Nhảy đến nội dung

Trở thành một Giáo hội lưới người - Tôi không biết điều đó, nhưng Chúa Giêsu đã tìm kiếm tôi suốt thời gian qua.

Trở thành một Giáo hội lưới người

Tác giả: LM. James Mallon – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Ngày nay chúng ta đang sống trong một thời đại khác. Trong quá khứ, cái mà tôi gọi là "Thời đại của xã hội Kitô giáo", văn hóa và đức tin được liên kết chặt chẽ. Nếu bạn đi theo dòng chảy, rất có thể bạn sẽ chảy vào nhà thờ tại một tụ điểm nào đó. Ngày nay không phải như vậy. Không chỉ là các nhà thờ đang trống rỗng; các giáo phận đang tái cấu trúc, và nhiều nhà thờ đang đóng cửa. Gần đây, tôi nghe nói rằng một trong những giáo phận lâu đời nhất của Đức đang tái cấu trúc từ bảy trăm giáo xứ  còn lại ba mươi hai.

Đây là vấn đề, như tôi thấy: nhiều dự liệu của chúng ta về công việc mục vụ - phương pháp đối với việc nâng đỡ cuộc sống giáo xứ Công giáo - dựa trên một nền văn hóa không còn tồn tại. Trong một cấu trúc Kitô giáo, bạn xây dựng một nhà thờ, thông báo thời gian Thánh lễ, mở cửa nhà thờ, và mọi người xuất hiện. Nhưng bây giờ như thế vẫn chưa đủ. Không đủ để nói với những người ở bên ngoài "Mời vào."

Đổi mới các giáo xứ. Vậy làm thế nào để chúng ta làm mới các giáo xứ? Điều quan trọng là nói với mọi người trong Giáo hội, "Hãy đi ra ngoài. Hãy là đại sứ cho Chúa Kitô. Hãy là người mời gọi". Và điều đó xảy ra khi chúng ta bắt chước Thánh Phaolô, người đã làm việc để giới thiệu đàn chiên của mình "trưởng thành trong Chúa Kitô" (Cl 1:28). Chúng ta cần thấy rằng chăm sóc mục vụ là đưa mọi người hướng tới sự trưởng thành về tâm linh.

Một Giáo hội lành mạnh chắc chắn sẽ có những thành viên mới trưởng thành hơn. Nhưng các thành viên lâu năm nên chuyển hướng tới sự trưởng thành tâm linh. Nó có hình thức của một đời sống cầu nguyện sâu sắc, hiểu biết Kinh Thánh và Thánh lễ, và phát triển trong sự sẵn sàng phục vụ và truyền lại đức tin. Nếu chúng ta muốn có các giáo xứ Công giáo, trong đó đại đa số các thành viên đang theo đuổi sự thánh thiện và sứ vụ truyền giáo, chúng ta cần phải thay đổi trọng tâm của mình.

Tôi kêu gọi các giáo xứ nuôi dưỡng năm lĩnh vực thường được tìm thấy rất sôi nổi trong nhiều phong trào giáo dân của Giáo hội, chẳng hạn như phong trào Cursillo, trong đó đức tin của tôi lần đầu tiên đi vào cuộc sống. Đó là (1) thờ phượng thông qua Thánh lễ; (2) cam kết truyền giáo; (3) là người môn đệ; (4) kinh nghiệm của cộng đồng; và (5) niềm đam mê phục vụ.

Chỉ có 20 phần trăm người Công giáo ở Hoa Kỳ đi nhà thờ hàng tuần. Trong số 20% đó, có bao nhiêu làm nhiều hơn chỉ đơn giản là đi lễ? Rất ít. Hầu hết người Công giáo không có kinh nghiệm về tư tưởng và sinh hoạt của Công giáo ngoài việc thờ phượng hàng tuần trong Thánh lễ. Thành phần này rất quan trọng, nhưng nó chỉ là một trong năm lĩnh vực. Và những thành phần khác là cần thiết.

Sự cần thiết đối với các tông đồ truyền giáo. Làm thế nào để chúng ta thu hẹp khoảng cách này trong trải nghiệm về đức tin của người Công giáo? Giáo lý của Giáo hội Công giáo nói, "Trước khi tham dự Phụng Vụ . . . cần được rao giảng Tin Mừng, cần có đức tin và hoán cải (1072). Nếu không có sự hoán cải của tâm hồn, nếu các bí tích được coi là nghi thức văn hóa cho những người có niềm tin mơ hồ vào Thiên Chúa, chúng ta đã thất bại. 

Tôi nghĩ đến dụ ngôn của bốn người đã mang người bị liệt đến cho Chúa Giêsu (Mc 2:1-12). Họ đã có ý gỡ mái nhà của Phêrô, bởi vì đặt con người dưới chân Chúa Giêsu làm thay đổi cuộc sống của họ. Khi bốn người đàn ông đến gần đám đông lớn, họ có thể nói, "Chúng ta hãy đặt anh ta xuống đây." Điều đó tương đương với việc để ai đó trải nghiệm một bí tích mà không có một cuộc gặp gỡ cá nhân với Chúa Giêsu. Bạn chỉ hy vọng ân sủng sẽ "có hiệu qủa" tại một điểm nào đó. 

Sau khoảng mười năm làm linh mục giáo xứ, tôi nhận ra rằng không có số lượng về sự rao giảng sự thật của đức tin sẽ mang lại kết quả nếu tâm hồn của mọi người chưa được đốt cháy. Đó là một tiết lộ lớn đối với tôi. Và đó là lý do cho sự chuyển đổi của tôi sang việc phúc âm hóa.

Trong quá khứ, mô hình truyền thống là "cư xử, tin tưởng, thuộc về". Mọi người thường biết hành vi nào là đạo đức và những gì họ tin. Không còn nữa. Khuôn khổ đang biến mất, vì vậy tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải lật ngược mô hình của chúng ta để thu hút mọi người: đầu tiên thuộc về, sau đó tin tưởng, sau đó cư xử. Một khi mọi người có một sự thay đổi niềm tin, sau đó bạn có thể đối phó với câu hỏi về hành vi. Đây không phải là bán tháo nguyên tắc của chúng ta; Đó là những gì Chúa Giêsu đã làm. Những người tội lỗi mà Ngài gặp đã có một câu trả lời đức tin cho Đấng "đã yêu thương chúng ta trước" (1Ga 4:19).

Khi con người được truyền giáo, tâm hồn họ được thay đổi. Họ giúp đỡ trong nhà thờ mà không cần nhắc nhở. Họ có thể muốn tham gia một nhóm nhỏ hoặc học hỏi Kinh Thánh. "Tính ưu việt của phúc âm hóa" là những gì chúng ta gọi là: giúp mọi người gặp gỡ Chúa Giêsu và trải nghiệm sức mạnh của Chúa Thánh Thần như một nền tảng.

Từ duy trì đến nhiệm vụ. Định nghĩa về một giáo xứ truyền giáo, đối với tôi, là một định nghĩa tập trung vào việc tiếp cận với những người mà bạn không có. Đó là những gì tôi gọi là nhiệm vụ. Những gì tôi gọi là duy trì chỉ là chăm sóc cho những người mà bạn đã có. Nhưng nó không phải là cái này hay cái kia. Nó không phải là duy trì hay nhiệm vụ. Đó là cả hai. Chuyển từ duy trì sang nhiệm vụ chỉ đơn giản là liên quan đến một sự thay đổi trong trọng tâm chính của bạn. Các giáo xứ đã chăm sóc cho giáo dân của họ như là trọng tâm chính thường không bao giờ cố gắng để làm nhiệm vụ theo cách tạo ra sự khác biệt. Họ sẽ điều hành nó như một thứ phụ. Nhưng tại giáo xứ của tôi, xứ thánh Benedictô, tạo ra các môn đệ dần dần trở thành điều chính của chúng tôi. Đó là máy bơm của chúng tôi - nó mang lại sự sống cho toàn bộ giáo xứ.

Tôi đã dành năm đầu tiên với tư cách là chánh xứ ở đó để rao truyền và giảng dạy về bản chất của Giáo hội và ý nghĩa của việc trở thành một tông đồ truyền giáo. Sau đó, chúng tôi bắt đầu thực hiện phúc âm hóa. Chúng tôi đã sử dụng Alpha, một phương pháp để truyền giáo được phát triển tại một Giáo hội Anh giáo ở Anh nhưng được sử dụng bởi người Công giáo trên toàn thế giới. Hàng ngàn người đã đi qua Alpha tại giáo xứ thánh Benedictô trong chín năm qua. Và tôi đã thấy nó mang lại kết quả đáng kinh ngạc về mặt "bắt cá".

Chúa Giêsu nói: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” (Mt 4:19). Nhưng hầu hết các giáo xứ không làm công việc lưới  người. Nếu chúng ta bắt được con cá nào, đó là vì con cá đó bơi vào bến cảng và nhảy vào thuyền. Hầu hết các giáo xứ nói, "Thật tuyệt vời. Có một con cá. Chúng ta hãy đặt nó vào RCIA” (Nghi thức khai tâm Kitô dành cho người lớn). Nhưng chúng ta không thực sự đi ra ngoài có chủ ý và đánh cá. Alpha là một công cụ đánh cá – một cách để công bố phúc âm cho những người chưa kết nối với Giáo hội.  Người ta mời những người khác đến. Bởi vì chúng ta có một nền văn hóa mời mọc, hơn một nửa số người tham gia Alpha của chúng tôi là những người không đi nhà thờ.

Bằng cách đưa Alpha và có lời chứng trong các ấn phẩm của chúng tôi và đôi khi sau bài giảng, văn hóa của một giáo xứ bắt đầu thay đổi. Chúng tôi bắt đầu ăn mừng một cái gì đó khác nhau. Chúng ta không chỉ cử hành các bí tích, mà chúng ta còn ăn mừng sự hoán cải.

Phúc âm hóa trước các bí tích. Khi tôi lần đầu tiên đến giáo xứ thánh Benedictô, đã có một sự sụt giảm đáng kinh ngạc trong việc đăng ký giáo lý một năm sau khi trẻ em rước lễ lần đầu. Nơi một nửa gia đình trong giáo xứ không tham dự Thánh lễ. Không có gì đáng ngạc nhiên, các lớp học giáo lý Chúa nhật cũng rất kém.

Với sự hỗ trợ của giám mục của chúng tôi, chúng tôi đã loại bỏ các lớp học và các bí tích dựa trên tuổi tác. Chúng tôi muốn cử hành các bí tích khi mọi người được truyền giáo. Làm thế nào để chúng ta đo lường điều đó? Ví dụ, thay vì lớp Thêm sức, chúng tôi có nhóm thanh niên và tham dự Thánh lễ. Nếu một người muốn được Thêm sức, họ có thể nói chuyện với thừa tác viên thanh niên, và chúng tôi có thể có những phiên họp đặc biệt để chuẩn bị cho họ. 

Mọi người tự hỏi điều gì sẽ là cơ sở để được xưng tội lần đầu hoặc rước lễ lần đầu. Câu trả lời của chúng tôi là, chúng ta hãy biến "chương trình" thành đời sống của Giáo hội: đến thánh lễ, cầu nguyện hàng ngày, v.v. Và khi mọi người đã sẵn sàng, họ đã sẵn sàng. Có nhiều thay đổi hơn, nhưng đây là một số trong những thay đổi quan trọng.

Giáo hội: Chết đi sống lại. Tôi nghĩ rằng Chúa đang chuẩn bị cho chúng ta trở thành một Giáo hội có thể vươn tới thế giới này mà chúng ta được kêu gọi để đạt được. Con người khao khát ý nghĩa, tình yêu, và Thiên Chúa. Nhiều người nhìn vào Giáo hội và không thấy rằng nó có bất cứ điều gì để hiến tặng. Nhưng tôi tin rằng chúng ta có câu trả lời cho khao khát của họ: chính Chúa Giêsu Kitô, người đưa chúng ta đến với Chúa Cha thông qua sức mạnh của Chúa Thánh Thần. Vậy làm thế nào để chúng ta giúp mọi người nhìn thấy điều đó? Chúng ta phải sống theo thần học của chúng ta, không chỉ dạy nó.

Giáo hội đang trải qua một quá trình đang chết đi và đang sống lại. Đó là mầu nhiệm phục sinh: chết và sống lại. Có những khía cạnh của nó đang chết dần, theo nghĩa đen, trước mắt chúng ta, nhưng có một cái gì đó mới mẻ được tái sinh. Gần đây tôi đã ở Thụy Sĩ, nơi chỉ có 4 phần trăm người Công giáo thực sự đi nhà thờ và cuộc sống giáo xứ đã không còn sôi động. Nhưng tôi đã gặp hàng trăm người Công giáo trẻ, những người rất phấn khích về đức tin của họ. Những người trẻ này trưởng thành và đam mê. Đó là một dấu hiệu đáng kinh ngạc của hy vọng.

Rất nhiều thứ đang sụp đổ vì những thay đổi mang tính cách mạng trong nền văn hóa của chúng ta, nhưng có một cái gì đó mới mẻ được tái sinh. Có rất nhiều lý do để hy vọng. Chúng ta đừng bám víu vào một mô hình cho cuộc sống giáo xứ đang sụp đổ và chìm đắm. Thay vào đó, chúng ta hãy là một phần của những gì Thiên Chúa đang làm để xây dựng một cái gì đó mới mẻ.

*********************

Tôi không biết điều đó, nhưng Chúa Giêsu đã tìm kiếm tôi suốt thời gian qua.

Tác giả: Gary Zimak – Lại Thế Lãng chuyển ngữ

Tôi lúc đó ở độ tuổi hai mươi, ngồi trong văn phòng bác sĩ, thảo luận về kết quả của một loạt các xét nghiệm y tế. Là một người luôn phải vật lộn với bệnh tưởng tượng, tôi đã bị thuyết phục rằng tôi có một khối u não hoặc một tình trạng về tim tiềm ẩn. Điều gì khác có thể giải thích cho sự choáng váng và đau tim của tôi? Tôi đã bị sốc khi bác sĩ tiết lộ rằng tất cả các xét nghiệm đều cho kết quả âm tính. Theo bằng chứng, tôi vẫn khỏe mạnh. Vị bác sĩ muốn biết liệu tôi đã bao giờ nghĩ đến ngồi thiền hay các kỹ thuật thư giãn khác chưa.

Mặc dù tôi đang tuyệt vọng tìm kiếm sự cứu trợ từ các cơn hoảng loạn và các triệu chứng rắc rối khác, một cái gì đó về câu hỏi của ông ấy thực sự làm phiền tôi. Thiền? Kỹ thuật thư giãn? Tôi nghĩ về mười hai năm giáo dục Công giáo, tham dự Thánh lễ hàng tuần, và một lời hứa quan phòng từ một Người Cha trên trời yêu thương tôi. Tại sao tất cả những điều đó không giúp làm dịu thần kinh của tôi và làm cho tâm trí của tôi thoải mái? 

Khi nhìn lại, tôi có thể thấy rằng tôi đã thiếu cái gì đó trong cuộc sống của mình. Chính xác hơn, đó không phải là "một cái gì đó", mà là "ai đó". Nhìn bề ngoài, tôi là một người Công giáo tốt. Tôi không bao giờ bỏ Thánh lễ, đi xưng tội một cách thường xuyên, và thậm chí biết một số sự kiện về Chúa Giêsu. Nhưng tôi thiếu một mối quan hệ cá nhân với Ngài. Nói một cách đơn giản, tôi không biết Ngài.

Hạt giống đã được gieo. Bạn có thể nghĩ rằng đây sẽ là khoảnh khắc "ha ha" của tôi, thời gian cuối cùng tôi sẽ giao nộp cuộc sống của mình cho Chúa Kitô và để Ngài kiểm soát cuộc sống của tôi. Nhưng cũng giống như lần một người bạn ở trường tiểu học nói với tôi về kinh nghiệm của anh ấy về việc cầu nguyện, và giống như kinh nghiệm đầu tiên của tôi về một buổi cầu nguyện lôi cuốn trong những năm bảy mươi, một hạt giống đã được gieo. Trong mỗi trường hợp này, Chúa Giêsu đã trở nên thực tế hơn một chút đối với tôi. Tôi đã không nhận ra điều đó vào thời điểm đó, nhưng tôi đang trên đường hoán cải. Một cái gì đó vẫn còn thiếu, nhưng tôi đã tiến gần hơn đến việc phát hiện ra mảng còn thiếu đó.

Trong 10 năm tiếp theo, nhiều hạt giống đã được gieo trồng. Chúa Giêsu trở nên quan trọng hơn đối với tôi, nhưng không đủ quan trọng. Có cái gì đó vẫn còn thiếu. Tôi đã cầu nguyện nhiều hơn, nhưng tôi vẫn không có ý thức mạnh mẽ về sự hiện diện của Chúa. Những thử thách và hoạn nạn của cuộc sống cảm thấy "thực tế" hơn rất nhiều so với Ngài. Kết quả là, những ngày tháng của tôi tràn ngập rất nhiều lo lắng.

Tôi đã không ở một nơi tốt. Cuộc sống thật nhàm chán và không hấp dẫn. Tôi đã kết hôn với một người phụ nữ tuyệt vời, có hai đứa con xinh đẹp và một công việc tốt, nhưng tôi chỉ cảm thấy tẻ nhạt. Cách tốt nhất tôi có thể giải thích đó là nói rằng tôi đã mộng du trong suốt cuộc đời. Nhưng cuộc sống trần tục của tôi sắp trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Chúa đang tìm tôi. Tôi không tự nhận mình là một chuyên gia về việc hiểu tại sao Chúa làm những gì Ngài làm, nhưng tôi biết một điều chắc chắn: Ngài biết làm thế nào để thu hút sự chú ý của chúng ta. Trong trường hợp của tôi, tôi lắng nghe Ngài chăm chú nhất khi tôi sợ hãi. Và vì nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi luôn liên quan đến sức khỏe, bạn có thể đoán những gì đã xảy ra tiếp theo.

Một hôm trong khi tôi đang làm việc, tôi bắt đầu trải nghiệm một cảm giác không thoải mái ở bụng phía bên trái. Sau nhiều lần kiểm tra y tế và gặp các chuyên gia, người ta đã xác định rằng tôi đang bị một số loại virus hoặc u lympho cấp thấp. Tuy nhiên, thật không may cho tôi, một chẩn đoán nhanh chóng và xác định là không thể. Các xét nghiệm phải được lặp lại trong ba tháng.

Sự lo lắng của tôi đã tăng lên cao vào thời điểm này, và tôi kết luận rằng tôi sắp chết. Tôi cũng bắt đầu nhận ra tôi thờ ơ như thế nào khi nói đến đức tin Công giáo. Tôi bắt đầu tham dự Thánh lễ hàng ngày và đắm mình trong đài phát thanh và truyền hình Công giáo. Tôi nghĩ nếu tôi sẽ gặp Chúa trong sự phán xét, tôi muốn được chuẩn bị.

Tuy nhiên, khi kế hoạch trở thành một "người Công giáo tốt" của tôi bắt đầu diễn ra, một điều bất ngờ cũng bắt đầu xảy ra. Tôi bắt đầu trải nghiệm một sự bình an sâu sắc. Ngay cả khi các xét nghiệm kéo dài ba tháng cho thấy sự tiến triển của căn bệnh vẫn chưa được chẩn đoán, bình an vẫn không phai mờ. Lần đầu tiên trong đời, tôi không sợ chết. Và tôi thích cảm giác đó.

Mãi đến ba tháng sau, khi các triệu chứng của tôi biến mất và các xét nghiệm y tế cho thấy không có dấu hiệu bệnh, tôi mới có thể nhận ra những gì đã xảy ra. Cuối cùng, tôi đã tìm thấy mảnh ghép còn thiếu. Tên Ngài là Giêsu! Những gì tôi nghĩ là một nhiệm vụ để trở thành một người Công giáo "tốt hơn" trở thành một cơ hội để gặp gỡ Chúa sâu sắc hơn. Tôi không nhất thiết phải tìm kiếm Ngài, nhưng Ngài đang tìm kiếm tôi.

Ngài đã thay đổi cuộc đời tôi. Tôi tiếp tục tham dự Thánh lễ hàng ngày, cầu nguyện thường xuyên, và đắm mình trong các phương tiện truyền thông Công giáo và Kinh Thánh. Tôi cũng tình nguyện tại giáo xứ và khởi đầu một blog về đức tin Công giáo. Trước sự ngạc nhiên của tôi, điều này đã dẫn đến một số cuộc phỏng vấn trên các chương trình phát thanh Công giáo cấp quốc gia. Nó cũng thúc đẩy sự mong muốn của tôi chuyển từ sự nghiệp ba mươi năm trong ngành công nghiệp phần mềm sang lĩnh vực truyền giáo toàn thời gian. Giấc mơ đó đã trở thành hiện thực vài năm sau đó, nhờ bị mất việc.

Trong mười bảy năm kể từ khi tôi "hoán cải ", mối quan hệ của tôi với Chúa Giêsu đã tiếp tục phát triển, và sự bình an của tôi cũng vậy. Bây giờ tôi được ban phước để có thể chia sẻ tin mừng của Chúa Giêsu Kitô trên cơ sở toàn thời gian, với sự hỗ trợ đầy đủ của gia đình tôi. Bây giờ tôi biết chính xác lý do tại sao tôi ở đây và những gì tôi phải làm: biết, yêu mến và phục vụ Chúa. Tôi dự định sẽ tiếp tục làm việc đó trong những ngày còn lại của cuộc đời mình.

Cảm ơn Chúa Giêsu.

Tác giả: