Nhảy đến nội dung

THƠ CN III PS-B

KHÔNG HIỂU GÌ
[Niệm ý Lc 24:13-35 ≈ Mc 16:12-13]
 

Chiều lặng lẽ mà lao xao kỳ lạ
Vẫn nắng vàng mà nay thấy nhạt nhòa
Buồn lòng người, cảnh vật không vui vẻ
Đường chẳng xa mà nay thấy lê thê

Clê-ô-pát và một môn đệ khác
Bước nặng nề trên đường về Em-mau
Bỗng dưng có người khách lạ đặc biệt
Đi cùng họ, hỏi cho rõ đuôi đầu

Họ nói rằng chuyện mới qua mấy bữa
Một nạn nhân là Giê-su Ki-tô
Bị ghen ghét và bị người ta giết
Ngài đã được mai táng ở trong mồ

Mấy phụ nữ phát hiện xác bị mất
Không ai biết thi thể Ngài ở đâu
Có người bảo Ngài đã sống lại thật
Còn chúng tôi chẳng biết làm thế nào

Ngài bảo họ không hề biết chi cả
Trong Sách Thánh mọi chuyện ghi rành rành
Phải ứng nghiệm từng lời, từng chi tiết
Phải đau khổ rồi mới được quang vinh

Ngày đã tàn, họ mời Ngài ở lại
Trong khi ăn Ngài bẻ bánh, tạ ơn
Họ giật mình và nhận ra là Chúa
Thế nhưng Ngài lại biến đi mất liền

Trên đời này, chúng con cũng như vậy
Gặp gỡ Ngài mà chẳng nhận ra Ngài
Bởi chúng con còn mê muội, tăm tối
Cầu xin Chúa thương xót và sáng soi


TRẦM THIÊN THU


NGƯỜI LẠ
[Niệm khúc Lc 24:13-35]

Em-mau trời ngả bóng chiều
Hai người nặng bước và xao xuyến lòng
Thế là mọi thứ đã xong
Chẳng còn hy vọng mà mong ước gì
Mặt trời lặn cuối trời xa
Khuất cả tiền đồ, thôi nghĩ viển vông
Em-mau thăm thẳm con đường
Bàn đi tính lại, cõi lòng rối thêm
Gặp người khách lạ, chẳng quen
Đôi câu chuyện vãn cho quên nỗi buồn
Tối rồi thì đến giờ ăn
Người lạ chia phần bánh mới bẻ ra
Ôi chao, là Chúa đây mà!
Mắt quáng mắt mờ nên chẳng thấy quen
Chúa không xa, Chúa ở gần
Hiện thân ở chính tha nhân bên mình
Vậy mà mặc kệ, coi khinh
Bóng xa tìm bắt, bỏ tình gần đây!
Xin thương mở mắt con ngay
Để nhận biết Ngài nơi mỗi tha nhân
Dù cho người lạ hay quen
Vẫn khuôn mặt Chúa dịu hiền phục sinh


TRẦM THIÊN THU


VUI MỪNG NHÌN NHAU
 

Mời ông ở lại nơi này
Vì đã hết ngày, đêm tối dần buông
Họ mời tha thiết, thật lòng
Họ buồn nên Chúa thấy thương vô cùng
Chúa cùng họ bước vào trong
Mọi người hớn hở, vui mừng lắm thôi
Đi xa, bụng cũng đói rồi
Thế là bữa tối mọi người cùng ăn
Bất ngờ ai cũng ngạc nhiên
Khi Ngài bẻ bánh, tạ ơn Chúa Trời
Thế thì đúng Chúa thật rồi
Nhưng Ngài biến mất, hai người nhìn nhau
Vội vàng họ đứng lên mau
Trời khuya cũng phải cùng nhau lên đường
Đi Gia-liêm báo tin mừng
Rằng họ rõ ràng gặp Chúa phục sinh


TRẦM THIÊN THU

THƯƠNG ĐẤT

Cuộc đời là bể khổ
Đó là chuyện tất nhiên
Cơ cực đủ mọi thứ
Con người như phát điên

El Niño hệ lụy
Cũng là điều tất nhiên
Bởi môi trường bị phá
Mẹ Thiên Nhiên nổi điên

Miền Tây, vùng sông nước
Mà giờ đây cạn khô
Lòng sông buồn nứt nẻ
Đất hạn khóc gọi mưa

Đất lành thì chim đậu
Đất nay không còn lành
Đàn chim bay đi mất
Lá úa, cây hết xanh

Những con người vất vả
Giờ thấy khắc khổ hơn
Người xếp hàng chờ nước
Mặt hiện lên nét buồn

Nhớ ngày xưa Âu Lạc
Vợ chồng chia đôi con
Không cùng nhau hợp tác
Nước và đất xa dần

Sơn Tinh đi lên núi
Thủy Tinh xuống biển sâu
Rồi kẻ giành người giật
Khiến dân chúng khổ đau

Thương Đất phải thương Nước
Không thể bỏ phần nào
Nước Non là Tổ Quốc
Là quê hương dấu yêu


TRẦM THIÊN THU

Tác giả: