nhìn thấy cô ấy: Cô ấy có mái tóc vàng dài và vô cùng lộng lẫy. Và cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi và cây thánh giá của tôi! Thứ này đang hoạt động như một bùa mê, tôi nghĩ. Người ta viết sách về cách tán tỉnh các cô gái! Điều tiếp theo tôi biết là cô ấy đang băng qua phòng khách về phía tôi. Mạch đập của tôi tăng nhanh.

Cô gái xinh đẹp đến ngay chỗ tôi, nhìn vào cây thánh giá của tôi, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. “Bạn có biết thập giá đó nghĩa là gì không?” cô ấy hỏi. “Hay là bạn chỉ đeo nó để trông cho đẹp thôi?”

Tôi cười một cách rụt rè và bắt đầu lùi lại. “Tất nhiên tôi biết ý nghĩa của nó!” Tôi nói. Nhưng thực sự, tôi không có đầu mối. Tôi đang đeo biểu tượng mạnh mẽ nhất của tình yêu và sự thánh thiện—chỉ để tôi có thể đón một cô gái.

Gặp Thánh Phaolô. Qua cuộc gặp gỡ đó và nhiều người cùng những sự kiện khác, Chúa đã kêu gọi tôi cho đến khi cuối cùng tôi đầu phục Ngài. Ngay sau đó, tôi đã có một sự chuyển đổi mạnh mẽ. Tôi tin chắc về quyền năng cứu rỗi của thập giá cho cá nhân tôi, và tôi được đầy dẫy Chúa Thánh Thần. Tôi đã nhìn thấy những cây thập giá và những cây thánh giá trong suốt cuộc đời mình. Mẹ tôi đã dạy tôi cách làm Dấu Thánh Giá khi tôi còn là một cậu bé. Nhưng bằng cách nào đó, tôi đã bỏ lỡ thông điệp chính của nó: Chúa Giêsu đã chết để tôi có thể được tha thứ. Trên thập giá, Ngài đã cứu tôi khỏi tội lỗi, tiêu diệt sự chết của tôi và mở đường đến sự sống đời đời với Chúa. Và Ngài đã gửi Chúa Thánh Thần đến để ngay bây giờ, tôi có thể nếm trước những vinh quang sắp đến!

Trong những tháng sau khi chuyển đổi, tôi bắt đầu sống lại cách thiêng liêng. Tôi đã phát triển một đời sống cầu nguyện thường xuyên và mối quan hệ cá nhân với Chúa Giêsu. Tôi bắt đầu cảm thấy Chúa Thánh Thần hoạt động trong lòng tôi. Và trên hết, vài năm sau, Chúa đã dẫn tôi đến với Thánh Phaolô Thánh Giá—một vị thánh mà lòng sùng kính Chúa Kitô chịu đóng đinh đã định hình cuộc đời tôi kể từ thời điểm đó.

Bước đầu làm quen của tôi với thánh Phaolô Thánh giá diễn ra vào một mùa hè, một năm sau khi tôi tốt nghiệp đại học. Tôi đã dành một tháng để làm việc với người nghèo ở Mexico trong một chương trình được điều hành bời Dòng Thương Khó .

Tôi được biết rằng người sáng lập Dòng Thương Khó là một người tên là Phaolô. Phaolô lớn lên ở Ý vào đầu những năm 1700 và cũng như tôi, đã hoán cải ở tuổi 19. Nghe một linh mục giảng một bài đơn giản về sự đau khổ của Chúa Giêsu, Phaolô xúc động đến nỗi đi xưng tội. Và trong lúc xưng tội, Phaolô đã có một trải nghiệm choáng ngợp về lòng thương xót của Chúa đã thay đổi cuộc đời ông.

Phaolô bị thập giá thu hút đến nỗi suy niệm về Cuộc Khổ nạn liên tục và nói về nó bất cứ khi nào ông có cơ hội. Đối với Phaolô, sự đau khổ và cái chết của Chúa Giêsu là dấu chỉ vĩ đại nhất của tình yêu Thiên Chúa. “Hãy đắm mình trong biển tình yêu của Chúa,” Phaolô nói với mọi người. Và Phaolô đã thúc giục họ đi xưng tội, nơi Phaolô biết Chúa sẽ chạm vào họ như ông đã được chạm vào.

Hét lên từ nóc nhà! Kinh nghiệm của Phaolô đã tác động sâu sắc đến tôi, vì tôi cũng đã được cứu bởi thập giá và cảm thấy khao khát cháy bỏng được chia sẻ thông điệp của thập giá. Thực ra, tôi cảm thấy mình sẽ nổ tung nếu tôi giữ nó! Bây giờ ý thức sâu sắc về lòng thương xót lớn lao của Chúa, tôi muốn những người khác cũng nhận được sự tha thứ và được biến đổi. Tôi rất buồn khi nhiều người, đặc biệt là trong độ tuổi của tôi, không đến nhà thờ và nhận biết Chúa Giêsu theo cách cá nhân. Ngay cả những người đã tham dự Thánh lễ dường như không chú ý và không hứng thú.

Phaolô không xa lạ gì với những vấn đề như vậy. Ở Ý thế kỷ 18 cũng vậy, nhiều người đã lìa bỏ đức tin. Một số giáo sĩ cũng bị ảnh hưởng bởi tình trạng phiền muộn và tầm thường, và gặp khó khăn về mặt tinh thần. Mặt khác, Phaolô cảm thấy bắt buộc phải giúp người khác gặp gỡ Thiên Chúa và nhận được lời kêu gọi thành lập một cộng đoàn tu trì vì mục đích đó.

Lúc đầu, Phaolô muốn gọi tu hội mới của mình là “Người Nghèo khó của Chúa Giêsu”. Đi chân trần và mặc áo choàng đen, ông xuất hiện trước cửa nhà giáo hoàng mang theo đề xuất này; ông bị coi là người bị bỏ rơi không ai nhìn nhận và bị ném ra ngoài. Sau khi phân định rõ ràng, Phaolô nhận ra rằng ông phải tập trung cộng đoàn của mình vào chính thông điệp đã thay đổi cuộc đời ông: sự phong phú của tình yêu Thiên Chúa, như được bày tỏ trong cuộc Khổ nạn và cái chết của Chúa Giêsu.

Phaolô đã viết Quy luật của ông chỉ trong sáu ngày, và vài năm sau, Đức Giáo hoàng Clêmentê XIV đã phê chuẩn quy luật đó. Trong khi chờ đợi, nhà truyền giáo háo hức đã được phép rao giảng và thu thập những người bạn đồng hành. Ông cũng đã được thụ phong linh mục để có thể cử hành Thánh Thể và Giải tội—hai trong số những cách tuyệt vời nhất mà người ta có thể gặp gỡ Chúa Giêsu một cách cá nhân và cảm nghiệm được tình yêu của Đấng đã hiến mình trên thập giá vì họ.

Hăng hái và nhiệt huyết, Phaolô đã đi khắp đất nước, tìm mọi cách để đến với những người nghèo khổ, bệnh tật và những người bị lãng quên bằng sứ điệp thập giá. Là một nhà thuyết giáo nhiệt huyết và hiệu quả, ông đã tổ chức vô số cuộc tĩnh tâm và hơn hai trăm nhiệm vụ giáo xứ. Ông đã sử dụng các hiệu ứng sân khấu, chuyển động và phương tiện trực quan để thu hút sự chú ý của mọi người và ông thích chỉ vào thập tự giá là trung tâm của lời công bố của mình. “Thánh giá là phép lạ của những phép lạ! Đó là công trình đáng kinh ngạc nhất của tình yêu Thiên Chúa!” Vô số cuộc hoán cải xảy ra nhờ lời rao giảng của ông, nhiều người trong số họ ở tòa giải tội.

Hướng dẫn tận tình. Khi tôi biết đến Thánh Phaolô Thánh Giá, tôi cảm thấy bị thu hút để trở thành một trong những người bạn đồng hành của ông. Tôi biết ơn vì đây thực sự là con đường mà Chúa đã hoạch định cho tôi, và tôi đã là một Tu sĩ Dòng Thương khó trong hai mươi lăm năm và là một linh mục trong mười chín năm. Tôi đặc biệt may mắn có nhiều cơ hội rao giảng về thập tự giá, kể cả trên truyền hình và đài phát thanh. Và đôi khi, giống như Thánh Phaolô, tôi thấy ân sủng của Thiên Chúa đang hoạt động để lôi kéo mọi người đến với Ngài qua Bí tích Hòa giải.

Có lần một người đàn ông đến xưng tội với tôi ở New Orleans. “Con đang lướt các kênh và bắt gặp chương trình TV của cha,” anh ấy bắt đầu. “Con đã cố gắng chuyển kênh nhưng dụng cụ chuyển kênh không hoạt động. Con đã nghe thông điệp của cha về sự thay đổi. Con nhận ra rằng con đã trôi xa khỏi Chúa, và cuộc đời con là một trò hề. Con ở đây tối nay vì con muốn thay đổi.” Chúng tôi đã cử hành một buổi xưng tội tuyệt vời với sự xá tội. Ân sủng của Thiên Chúa có thể cảm nhận được. Người đàn ông đó đang trên một hành trình hoán cải kỳ diệu. Khi rời đi, anh mỉm cười với tôi và nói: “Con biết Chúa muốn con ở đây tối nay. Ngay sau khi chương trình của cha kết thúc, dụng cụ chuyển kênh đã hoạt động trở lại!”

Vì thập giá là tâm điểm của đời sống chúng ta, nên chúng tôi, những tu sĩ dòng Thương Khó, tuyên xưng một lời khấn đặc biệt. Ngoài các lời khấn khó nghèo, khiết tịnh và vâng phục thông thường, lời khấn đầu tiên của chúng tôi là suy niệm Cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu và công bố ý nghĩa của cuộc Thương Khó. Thánh Phaolô Thánh Giá biết rằng phần suy niệm là rất quan trọng. Chính trong chiêm niệm của mình, ông đã lớn lên trong sự thân mật với Chúa. Và chính mối quan hệ sâu sắc này là nguồn gốc của những lời rao giảng và lao động không mệt mỏi của ông.

Được đánh dấu bằng những cuộc đấu tranh và sự kiên trì, đời sống cầu nguyện của Phaolô cũng khiến ông trở thành một người thầy hấp dẫn và lôi cuốn về một nền linh đạo tập trung vào những đau khổ và cái chết của Chúa Giêsu. Ông xác tín rằng vì ơn cứu độ đến với chúng ta qua Cuộc Khổ nạn, nên suy niệm về Cuộc Khổ nạn này là cách tốt nhất để chúng ta có thể đạt tới sự thánh thiện, đến gần Chúa hơn, và biết Ngài một cách cá nhân và mật thiết.

Phaolô đã biến sự hiểu biết sâu sắc này thành thực tế bằng cách dạy mọi người cách suy ngẫm về thập giá của Chúa Kitô. Ông là người đã dạy tôi cách làm dịu tâm linh và tưởng tượng mình có mặt trong Cuộc Khổ nạn, và đặt câu hỏi cho Chúa Giêsu và trò chuyện với Ngài khi Ngài sống qua những sự kiện này. Tôi phát hiện ra rằng khi bạn cởi mở với những đau khổ của Ngài, bạn có thể nhận được sự thân mật và đam mê theo những cách mà bạn chưa từng biết trước đây.

Tôi cũng thấy Thánh Phaolô là một người hướng dẫn thông cảm và đầy lòng thương xót. Đời sống tâm linh của ông được đánh dấu bằng sự sám hối, kỷ luật và khổ hạnh khắc khổ, tuy nhiên ông lại rất dịu dàng với mọi người khác.

Phaolô qua đời năm 1775, hưởng thọ 81 tuổi. Ông chết như ông đã sống — được bao quanh bởi những người anh em của ông khi Bài Thương khó theo Thánh Gioan được đọc lên.

Dấu hiệu vĩ đại nhất của tình yêu. Thánh Phaolô đã từng có một thị kiến về Đức Mẹ khi Mẹ xuất hiện mặc một chiếc áo choàng màu đen với một cây thánh giá màu trắng trên đó. Tu sĩ dòng Thương khó được truyền cảm hứng từ thị kiến đó. Màu đen, để tưởng nhớ đến những đau khổ của Chúa Kitô. Cây thánh giá bao quanh một trái tim, và ở giữa biểu tượng là các từ tiếng Do Thái, tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh có nghĩa là “Cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu Kitô”.

Đây là dấu hiệu mà tôi, với tư cách là một tu sĩ dòng Thương Khó, mang trong lòng mình ngày hôm nay. Nhờ ân sủng của Thiên Chúa, tôi, người đã từng coi thập tự giá như một sự mê hoặc may mắn, nay đã biết nó là khí cụ của sự sống đời đời và là dấu chỉ tình yêu bao la của Thiên Chúa. Những tu sĩ dòng dòng Thương Khó chúng tôi có một câu nói, và tôi xin dâng nó như lời cầu nguyện của tôi cho tất cả các bạn: “Xin cho Cuộc Thương Khó của Chúa Giêsu luôn ở trong tâm hồn các bạn!”

***********

 Chúa Thánh Thần đã sử dụng một tử tù để xây dựng đức tin của tôi như thế nào. 

Tác giả: Angela M. Burrin – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Bệnh tật của một thành viên trong gia đình thường là chất xúc tác để cầu nguyện thêm. Đó là trường hợp vào mùa hè năm 2001, khi một thành viên trong gia đình tôi bắt đầu bị trầm cảm nặng. Tôi gọi cho Phó tế Al O'Brien, giám đốc mục vụ nhà tù của Giáo phận Beaumont ở Texas và hỏi xem ông có biết tù nhân nào có thể cầu nguyện cho Michael không.

“Tôi biết có một người” Phó tế Al trả lời. “Anh ta đang chờ tử hình.” Thế là mối quan hệ qua thư từ của tôi với Rocky bắt đầu.

Trong những năm tiếp theo, tôi nhận thấy Rocky luôn kết thúc những bức thư của mình bằng câu “Hẹn gặp lại khi tôi gặp ông”. Tôi không chắc chúng tôi sẽ gặp nhau. Sau đó tôi phát hiện ra mình đã nghe thấy Chúa Thánh Thần thì thầm “Hãy đi thăm Rocky,”.

Một Người Anh Em Trong Chúa. Phải mất một thời gian tên tôi mới được thêm vào danh sách khách thăm Rocky nhưng cuộc gặp của chúng tôi cuối cùng đã được sắp xếp vào Thứ Ba, ngày 10 tháng Năm. Bởi vì tôi phải đi từ nơi xa hơn ba trăm dặm nên tôi đã nhận được giấy phép của trưởng trại tù cho phép chuyến thăm kéo dài bốn giờ.

Vào lúc 9 giờ 50 sáng ngày tôi đến thăm, Phó tế Al đã cầu nguyện cùng tôi ở bãi đậu xe của nhà tù. Chúng tôi đã được kiểm tra an ninh, và ông đi vào phòng giam để thăm các tử tù khác. Tôi đi đến phòng chờ dành cho khách.

Rocky tươi cười khi bước vào Phòng 30, được hai lính canh hộ tống. Sau khi được mở còng, ông thò cổ tay qua một lỗ trên cửa để có thể mở còng tay. Rocky nới lỏng xiềng xích ở chân và nhấc điện thoại lên.

Chúng tôi đã biết rằng hoàn cảnh của chúng tôi rất khác nhau: Rocky là người gốc Tây Ban Nha, bỏ học sau lớp bảy và bắt đầu đi hái bông để nuôi gia đình vì cha Rocky đã qua đời khi Rocky 9 tuổi. Tôi đến từ Anh và từng là giáo viên kiêm hiệu trưởng. Nhưng khi bắt đầu nói chuyện qua tấm kính an ninh, chúng tôi nhanh chóng nhận ra rằng chúng tôi có nhiều điểm chung—đặc biệt là tình yêu thương dành cho gia đình và mối quan hệ của chúng tôi với Chúa Giê-su.

 “Bất kỳ mong muốn nào tôi phải cầu nguyện đều đến từ Chúa,” Rocky đã nhanh chóng nói với tôi - hơn một lần! “Bất kỳ mong muốn nào tôi phải phục vụ Chúa ở đây trong nhà tù này đều đến từ Chúa. Tôi thường xuyên cảm ơn Ngài vì tất cả những ơn lành của tôi.”

Trận chiến cho tâm trí. Rocky ở trong phòng giam hai mươi ba tiếng rưỡi mỗi ngày. Nửa giờ còn lại mỗi ngày được xen kẽ giữa tập thể dục và tắm rửa. Giờ tập thể dục là lúc Rocky tìm kiếm cơ hội để chia sẻ tình yêu của Chúa với những tù nhân khác. “Đôi khi tôi thực sự sẽ nói về Chúa, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều nói về việc đưa ra những lựa chọn đúng đắn”, Rocky nói. Một lần nữa, Rocky nhanh chóng nói thêm rằng mọi mong muốn làm như vậy đều đến từ Chúa!

Rocky mong mỏi tất cả các thành viên trong gia đình mình có mối quan hệ cá nhân với Chúa Giêsu và tìm kiếm cơ hội để chia sẻ tình yêu của Chúa với họ. Rocky mỉm cười nói với tôi: “Tuần nọ, tôi xé một trang trong cuốn sách Sống theo mục đích và gửi cho con trai út của tôi vì tôi nghĩ nó sẽ giúp ích cho nó”. Sau đó, Rocky nói thêm: “Tôi cũng học thuộc lòng Thánh vịnh 139 như một thử thách chung với cháu gái của tôi—tôi biết cháu sẽ được lợi ích khi đọc Kinh thánh”.

Rocky rất cảnh giác với cuộc chiến giành lấy tâm trí. Rocky nói: “Thật dễ dàng bị phân tâm khỏi những công việc của Chúa”. Ricky có một chiếc radio nhỏ và bị hạn chế nghe đài Kitô giáo giáo và tin tức. “Tôi đã thoát khỏi việc muốn dành toàn bộ thời gian để nghe nhạc Mexico! Tôi cũng phải chú ý để không chơi quá nhiều những ván cờ kéo dài với người ở phòng bên cạnh”—cả hai đều có một bàn cờ và nói cho nhau biết họ đang thực hiện những nước đi nào qua khe hở nhỏ trên cửa—“hoặc rằng tôi trở nên lười biếng và chỉ nằm trên giường. Vì thế tôi đã tự lập cho mình một thời gian biểu.”

Cầu nguyện từ trái tim. Rocky đã chia hai mươi ba tiếng rưỡi trong phòng giam thành thời gian cầu nguyện—lần đầu tiên bắt đầu lúc 5 giờ sáng. Vào những giờ đã định, Rocky hướng lòng mình về Chúa, cầu thay cho những nhu cầu của gia đình, bạn bè và bất kỳ ai đã xin Rocky cầu nguyện cho; lần hạt Mân Côi; và đọc những bài suy niệm. Mỗi tuần Rocky cầu nguyện tất cả các bài thánh vịnh—Rocky có lịch trình đọc bao nhiêu bài mỗi ngày.

Rocky nói với tôi: “Tôi luôn mở cuốn Kinh thánh trên giường và đặt nó dưới đầu vào ban đêm để chân tôi không đặt lên đó”. Theo gợi ý của một người bạn qua thư khác, một nữ tu ở Philadelphia, Rocky cũng lặp lại những câu cầu nguyện suốt ngày để giữ tâm trí mình hướng về Chúa.

Tôi hỏi Rocky dành bao nhiêu giờ mỗi ngày để cầu nguyện. “Tôi không biết,” Rocky trả lời. Đôi khi là 40 phút hoặc có thể là 50 phút mỗi lần. Tôi chỉ cầu nguyện từ trái tim mình.”

 “Ông đã đến thăm tôi.” Nói chuyện là một công việc khát nước! Phó tế Al đã bảo tôi mang theo ít tiền để tôi có thể mua đồ ăn nhẹ và đồ uống từ máy bán hàng tự động. Rocky yêu cầu sữa dâu, Coke, bánh mì mật ong và một gói chip. Khi tôi bước đi, anh ta đập vào kính để cảnh báo tôi về một trong những nội quy của nhà tù: “ông biết ông không được chạm vào những món đồ này, phải không?” Tôi không biết.

Một nữ nhân viên đã giúp tôi: Cô ấy lấy một chiếc túi đựng bánh sandwich bằng giấy màu nâu, viết số 30 lên đó, nhặt những món đồ rơi ra từ máy bán hàng tự động và mang chúng đến chỗ Rocky. Tôi đã hy vọng rằng cô ấy cũng sẽ chụp một bức ảnh cho cả hai chúng tôi, nhưng điều đó không thành công - máy ảnh chỉ được xử dụng vào tuần đầu tiên mỗi tháng.

Rocky bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với Phó tế Al, người đã mang Mình Thánh Chúa đến cho ông bất cứ khi nào có thể, và đối với Nữ tu Maria Gehab, OP, từ Beaumont, người thường xuyên đến thăm ông. Rocky cũng nhận được những lời thăm hỏi từ một người bạn qua thư từ ở Thụy Sĩ. Rocky đã nhiều lần đề cập đến việc ông được hưởng lợi bao nhiêu từ mục vụ của linh mục đã qúa cố Stephen Walsh, OFM. Những vị khách này và những vị khách khác đã nuôi dưỡng rất nhiều sự phát triển tâm linh của Rocky.

Trong trường học của Chúa Kitô. Rocky là một người thừa nhận tội lỗi của mình. Rocky thừa nhận rằng ông đã phạm tội và đang chờ hành quyết, mặc dù nó không xảy ra như báo cáo. Đơn kháng cáo về việc xử tử Rocky được đưa lên Tòa án Liên bang khu vực thứ năm ở New Orleans. Trừ khi tòa án tìm thấy sự phản bác, ngày thi hành án sẽ diễn ra sau đó. Nhưng Rocky vẫn đang cầu xin sự thương xót. “Tôi chỉ muốn ôm các cháu của mình,” ông nói.

Rocky cũng biết sự tha thứ của Chúa, mặc dù ông thừa nhận rằng không phải lúc nào ông cũng dễ dàng yêu thương hay tha thứ cho chính mình. Ông thực sự đang ở trong trường học của Chúa Kitô, được Chúa Thánh Thần dạy dỗ. Có lúc, tôi được thúc giục cầu nguyện với Rocky để ông được tràn đầy Thánh Linh hơn. Sau khi cầu nguyện để được hướng dẫn, tôi mở Kinh Thánh đến Luca 19:2-10—câu chuyện về Dakêu, một người thu thuế bị người ta khinh thường nhưng được Chúa Giêsu yêu mến, chấp nhận và được kêu gọi. “Vì Con Người đến để tìm và cứu những gì đã mất.” (19:10).

Vào lúc 2 giờ chiều, người cai ngục ra hiệu rằng thời gian của chúng tôi đã hết. Bốn giờ của chúng tôi đã trôi qua rất nhanh. Chúng tôi đứng, chắp tay trên kính và đọc Kinh Lạy Cha. “Tôi không biết liệu chúng ta có gặp lại nhau ở đây không,” tôi nói với Rocky, “nhưng tôi biết chắc rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau trên thiên đường!”

Tôi thường nghĩ lại những giờ phút chia sẻ phong phú với Rocky. Tôi đặc biệt nhớ sự nhấn mạnh của ông về việc cầu nguyện từ trái tim, tập trung và thừa nhận rằng mọi mong muốn sống cho Chúa đều xuất phát từ Chúa. Chúa Thánh Thần đã thực sự sử dụng Rocky để khích lệ tôi trong hành trình đức tin. Tôi hy vọng câu chuyện của Ricky sẽ khuyến khích bạn cũng sống trọn vẹn hơn cho Chúa.

Tác giả: