Nhảy đến nội dung

Theo Chúa với lòng tín thác

THEO CHÚA VỚI LÒNG TÍN THÁC

Với bản tính con người, chúng ta cần sự động viên, khuyến khích, kể cả lời khen ngợi, và công trạng khi phải nỗ lực hay bỏ công sức ra cho việc gì đó. Chắc hẳn, chúng ta không lạ lẫm gì về câu chuyện Thánh Phê-rô lên tiếng hỏi Đức Giê-su: “Thầy xem, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy. Vậy chúng con sẽ được gì?” (Mt 19, 27). Nếu được hỏi, thiết nghĩ chúng ta cũng giống như Thánh Phê-rô, muốn được hưởng gì đó ngay đời này, một khi theo Chúa nhỉ!

Quý cộng đoàn phụng vụ thân mến! Trước câu hỏi trên, lời đáp của Đức Giê-su quá rõ ràng: “…anh em là những người đã theo Thầy, thì đến thời tái sinh, khi Con Người ngự toà vinh hiển, anh em cũng sẽ được ngự trên mười hai toà mà xét xử mười hai chi tộc Is-ra-en. Và phàm ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái hay ruộng đất, vì danh Thầy, thì sẽ được gấp bội và còn được sự sống đời đời làm gia nghiệp” (x. Mt 19, 28-29). Phần thưởng theo Chúa quá hiển nhiên, không chỉ ở đời này, mà cả đời sau; Tuy nhiên, Lời Chúa hôm nay muốn nói tới tinh thần, tâm thế, thái độ khi bước theo chân Giê-su, và thực tế của việc trở nên môn đệ của Thầy Giê-su.

Sách các Vua quyển thứ I thuật lại câu chuyện Ê-li-sê quyết định bỏ mọi sự để làm môn đệ của tiên tri Ê-li-a mới nghe dường như quá đơn giản, nhưng đầy bất ngờ đến nỗi khó hiểu. Ê-li-sa đang cày ruộng với mười hai cặp bò, sau khi được ngôn sứ Ê-li-a ném tấm áo choàng lên người, thì ông “lập tức bỏ bò lại và chạy theo Ê-li-a” (x. 1V 19, 20). Từ đó trở đi, ông từ giã mọi người, rồi đứng dậy đi theo và phục vụ Ê-li-a như một môn đệ thân tín. Dĩ nhiên, Ê-li-sa không lập tức bước theo Ê-li-a vì tấm áo choàng được ném phủ lên người ông, nhưng đúng hơn, vì sức hút từ người của Chúa (Ê-li-a), vì sự thánh thiện, cương trực của Ê-li-a đã khiến Ê-li-sa bỏ mọi sự mà đi theo.

Tuy nhiên, sức hấp dẫn, sự thúc giục đầy thánh thiêng này từ đâu mà đến? Theo Thánh Phao-lô, chắc hẳn là nhờ Thần Khí, như Ngài quả quyết trong thư gửi giáo đoàn Ga-lát: “…Hãy lấy đức mến của Thánh Thần mà phục vụ lẫn nhau…Hãy sống theo Thần Khí…” (x. Gl 5, 13. 16). Nhờ Thánh Thần dẫn dắt, soi lối, nâng đỡ, thúc bách, chúng ta dám tiến bước theo chân Giê-su, can đảm sống ơn gọi của mình. Tuy vậy, với bản tính yếu đuối, con người chúng ta đôi khi ‘ngôn hành bất nhất’, hoặc chỉ ước muốn ước mong giống như lời của người thưa với Đức Giê-su đang khi đi đường: “Dù Thầy đi đâu, tôi cũng sẽ theo Thầy” (Lc 9, 57), nhưng lại không thực hiện.

Đứng trước thực tế của việc trở nên môn đệ Giê-su: “Con chồn có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu” (Lc 9, 58), nhiều người có ước vọng theo Chúa đã bỏ cuộc vì chẳng dám đương đầu với khó khăn, gian khổ, mọi sự bất tiện, bất lợi, phải bỏ mình, rèn luyện, v.v…Hơn nữa, một khi đã biện phân ơn gọi, quyết định theo Chúa thì cần sự cam đảm, thái độ dứt khoát và tín thác vào Ngài đến độ: “cứ để kẻ chết chôn kẻ chết; phần anh, hãy đi rao giảng Nước Thiên Chúa” (x. Lc 9, 60). Yêu cầu của người được mời gọi theo Chúa chẳng quá đáng chút nào, ngược lại, nó thật hợp lý mà: “Thưa Thầy, xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã” (Lc 9, 59), và “Thưa Thầy, tôi xin theo Thầy, nhưng xin cho phép tôi từ biệt gia đình trước đã” (Lc 9, 61). Tuy nhiên, việc thảo hiếu với mẹ cha, quan tâm đến gia đình là điều chân quý, là điều phải đạo, đáng phải làm; nhưng nếu đã quyết định dấn thân theo Chúa đến cùng với niềm xác tín, tin tưởng, phó thác, thì mọi việc sẽ ổn, sẽ tốt đẹp thôi. Hơn nữa, nếu hoàn toàn phó dâng tất cả cho Chúa, ngõ hầu thực hiện thiên ý và trở nên môn đệ của Ngài, thì việc rao truyền Nước Thiên Chúa, loan báo Tin Mừng, sống chứng tá cho Chúa là sứ vụ hết sức cấp bách và cần kiếp. Nhưng làm sao có thể “để kẻ chết chôn kẻ chết” (x. Lc 9, 59) được? Lối nói này thoạt tiên cảm thấy vô cảm, bất hiếu trong văn hoá Á Đông; tuy nhiên, nó muốn nhấn mạnh đến thái độ dứt khoát, lòng tín thác vào Đấng mà chúng ta muốn dấn thân bước theo. Vì chưng “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa” (Lc 9, 62).

Nhớ lại thời gian được đồng hành với các bạn trẻ, nhiều em chia sẻ với tôi rằng: ‘Cha ơi, con muốn đi tu, nhưng con phải lo chăm sóc bố mẹ, gia đình con trước đã…’, ‘….con thích đi tu, nhưng mới tốt nghiệp đại học, nên con muốn đáp đền công ơn nuôi nấng, dưỡng dục của cha mẹ một thời gian đã…’, và những câu chuyện đại loại thế này hầu như diễn ra hằng ngày, hằng tuần trong tâm tư của các bạn trẻ. Có lẽ, tôi không thể lý giải được vì sao, nhưng nếu thật sự chúng ta có ơn gọi, đã biện phân, quyết định bước theo Chúa, trở nên môn đệ Ngài, thì chắc hẳn chúng ta phải biết tín thác, cậy trông vào Ngài, thứ đến can đảm thực hiện những gì Chúa muốn, còn lại mọi việc khác Ngài sẽ lo. Cảm nghiệm đời sống dâng hiến cho thấy, Chúa đã lo toan thì hơn cả chúng ta lo liệu và vượt trên cả lòng mong mỏi của ta!

Lạy Chúa, con đường theo Chúa chẳng bao giờ dễ dàng

Nhưng nhờ ơn Chúa, với ơn Chúa, nó không bao giờ là gánh nặng

Vì Thần Khí thúc đẩy, dẫn lối con cam đảm đáp trả lời mời thánh thiêng

Với cả niềm yêu mến, cậy trông, tín thác vào Ngài

Con sẽ trở nên khí cụ của lòng thương xót Chúa muôn nơi. Amen!

Lm. Xuân Hy Vọng

Tác giả: