Tuyên tín - Chúa Giê-su gọi những kẻ Người muốn
- CN, 26/01/2025 - 16:13
- Huệ Minh
19.1 Thứ Năm
Thứ Năm trong tuần thứ Hai Mùa Quanh Năm
Dt 7:25; Dt 8:6; Tv 40:7-8,8-9,10,17; Mc 3:7-12
Tuyên tín
Chúa Giêsu và các môn đệ đi ra bờ biển. Dân chúng từ khắp nơi theo Chúa rất đông, nên Người phải xuống thuyền giảng dạy để khỏi bị chen lấn. Người đã chữa lành nhiều bệnh nhân, nên hết thảy những kẻ đau yếu đều tuốn đến với Người. Còn ma quỷ mỗi khi thấy Người thì sụp lạy và tuyên xưng Ngài là Con Thiên Chúa. Nhưng Người cấm không cho chúng tiết lộ điều đó, để tránh sự dòm ngó của nhà cầm quyền, nhất là vì quần chúng còn hiểu lầm về sứ mạng của Người.
Thánh Marcô cho biết danh tiếng Người đã đồn đi khắp nơi nên người ta từ mọi miền, các thành Do thái cũng như các thành ngoại giáo, không biết là bao nhiêu người./Nhưng có một điều muốn đặt ra ở đây là “động cơ nào” đã khiến người ta đến với Chúa đông như thế, vì người ta chưa thực sự biết Chúa: ma quỷ biết Chúa Giêsu, nhưng chỉ biết trong thù hận; đám đông thì tìm đến với mục đích kiếm lợi; bà con thân thuộc của Ngài chỉ biết một cách hời hợt; những người biệt phái thì hoàn toàn mù tịt về con người của Chúa; chỉ có nhóm Mười Hai về sau này mới biết chính xác về Người.
Như vậy có nhiều động cơ nhưng theo như cách Chúa hành xử trong bài Tin mừng hôm nay, có lẽ đa số người ta đến với Chúa vì động cơ vụ lợi và vật chất. Chính vì thế, nên khi ma quỷ muốn làm cho người ta hiểu Chúa Giêsu là một “nguồn lợi vật chất”, thì chính Chúa Giêsu đã phải tìm cách lánh xa và ngăn cấm.
Tin Mừng hôm nay vẽ nên khung cảnh hữu tình giữa thiên nhiên và con người. Dưới biển là Chúa Giêsu trên chiếc thuyền nhỏ; trên bờ là đám đông đang quây quần. Họ từ nhiều nơi tuôn đến, họ mang nhiều loại bệnh tật. Họ đang dồn con tim, mơ ước, trăn trở, và cả những đớn đau hồn xác của họ về phía Chúa Giêsu. Họ khát khao, mong chờ, hy vọng Ngài sẽ bù đắp, chữa lành và nâng đỡ họ.
Khung cảnh đẹp này hẳn đã đủ để thu hút tôi, bạn và anh chị sẵn lòng dành những giây phút đẹp nhất, ý nghĩa nhất trong ngày sống để lãnh nhận Lời Chúa, để gặp gỡ Chúa. Hy vọng cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ đầy tràn niềm vui và ý nghĩa nhờ sức hút tỏa ra từ Chúa Giêsu, từ những phận đời đang lũ lượt đi theo Người, lũ lượt đến với Người.
Trước hết, thật dễ dàng để ta nhận ra động lực thúc đẩy đám đông đến với Chúa: họ nghe biết những gì Chúa Giêsu đã làm. Hữu xạ tự nhiên hương, tiếng lành đồn xa.
Thử hỏi, Chúa Giêsu đã làm gì khiến Ngài thu hút dân chúng đến thế ? - Lần theo mạch văn, ta tìm được phần nào câu trả lời: Ngài rao giảng Tin Mừng của Thiên Chúa và gọi các môn đệ đầu tiên (1, 14-20), chữa bệnh tại Capharnaum (1, 21-45), làm cho các Kinh sư và Pharisêu phải bẽ mặt trong các cuộc tranh luận (2, 1 – 3,5).
Dân chúng miền Galilê và Giuđa năm xưa vui mừng hớn hở vì tìm được nguồn hy vọng hòng thoát khỏi những bế tắc trong lối sống ; tìm được sức mạnh hòng nhanh chóng khuất phục thế lực quỷ thần ; tìm được ý nghĩa đời mình hòng sống an hạnh trong tình yêu và niềm vui.
Kế đến, nhìn vào bản thân: tôi, bạn và anh chị, ta không chỉ nghe biết những gì Chúa đã làm, mà chắc chắn ít nhiều trong hành trình đời mình, ta đã chân nhận ít nhiều những gì Chúa đã làm cho chính bản thân ta, cho những người thân thuộc của ta. Ta cũng chẳng phải khó nhọc để tìm đến với Chúa như người xưa. Nhưng xem ra, sức hấp dẫn của Chúa Giêsu chưa thể lớn bằng các tạo vật khác, nên ta còn đứng xa, còn chưa quan tâm đủ, còn chưa thật sự khát khao gặp gỡ Ngài. Hơn nữa, dương như chính ta cũng chưa đủ sáng, chưa đủ thông để nhận ra mình đang mang những tật bệnh hồn xác, đang phải đối diện với cuộc sống đầy hiểm nguy bởi đủ thứ lạc thuyết và đam mê, nên chưa thấy cần phải chữa trị, chưa thấy mình phải tìm thầy chạy thuốc.
Thậm chí, khi xuôi ngược trong sứ vụ loan báo Tin Mừng, liệu những gì ta nói và những việc ta làm có đáng để người nghe chúng ta được thúc đẩy tìm đến với Chúa Giêsu như kinh nghiệm của đám đông trên đây chăng ?
Cùng nhau ta ở lại với Chúa Giêsu thêm ít phút nữa. Mỗi người hãy để Lời Chúa hôm nay soi chiếu mọi ngõ ngách, mọi nơi mọi chốn, kể cả những góc khuất lâu năm meo mốc của đời ta, của hồn ta, để ta được chữa lành các tật bệnh ; được thanh tẩy các nhơ uế ; và nhất là được có đủ uy tín mà giới thiệu Chúa Giêsu cho anh chị em ta. Chính nơi Chúa, ta tìm về để lãnh nhận Tin Mừng và cũng từ Chúa, ta đi ra loan báo Tin Mừng.
Các Tông đồ theo Chúa một thời gian, nghe Ngài giảng dạy, chứng kiến phép lạ Chúa làm mà vẫn chưa hiểu rõ Ngài khi Ngài hỏi: “Phần các con, các con bảo Thầy là ai ?”(Mc 8, 29) Các ông cũng chỉ trả lời theo dư luận của quần chúng, trừ ông Phêrô được Thiên Chúa mạc khải cho: “Thầy là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Câu trả lời Ngài chờ đợi các môn đệ và mọi người chắc không phải là một công thức, một lời tuyên xưng trên môi miệng, nhưng là tất cả cuộc sống. Sự hiểu biết Chúa Giêsu chờ đợi nơi mọi người chúng ta không phải là một hiểu biết thuần trí thức, mà phải là một tương giao mật thiết.
20.1 Thứ Sáu trong tuần thứ Hai Mùa Quanh Năm
Dt 8:6-13; Tv 85:8,10,11-12,13-14; Mc 3:13-19
Chúa Giê-su gọi những kẻ Người muốn
Trong Hội Thánh, chúng ta thấy có người là linh mục, người khác là tu sĩ và phần lớn là giáo dân. Tuy có sự khác biệt về bậc sống nhưng tất cả đều có điểm chung là ơn gọi nên thánh, trở nên môn đệ của Chúa Kitô. Trở nên môn đệ của Chúa, Kitô hữu được mời gọi đến và ở lại với Chúa, để rồi được sai đi rao truyền niềm vui ơn cứu độ cho mọi người. Đây chính là hồng ân nhưng không mà Thiên Chúa ban tặng cho mỗi người.
Tin Mừng kể về việc Chúa Giêsu chọn gọi Mười Hai Tông Đồ. Cách thức và tiêu chuẩn tuyển chọn của Chúa thật đặc biệt vượt xa suy nghĩ của nhiều người. Ngay khi bắt đầu cuộc đời công khai, Chúa Giêsu đã có sức hút đặc biệt đối với dân chúng và đã có rất nhiều người bước theo Người trên hành trình rao giảng Tin Mừng. Bước theo Chúa, người môn đệ được “ở với Người” và “được Người sai đi rao giảng với quyền trừ quỷ”. Đây thực sự là một hồng ân cao quý mà Thiên Chúa ban tặng cho người môn đệ của Chúa. Hồng ân ấy còn cao quý hơn gấp bội khi nó xuất phát từ tình yêu nhưng không của Thiên Chúa chứ không phải do công trạng của con người.
Thường mỗi khi Chúa Giêsu lên núi, thì hoặc là Ngài cầu nguyện (Mc 6, 46; Lc 6, 12; 9, 28), hoặc là Ngài sẽ thực hiện một điều gì đó rất quan trọng cho dân chúng, như dạy dỗ hay hóa bánh ra nhiều cho dân chúng được no nê chẳng hạn (Mt 5, 1; 15, 29).
Trong Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng đi lên núi. Dĩ nhiên, mục đích chính yếu của việc Ngài lên núi lần này có lẽ không phải là để cầu nguyện, nhưng là để làm một điều gì đó rất quan trọng cho dân chúng.
Điều quan trọng Chúa làm cho dân chúng trong lần lên núi này là tuyển chọn các môn đệ. Vì nhu cầu phục vụ đám dân nghèo khổ mà Chúa tuyển chọn các ông. Nói cách khác, cộng đoàn các môn đệ được Chúa thiết lập trên núi là vì đám dân chúng lầm than, vất vưởng, bệnh hoạn tật nguyền đang chờ đợi dưới chân núi.
Chúa gọi các môn đệ lên núi để các ông được ở với Ngài, được mang lấy thao thức của Ngài về đám dân khốn khổ, nghèo hèn kia. Khi đã được ở với Chúa và mang lấy tâm tư của Chúa rồi, thì các ông được sai xuống núi để thi hành sứ mạng loan báo Tin mừng cho dân nghèo.
Không phải chỉ ngày xưa mới có đám đông dân chúng khốn khổ nghèo hèn cần được Chúa và các môn đệ chăm sóc, mà ngày nay cũng vẫn còn vô số những thân phận bi đát đang cần đến những bàn tay chăm sóc, vỗ về của Hội Thánh Chúa.
Quả thật, Tin Mừng đã tường thuật lại rằng “Chúa gọi đến những kẻ Người muốn”. Chúa đã chọn các môn đệ từ những hoàn cảnh, nghề nghiệp, tính tình khác nhau... Họ không phải là bậc tài ba xuất sắc, cũng không phải là thành phần ưu tú thuộc giai cấp thượng lưu trong xã hội. Phêrô, An rê, Giacôbê và Gioan há chẳng phải là dân chài quê mùa dốt nát miền Galilê ư? Hay như Mathêu, một người xuất thân từ hàng ngũ thu thuế, tức là hạng người thường bị khinh bỉ trong dân Do Thái thời bấy giờ. Thế nhưng, tất cả đã được Chúa thương tuyển chọn để trở nên “nền tảng” của Giáo Hội.
Khi ở bên Người, đi đây đi đó các ông học được nơi Chúa Giê-su những điều hay lẽ phải. Nói cách khác là ở bên Chúa các ông được huấn luyện, dạy bảo và sau khi các ông đã lĩnh hội được những điều cần thiết rồi thì Người sai các ông đi rao giảng Tin Mừng và quyền xua trừ ma quỷ.
Với quyền năng của Thiên Chúa thì Ngài chỉ cần phán một lời thôi thì cũng khiến cho tất cả thế gian phải tin tưởng, tôn thờ và phụng sự Ngài. Thế nhưng đó không phải ý muốn của Thiên Chúa. Ý muốn của Ngài là mọi người phải cùng cộng tác với Ngài trong công trình sáng tạo và cứu độ trần gian. Chính vì thế, mà chúng ta, từng người, ai cũng được Chúa kêu gọi để trở thành những môn đệ đi rao giảng Tin Mừng của Chúa đến cho mọi người.
Trong nghi thức cử hành Bí Tích Rửa Tội, người lãnh Bí Tích nhận được một cây nến cháy sáng và một tấm áo trắng tinh.. Điều này nói nên là; từ nay cuộc đời của họ phải trở nên như ngọn nến cháy sáng bằng cách luôn giữ tâm hồn trong sạch sẽ như tấm áo trắng, để nhờ đó mà đem Chúa đến với mọi người chung quanh.
Mang Chúa đến với mọi người và đem mọi người về với Chúa đó là bổn phận và là trách nhiệm của mỗi Ky tô hữu chúng ta. Cuộc sống của chúng ta chỉ có ý nghĩa và giá tri khi chúng ta thực hiện được lời mời gọi này.
Hôm nay đây, mỗi chúng ta đã được tuyển chọn làm con Chúa qua Bí tích Rửa tội, chúng ta được tràn đầy các ân sủng qua các Bí tích, chúng ta được sống trong Hội Thánh của Chúa, chúng ta được học hỏi chính Lời Chúa qua Hội Thánh, chúng ta luôn có Chúa ở bên chúng ta như lời Chúa hứa: “Thầy ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”. (Mt 28, 20)